Chương 46

Giang Thính Văn lẳng lặng mà đứng ở tại chỗ. Rũ mắt nhìn chằm chằm Thanh Thứ Tang trốn sau lưng Tống Từ Xướng và Trang Đình Ngọc, người phía trước làm lá chắn rõ ràng còn lo lắng hơn người trong cuộc, thở cũng không dám thở.

Trang Đình Ngọc vô thức đem cánh tay bảo hộ lại theo bản năng thu hồi, thương tiếc nghiêng đầu nhìn Thanh Thứ Tang: "Anh không cảm thấy điều này sẽ làm cho Giang tổng càng đánh anh mạnh hơn sao?"

"Ừ?" Thanh Thứ Tang quay lại chân thành đối diện, sau đó đem ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Giang Thính Văn. Trong ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng xanh!

"Oa..."

【 A a a, đây thật đúng là gần mực thì đen, nhưng Thanh bảo anh có nghĩ đến hai người dùng cùng một chiêu, đối với nhau sinh ra lực sát thương không giống nhau! 】

【 Ha ha ha, tôi cười chết, xin hỏi thật sự còn có thể xuống giường sao? 】

【 Thanh Thứ Tang sao lại đẩy mình vào hố lửa càng đẩy càng sâu. 】

【 Bởi vì bị đánh không có trí nhớ dài 】

【 A a a, mau cho tôi xem chi tiết! Một lần nữa không phải người ngoài ah! 】

【 Ha ha ha tạm thời an toàn Trần Trì mang theo Trình Thừa An lên lầu hai hóng hớt... 】

......

"Tránh ra." Giang Thính Văn nói.

Hai vị đang chắn ngẩn ra, trong nháy mắt muốn lui sang hai bên, lại bị bàn tay sau lưng mạnh mẽ nắm chặt: "Không được nhường!"

Giang Thính Văn cũng không cưỡng cầu, tự mình đi qua đưa tay ra. Mắt thấy bàn tay to lớn muốn bóp chặt cổ họng vận mệnh của mình, Thanh Thứ Tang túm lấy Tống Từ Xướng, Trang Đình Ngọc lui về phía sau, căn bản không rảnh bận tâm có bao nhiêu cư dân mạng đang nhìn trận đấu chật vật này:

"Giang Kiều Kiều! Sao lúc anh biến thành công chúa em có thể mềm lòng với anh, em thành công chúa anh lại muốn bắt nạt em?! phản ứng không đúng!"

Giang công chúa: "Anh cầm thú?"

Thanh Thứ Tang: "."

Cậu cắn răng: "Coi như anh lợi hại..."

【 Ha ha ha hai vị công chúa! 】

【 Cười chết, Giang tổng miêu tả mình cũng quá chuẩn xác, anh cầm thú...】

【 Tác phong thành thật này đã gϊếŧ chết bao nhiêu người đàn ông trong giây lát, chậc... 】

【 Ô ô ô, rõ ràng tôi nên bị chua rơi nước mắt, nhưng thật sự rất ngọt ngào a... 】

【 Cảm ơn, cơm tối không cần ăn, đã no rồi... 】

......

"Không Tang, đừng từ chối anh." Giang Thính Văn không dám thật sự bắt cậu, sợ khiến Thanh Thứ Tang phản ứng kịch liệt hơn.

Thanh Thứ Tang ngăn lại: "Anh đừng dùng giọng điệu này để nói chuyện!"

"Ông xã..." Giang Thính Văn, "Văn Văn đau lòng."

Vẻ mặt Tống Từ Xướng sợ hãi nhìn Trang Đình Ngọc, người sau ngơ ngác nhìn lại. Chỉ có một mình Thanh Thứ Tang xem thành thói quen, tìm được hai lá chắn còn chưa đủ, lại mệt mỏi cầm lấy một cái gối ôm đắp lên mặt.

Thâm trầm thở dài...

——

【 Văn Văn? 】

【 Rất tốt, mỗi ngày Giang tổng đều làm mới nhận thức của tôi... 】

【 Đây là mặt khác của Bá tổng sao? Thế này cũng quá kiều! (Ném bát) 】

【 Tên ở nhà gọi là Giang Kiều Kiều ——】

【 Ha ha ha, mặt tôi đều cười tê dại 】

......

