Chương 30

"A Thanh!"

Tần Tư Ngôn từ trong xe bước xuống, nhanh chóng gọi người, tỏ vẻ tức giận.

Ngay cả đầu Thanh Thứ Tang cũng không quay lại, chân đã bước vào đại sảnh công ty. Chỉ cần có chút đầu óc, Tần Tư Ngôn sẽ không đuổi theo.

Thân là người trong giới giải trí, đối với bản năng phòng hộ của mình đã trở thành động tác tự nhiên, nhìn thấy nhân viên trong đại sảnh, Thanh Thứ Tang kéo khẩu trang lên, đi về phía quầy lễ tân.

Vừa trêu chọc người ta xong, đợi đến lúc thật sự bước vào vẫn có chút sợ, động tác dưới chân chậm rì rì, ở đáy lòng Thanh Thứ Tang mắng mình thật không có tiền đồ.

Nhưng chậm thế nào, cũng đã đến trước quầy lễ tân.

"Chào ngài, xin hỏi ngài cần giúp gì ạ?" Lễ tân là một cô gái, thấy có người đến lập tức mở miệng hỏi thăm, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành.

Thanh Thứ Tang có chút thả lỏng, cố ý hạ thấp giọng nói khiến cho giọng nói có chút trầm thấp: "Tôi tìm Giang... Giang Thính Văn Giang tổng."

"Xin hỏi ngài có hẹn trước không?"

"A..." Đệt, quên mất chuyện này, may mà vừa gọi cho Giang Thính Văn để hắn thấy mình, bằng không đừng nói bất ngờ, ngay cả người cũng không gặp được.

"Không có." Thanh Thứ Tang nói, cùng lúc đó chuẩn bị gọi cho Giang Thính Văn nói với hắn một tiếng.

"Thật sự xin lỗi ngài, không có hẹn trước không..."

"Đinh..."

"Chồng nhỏ..."

Thang máy đến nơi, phát ra một âm tiết hoàn thành sứ mệnh, theo sát phía sau là một giọng nam.

Thanh Thứ Tang tự động cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt hơi cong.

Giang Thính Văn đưa tay về phía cậu, nói: "Lại đây..."

Trước khi đi qua, Thanh Thứ Tang nhìn chị gái nhỏ ở quầy lễ tân còn chưa kịp phản ứng, gật đầu cảm ơn cô, rồi lập tức đi thẳng về phía Giang Thính Văn.

Vài giây sau, cửa thang máy mở ra hai người cùng nhau bước vào thang máy.

"Sao anh lại tự mình xuống đây." Thanh Thứ Tang tháo khẩu trang ra, "Anh gọi điện cho chị gái nhỏ ở quầy lễ tân nói một tiếng là được mà."

Giang Thính Văn cười khẽ: "Chỉ là muốn tự mình xuống đón em."

Giọng điệu tùy hứng giống như một đứa trẻ ba tuổi, Thanh Thứ Tang buồn cười nhìn qua, hỏi: "Vì sao?"

Giang Thính Văn: "Trân trọng em...".

"A..." Người này luôn như vậy, cho dù khó xử thế nào, đều có thể nghiêm túc nói lời thẳng thắn như vậy, bây giờ Thanh Thứ Tang vẫn không được, vừa rồi nói「Muốn làm với em không? Anh yêu」đã là cực hạn, vẫn do nhìn thấy Tần Tư Ngôn mới bị bức ra. Đặt ở tình huống bình thường cậu khẳng định sẽ không nói ra những lời như vậy... Tự nhiên thấy có lỗi.

Tay Thanh Thứ Tang cầm khẩu trang, bất giác xoa tai.

Rất nhanh đã đến tầng cao nhất, Giang Thính Văn kéo cổ tay Thanh Thứ Tang đến phòng làm việc của mình.

Còn chưa đi vào, Thanh Thứ Tang đã cảm thấy bên trong nhất định rất lớn, hai người trưởng thành ở cửa ra vào duỗi cánh tay vẫn còn rộng rãi.

Chất liệu là bán thủy tinh, không thể nhìn thấy bên trong bên ngoài, Giang Thính Văn đẩy cửa ra, cửa bán thủy tinh mở ra lại đóng lại, không phát ra một chút tiếng động nào.

Văn phòng trang trí rất đơn giản, nhưng cũng không quá đơn điệu, trông rất thoải mái.

Đối diện là bàn làm việc của Giang Thính Văn, ở giữa đặt máy tính, bút, góc bàn có mấy giấy tờ chưa kịp ký.

Bên phải bày một bộ sofa hình vòng, bàn trà có đủ bộ ấm chén, bên trái có mấy cái giá đỡ đủ loại dài thấp, phía trên đặt mấy chậu hoa nhỏ, lá cây xanh mơn mởn phát triển rất tốt.

Phía sau chậu cây là bức tường thủy tinh một mặt, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, có thể nhìn thấy tất cả các cảnh quan dưới lầu cao. Vừa rồi Giang Thính Văn chính là nhìn thấy Thanh Thứ Tang như vậy.

"Giang... Ưʍ..."

Thanh Thứ Tang vốn định đánh giá phòng làm việc này vài câu thì bị Giang Thính Văn ôm lấy, ngay sau đó được đặt ngồi trên bàn làm việc, miệng bị hung hăng chặn lại. Cậu không thể không nắm lấy vạt áo vest của Giang Thính Văn, một tay chống mặt bàn để duy trì thăng bằng.

Thanh Thứ Tang không thể cường thế như Giang Thính Văn, cũng không học được, mỗi lần hôn hắn đều giống như muốn nuốt cậu vào bụng, cậu chỉ có thể khẽ ngửa đầu tiếp đón. Thỉnh thoảng còn có thể bị ép phát ra một tiếng nghẹn ngào.

"Ưʍ... Giang...".

"Gọi anh trai." Giang Thính Văn đại phát từ bi buông cậu ra, giọng nói khàn khàn, lại mang theo mệnh lệnh.

Bàn tay Thanh Thứ Tang căng thẳng nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, nhắm lại đôi mắt ướt đẫm, giả chết.

"Sao không gọi?" Giang Thính Văn thấp giọng hỏi, dùng trán tựa vào trán Thanh Thứ Tang, "Ở dưới lầu gọi ngọt như vậy, lúc này lại xấu hổ. Thưa ngài, sao ngài có thể quyến rũ người ta như vậy chứ?"

"Ô..." Ngón tay Thanh Thứ Tang run rẩy, bị nói đến nỗi muốn tìm khe hở để chui vào.

Cậu nói, "Đừng nói nữa."

"Anh có nói gì sao?" Giang Thính Văn sát lại bên tai Thanh Thứ Tang, cánh môi hôn đến vành tai mềm mại, thân thể Thanh Thứ Tang phát run. Giang Thính Văn nhắc nhở: “Làm, tình. Cùng anh…”

"Ách..." Xong rồi, xong rồi, thật sự xong rồi, trong lòng Thanh Thứ Tang lặp đi lặp lại câu này, cậu chơi không lại. Đến đây là muốn cho Giang Thính Văn một bất ngờ là không sai, cũng nghĩ đến cái đó là không sai, nhưng mà...

"Còn đang ở trong văn phòng..." Thanh Thứ Tang nhỏ giọng, lo lắng nghiêng đầu một chút, chỉ vào cửa phía sau, "Anh thân là ông chủ. Sao có thể làm việc này ở nơi làm việc."

Giang Thính Văn nhướng mày, cuối cùng cũng nói: "Chiều nay đừng hòng đi ra ngoài."

Hắn nắm chặt vòng eo Thanh Thứ Tang, ở bên tai người kia nói: "Đừng sợ, không có ai vào."

"Ô..." Ngay sau đó, không đợi người kia phản ứng, tay Giang Thính Văn lập tức sờ vào mép quần trên người Tang Thanh Thứ.

Ở đây không có bao, cần phải cẩn thận, mười phần cẩn thận. Nếu không sẽ bị thương.

Một lát sau, Giang Thính Văn ngồi xổm xuống.

Thanh Thứ Tang ngồi trên ghế, một tay chống lên mặt bàn, thấy động tác của Giang Thính Văn lập tức hoảng sợ.