"Rõ ràng em ấy không muốn, Giang tổng đây là đang thực hiện cưỡng ép sao?" Đột nhiên, một giọng nói không vui lạnh lùng nhắc nhở.

Giọng nói vang lên ở hành lang lầu hai, đầu Trần Trì kẹt trong hàng rào cẩn thận nghiêng sang bên cạnh. Thấy Tần Tư Ngôn đứng từ trên cao nhìn xuống cầu thang, nhíu mày nhìn chằm chằm xuống dưới lầu.

Bàn tay Giang Thính Văn chưa thu, khó khăn chia qua một ánh mắt. Hàn ý trong con ngươi kia dường như muốn hóa thành băng tuyết đem toàn bộ trang viên bao trùm, hận không thể đông chết Tần Tư Ngôn.

Môi hắn động đang muốn mỉa mai, chỉ thấy trên cổ trầm xuống, hắn theo bản năng ôm lấy eo Thanh Thứ Tang đột nhiên treo lên, cúi đầu sững sờ, nhanh chóng chớp chớp mắt.

"Tình thú, anh không hiểu sao?" Thanh Thứ Tang liếc xéo Tần Tư Ngôn, nửa giây ngắn ngủi lạnh lùng thu hồi, giương mắt nhìn Giang Thính Văn, "Người vợ xinh đẹp, ôm em lên."

Khí lạnh quanh thân Giang Thính Văn tiêu tan, ôm lấy Thanh Thứ Tang, thật lòng cảm ơn người nào đó: "Cảm ơn Tần tổng."

Nếu không có anh ta chồng nhỏ sẽ không đến đây.

Tần Tư Ngôn vô tư dâng hiến khẽ gật đầu, cắn răng khẽ nhúc nhích cơ bắp, siết chặt nắm đấm.

【 Ha ha ha cười không sống 】

【 Ha ha ha lập tức hỏi: tác dụng của Tần Tư Ngôn rốt cuộc là gì? 】

【 Người không có công cụ tình cảm thì cút 】

【 Chúng ta hãy cảm ơn Tần tổng trợ công 】

......

"Ok. Bây giờ thả em xuống." Chống lưng xong, Thanh Thứ Tang ngẩng mặt cười vỗ vỗ bả vai Giang Thính Văn, cắn răng nhỏ giọng, "Anh dám ôm em lên lầu, em sẽ tức giận với anh, dỗ cũng không được."

Chân Giang Thính Văn vừa bước lên bậc thang trong phút chốc lui về, tủi thân: "Em nói chuyện không giữ lời."

Thanh Thứ Tang: "Em hẹp hòi..."

"A..." Giang Thính Văn bất đắc dĩ, không nhịn được cười khẽ, "Học giỏi lắm.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Thanh Thứ Tang giả cười cắn răng: "Gần mực thì đen thôi."

Cậu từ trong ngực Giang Thính Văn nhảy xuống một lần nữa nằm trên sô pha, nguy cơ tạm thời giải trừ thả lỏng không ít, "Kiều Kiều, đói quá."

"Anh đi nấu cơm." Giang Thính Văn nhìn thời gian, hơi sớm, nhưng bây giờ cũng không phải chỉ nấu cơm cho một người, tương đối tốn thời gian, cũng vừa vặn, "Chồng nhỏ muốn ăn gì?"

"Muốn ăn món khó nấu." Thanh Thứ Tang không chút nghĩ ngợi nói.

Giang Thính Văn hiểu ý: "Tránh được mười một tránh không khỏi mười lăm. Kéo dài thời gian vô dụng."

Thanh Thứ Tang trừng mắt: "Em sẽ ăn món khó nấu."

Giang Thính Văn xoa tóc cậu, cười: "Tuân mệnh..."

Những người khác không chiếm được sự ưu ái của Giang tổng, ngay cả tư cách được hỏi muốn ăn gì cũng không có, làm cái gì ăn cái đó.

Xác nhận cảnh báo được giải trừ, Trần Trì dẫn em ba Trình Thừa An xuống, anh ngồi xuống bên cạnh Thanh Thứ Tang, chân thành nói: "Em và Giang tổng ngày nào cũng như vậy sao?"

"Ách..." Đều là huynh đệ nhà mình cũng không có gì để giấu diếm, Thanh Thứ Tang sống không còn gì luyến tiếc hàm hồ, "Không khác lắm."

Trang Đình Ngọc: "Kí©h thí©ɧ..."

Tống Từ Xướng: "Hăng hái..."

Trần Trì: "Chậc..."

Trình Thừa An: "Thật không tồi..."

Thanh Thứ Tang: "..."

"Chồng nhỏ, xỏ dép." Giang Thính Văn đi rồi quay lại, trên tay mang theo một đôi dép lê.

Đợi Thanh Thứ Tang "Ồ" một tiếng từ trên ghế sô pha ngồi dậy, Giang Thính Văn lập tức ngồi xổm xuống, xỏ từng cái một cho cậu.

Chờ Giang Thính Văn đi rồi, 4 người đồng thời im lặng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Tống Từ Xướng nhận được sứ mệnh vĩ đại của tổ chức: "Thứ Tang, anh có bị nuôi thành một phế vật nhỏ không?"

"Anh vốn là như vậy. Không có gì ngoài âm nhạc. " Thanh Thứ Tang kiên cường, còn rất hiểu rõ mình.

Tống Từ Xướng bình tĩnh nhìn cậu hai giây, cuối cùng vẫn không tránh khỏi số phận nhào vào trong ngực Trang Đình Ngọc khóc: "Ô ô ô thật chua."

【 Ô ô ô em cũng chua 】

【 Sao lại như thế, tui chỉ muốn xem một chương trình tạp kỹ, tại sao lại để tôi ăn nhiều thức ăn cho chó như vậy! 】

【 Nhưng mà nói thật, loại tính tình như Thanh Thứ Tang này không ổn lắm? Nếu như chia tay với Giang Thính Văn, cuộc sống của cậu ta không phải thật sự trở thành không thể tự gánh vác cấp chín tàn phế sao? Lời nói không hợp lý (buông tay) 】

【 Cảm ơn, trước tiên ngẫm lại thân phận của Thanh Thứ Tang đi, cho dù không có Giang Thính Văn em ấy cũng là tàn phế cấp chín... 】

【 Tôi thu lại câu nói trên. Cậu chủ nhỏ không có loại phiền não này... 】

【 Ha ha ha, hơn nữa các cậu xem Giang Thính Văn là người sẽ chia tay Thanh Thứ Tang sao? Không nhốt Thanh bảo lại đã là không tệ rồi... 】

【 Lầu trên có phải quá mức kí©h thí©ɧ không (mlem mlem) 】

......

Sắc trời ngoài cửa sổ thủy tinh còn chưa có dấu hiệu tối xuống, nhưng lúc này cũng gần đến buổi tối, ở trong phòng ngủ rất nhàm chán, mấy vị khách mới đều xuất hiện toàn bộ.

Hơn nữa động tĩnh vừa rồi dưới lầu rõ ràng như vậy, nói không nghe thấy cũng không có khả năng. Nhưng Phó Bạch đi xuống phòng khách cũng không hỏi, nhận được câu trả lời cậu ta không biết nên tiếp tục như thế nào, không được trả lời lại sẽ rất xấu hổ, dứt khoát câm miệng.

Một ngày Thanh Thứ Tang không gặp người, thật vất vả mới xuất hiện, Tống Từ Xướng đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cậu, trực tiếp nhét điện thoại vào tay cậu, bật chế độ tối.

"Em quá cùi bắp, anh không muốn chơi với em." Thanh Thứ Tang ghét bỏ nói.

Tống Từ Xướng lập tức trừng mắt gào lên: "Anh nói ai cùi bắp?"

Trang Đình Ngọc: "Có thể nói ai, không phải ngày nào em cũng gọi tên anh nói em lại chết sao?"

"Anh nhớ rõ..." Thanh Thứ Tang quyết đoán bỏ đi, nhảy xuống sô pha chui vào phòng bếp, "Cho nên anh không chơi game với Tống Từ gà. Chỉ yêu đương."

Tống Từ Xướng: "? "

Tống Từ Xướng: "! "

"Anh là phản đồ bị tình yêu làm cho mờ mắt!!"

......

"Cho." Giang Thính Văn đưa nước cam tươi mát cho Thanh Thứ Tang: "Đang muốn đi đưa cho em."

Thanh Thứ Tang vui vẻ nhận lấy: "Em tự mình đến đây!"

Nói xong giương mắt, cố ý dỗ dành đối phương, "Lại đây tìm anh."