"Anh đừng... Ưʍ..." Tay Thanh Thứ Tang khẽ nắm thành quyền, buông xuống dưới chân rơi vào giữa không hướng về phía sau, đập lên mặt bàn làm việc.

Bỗng một tiếng "đăng" vang lên.

Tiếp theo là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba... Thanh Thứ Tang chợt mở mắt, đáy mắt đều là hoảng loạn, cậu đẩy Giang Thính Văn ra, nhỏ giọng vội vàng nói: "Có người... Có người tìm anh!"

Trong nháy mắt, Giang Thính Văn đứng lên, Thanh Thứ Tang lập tức nhảy xuống bàn, khom lưng chui xuống gầm bàn.

Lớp ngoài cùng của bàn làm việc giống như một bức tường, những người trốn trong không gian dưới bàn không thể nhìn ra bên ngoài.

Thanh Thứ Tang trốn ở bên trong, Giang Thính Văn ngồi trên ghế đối diện với cậu. Lúc này ghế nghiêng về phía trước, đôi chân hơi tách ra của Giang Thính Văn gần như vây quanh cậu.

Mà Thanh Thứ Tang nhìn thấy...

"Vào." Giọng điệu Giang Thính Văn không chút thay đổi.

"Sao gõ nhiều tiếng như vậy bây giờ mới cho tôi vào, tôi còn tưởng anh không có ở đây, muốn trực tiếp vào xem..." Phương Tiền cầm văn kiện, đi đến trước bàn, "Ký tên..."

Giang Thính Văn đáp: "Ừ..."

Hắn chuyển tay đi tìm bút, sau đó động tác vô thức dừng lại, giống như bị chuyện gì không thể tưởng tượng nổi chiếm lĩnh suy nghĩ.

Phương Tiền nhận ra: "Có chuyện gì vậy sếp?"

"Không có gì." Động tác Giang Thính Văn cầm bút hơi nặng nề, hắn cầm giấy tờ, lần đầu tiên không xem lại hợp đồng. Cảm giác lúc này giống như để hắn ký bán Giang thị, hắn cũng có thể bán.

Đầu bút đặt lên góc dưới bên phải cuối tờ giấy để ký tên, Giang Thính Văn tiện tay ném cho Phương Tiền: "Buổi chiều không cần vào nữa, ai cũng đừng vào."

"A?" Phương Tiền không hiểu ra sao, "Vì sao?"

Tay trái Giang Thính Văn buông xuống dưới bàn, đè đầu Thanh Thứ Tang lại.

"Dám bước vào nữa tôi gϊếŧ anh." Giang Thính Văn nói.

Xuất ngũ hai năm, cũng đã hai năm không nghe Giang Thính Văn nói ra loại lời thô tục, lại chứa đựng uy hϊếp này: "..."

Trong một thời gian ngắn, anh còn tưởng mình đang ở trong quân đội bị Giang Thính Văn quản lý.

Trí nhớ thân thể hỗn loạn phục tùng mệnh lệnh, Phương Tiền không biến sắc gật đầu, hướng Giang Thính Văn kính lễ, đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, Giang Thính Văn nhanh chóng duỗi tay kéo Thanh Thứ Tang từ dưới gầm bàn lên, nhìn khóe miệng ướŧ áŧ của cậu, trầm giọng: "Sao lại ra nông nỗi này?"

Yết hầu Thanh Thứ Tang lăn lộn, cổ cũng đỏ.

Ngoài cùng bên trái văn phòng có một phòng nghỉ đơn giản, buổi trưa Giang Thính Văn sẽ nghỉ ngơi ở bên trong.

Lúc này cũng không có ai đi vào.

Giang Thính Văn lại đặt người lên bàn, hôn lên môi Thanh Thứ Tang, có ý tốt nói trước: "Đừng khóc..."

"A..." Nghe thấy những lời này, chân Thanh Thứ Tang đã nhũn ra.

Mặt trời màu vàng óng ánh treo cao ở phía chân trời, giống như muốn đem người ta thiêu đốt. Không có báo hiệu lại rơi về phía tây trong chốc lát.

Ánh sáng rực rỡ xuyên qua một mặt kính, chiếu sáng một nửa văn phòng. Khi mặt trời di chuyển chậm, tạo thành một đường phân chia nửa sáng nửa tối trên mặt đất.

Giang Thính Văn ôm Thanh Thứ Tang đến bên cửa sổ sát đất khổng lồ, bọn họ ở giao điểm ánh sáng nhìn xuống dưới lầu.

"Tần Tư Ngôn vẫn còn ở đây." Giang Thính Văn nói bên tai Thanh Thứ Tang, trong giọng điệu mang theo một tia chiếm hữu khiến người ta hoảng loạn, nhưng lại tràn ngập ý cười thỏa mãn, "Nhìn thấy không?"

Từ một khoảnh khắc nhìn thấy Thanh Thứ Tang, Tần Tư Ngôn vẫn ở vị trí đó, không nhúc nhích. Ánh mắt còn hung tợn nhìn chằm chằm cửa lớn Giang thị.

Trong nháy mắt, Thanh Thứ Tang cảm thấy mình sắp bị nhìn thấy.

Thanh Thứ Tang không nhìn, tay ấn lên thủy tinh để lại dấu vết ẩm ướt. Cậu hốt hoảng lùi về sau, dường như muốn dựa vào lòng người phía sau, động tác này khiến Giang Thính Văn hài lòng.

"Không nhìn thấy..." Hắn lại hôn vành tai Thanh Thứ Tang, "Đừng sợ..."

Lông mi Thanh Thứ Tang ướŧ áŧ, cắn răng nhỏ giọng mắng: "Đồ xấu xa..."

Giang Thính Văn cười khẽ.

Không muốn dựa vào việc tăng ca để lấy tiền lương, nhân viên công ty đúng năm giờ tan tầm.

Thanh Thứ Tang ngủ say trong phòng nghỉ, đến sáu giờ, Giang Thính Văn cũng không định gọi cậu.

Mãi đến bảy giờ sau, sắc trời bên ngoài tối đen, Giang Thính Văn mới mở cửa phòng nghỉ đi vào, nằm sấp bên giường lau sạch nước mắt trên mi Thanh Thứ Tang, khẽ gọi: "Bé ngoan..."

Thanh Thứ Tang không nhúc nhích.

Ba tiếng sau mới có chút phản ứng, thân thể cậu nằm nghiêng chôn vào trong chăn mỏng, giống như làm nũng đáp: "Vâng..."

Đôi mắt Giang Thính Văn hơi trầm xuống, kiên nhẫn gọi cậu: "Phải về nhà."

"Không cần..." Giọng Thanh Thứ Tang khàn khàn, thậm chí còn mang theo tiếng mũi vì vừa khóc xong chưa khôi phục, cậu vùi mặt vào gối, nói, "Đau thắt lưng, mỏi chân, buồn ngủ... Em không muốn đi bộ."

Giang Thính Văn bật cười, đứng dậy cúi người xuống: "Anh ôm em..."

Lúc này ra khỏi công ty là hành động sáng suốt, nhân viên đều đã về nhà, Giang Thính Văn bế Thanh Thứ Tang xuống cũng không khiến cho bất cứ người nào chú ý.

"Ôm chặt cổ anh." Giang Thính Văn nhìn về phía Thanh Thứ Tang còn nhắm chặt hai mắt đặt đầu trước ngực hắn, dụ dỗ mở miệng.

Dứt lời, Thanh Thứ Tang theo bản năng dùng sức ôm chặt lấy người, nhưng vẫn không mở mắt.

Thấy cậu ôm chặt, Giang Thính Văn mới tạm thời rút ra một tay mở cửa xe, một tay dễ dàng ôm chặt Thanh Thứ Tang.

Sau đó hắn khom lưng nhét Thanh Thứ Tang vào trong xe, đặt ở ghế phụ. Thanh Thứ Tang nhận ra, nhưng không buông tay.

"Kiều Kiều." Thanh Thứ Tang gọi.

Giang Thính Văn: "Hửm?"

Thân thể Thanh Thứ Tang ngồi thẳng, nửa khuôn mặt hướng về phía cổ Giang Thính Văn, cánh môi lướt qua vành tai hắn, làm một tư thế cực kỳ ỷ lại.

Cậu nói: "Hôn em..."