"Em đến đây tìm nước cam..." Giang Thính Văn vạch trần, "Tiểu lừa đảo..."

"Vậy cho anh uống một ngụm nha." Thanh Thứ Tang cười giơ ly lên, đưa tới bên miệng Giang Thính Văn. Tay Giang Thính Văn cũng không nhúc nhích, ở tư thế này bảo Thanh Thứ Tang đút.

Thanh Thứ Tang nhận xét: "Anh thật sự rất kiều, Giang Kiều Kiều."

Giang Thính Văn thừa nhận: "Bé ngoan cũng trở nên nũng nịu."

"Học theo anh."

"Vậy xin bé ngoan tiếp tục học theo anh."

Thanh Thứ Tang nhướng mày: "Còn muốn học cái gì nữa?"

Giang Thính Văn đáp lời: "Yêu anh. Và yêu anh..."

Thanh Thứ Tang uống từng ngụm từng ngụm nước cam, tâm trạng và hương vị trong khoang miệng giống nhau, thanh mát mát lạnh, lạnh lạnh ngọt ngào.

Cậu rũ mắt, răng nanh bất giác khẽ cọ mép ly, giống như một chú nai con sắp nhảy lên hoan hô nhảy nhót.

"Được." Cậu nói.

【Cảm ơn, đã ngọt đến chết...】

【 a a a】

【Ô ô ô ô nước hồ Tây, tất cả đều là nước mắt của tôi a......】

【Lần này thật no (kiên cường)】

【Lúc mới tái xuất, cậu chủ nhỏ Thanh Thứ Tang ngạo kiều, nhìn hiện tại, thật là ngoan ngoãn! 】

......

Tình yêu có thể thay đổi, một cái gì đó không biết kiểm soát cũng có thể. Bữa cơm này quả nhiên khó nấu, chỉ làm xong cũng đã đến tám giờ rưỡi, ăn no uống đủ càng không cần nhắc tới.

Bởi vì Tần Tư Ngôn lúc nào cũng không hưởng thụ được tay nghề của Giang tổng, chỉ có thể đặt đồ ăn mang đi, anh ta đã sớm trở về phòng ngủ tự bế.

Tạm thời Phó Bạch không được địch ý đối đãi có thể chia một chén canh, lúc này còn ở phòng khách.

Nhưng mà tối nay cậu ta nhận được ánh mắt cảnh giác của Giang Thính Văn, nguyên nhân do cậu ta đưa đũa cho Thanh Thứ Tang.

Giang Thính Văn không hiểu vì sao Phó Bạch lại đưa đũa cho Thanh Thứ Tang, trong lòng lẩm bẩm nhưng chung quy cũng không nói gì. Thanh Thứ Tang hiểu được nguyên nhân gì, lần trước cậu cũng đưa đũa cho Phó Bạch, có qua có lại.

"Đã đến lúc đi ngủ rồi." Giang Thính Văn nhắc nhở Thanh Thứ Tang còn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Trước bữa ăn, người còn đang nói "Yêu anh yêu anh" nghe vậy trong nháy mắt biến sắc, đứng lên chạy đến chỗ đông người, giơ tay ôm lấy người bên cạnh, nói với Giang Thính Văn: "Em và các anh em tốt còn có tâm sự muốn nói, anh lên lầu trước đi. "

Mọi thanh âm đều im lặng……

Yên tĩnh không tiếng động……

Thanh vô tức vô……

Thanh Thứ Tang khó hiểu, nghiêng đầu, chỉ thấy bốn khuôn mặt còn lại trong Ngũ Hành đều hoảng sợ nhìn cậu.

"Ha..." Thanh Thứ Tang lại nghiêng đầu, cùng Phó Bạch nhìn cậu đối mặt, hai mắt nhìn nhau. Hai mặt ngơ ngác.

"Nếu không..." Phó Bạch đề nghị, "Tối nay anh ngủ với tôi?"

"A!!" Động tác Thanh Thứ Tang và Giang Thính Văn cùng lúc tiến hành hỏa tốc, người trước vừa buông tay, người sau nhanh chóng đem người kéo lại ôm vào trong ngực, so với gà mái bảo vệ con còn hung thần ác sát hơn.

Giang Thính Văn: "Tình địch có thể ít quan tâm, không thể bất thường."