Chương 22

Hai tay Thanh Thứ Tang nắm lấy mép chăn, gần như mặt đỏ tai hồng nhìn chằm chằm Giang Thính Văn.

Nhưng bởi vì chăn che đi hơn phân nửa mặt cậu, chỉ còn con ngươi sáng ngời đang run rẩy lộ ra ngoài.

Khϊếp sợ như quên cả thở.

Bỗng nhiên Giang Thính Văn dùng giọng điệu "meo meo" kinh ngạc nói: "Không Tang, tai em đỏ quá."

Thanh Thứ Tang: "..."

Cậu "bụp" một cái kéo chăn lên, trùm kín cả người, cho dù như vậy đôi mắt dưới chăn vẫn vô thức nhắm lại, cậu tức giận hô lên: "Anh làm việc đi!"

Đã đến bước này, làm sao Giang Thính Văn có thể đi làm, cuối cùng hắn thay đổi tư thế đứng thẳng lên, lặng yên không một tiếng động quỳ một chân trên giường, nghiêng người về phía trước vén chăn Thanh Thứ Tang lên, sau đó từ trong khe hở chui vào.

Nhất thời, Giang Thính Văn đeo đôi tai meo đối diện với Thanh Thứ Tang, hơn nữa còn cách rất gần.

"Có phải tức giận rồi không?" Giang Thính Văn nhìn cậu, suýt nữa chạm vào chóp mũi cậu: "Hay là do không thích cái tai này? Anh còn có thứ khác."

Ngay sau đó, dưới tấm chăn tối đen, Thanh Thứ Tang lập tức trơ mắt nhìn bàn tay to lớn của Giang Thính Văn lấy từ bên ngoài vào rất nhiều...

Trắng tinh, đen tuyền, hồng... Những đôi tai này sặc sỡ gấp mấy lần cầu vồng!

Mỗi cái đều sang trọng.

Thanh Thứ Tang: "..."

Giang Thính Văn chọn một cái tai nhung sặc sỡ đeo lên, trong không gian tối tăm ánh sáng ấm áp tản ra, như đang diễn một màn khiêu da^ʍ nào đó, còn rất thú vị.

Buổi chiều, Thanh Thứ Tang có cảm giác thân thể mình có chút không thích hợp.

"Không Tang, nhìn anh." Giang Thính Văn nói: "Đừng tức giận nữa, được chứ?"

"Ồ..."

"A -- em không tức giận! Anh ra ngoài ngay!!" Cuối cùng, sau mấy lần bị mãnh nam đeo tai nhung nhìn chằm chằm nhỏ giọng dịu dàng dụ dỗ "tra tấn", Thanh Thứ Tang không chịu nổi xốc chăn lên, từ bên này giường lăn đến bên kia giường, hô to, "Em không tức giận không tức giận! Không có sự tức giận! Anh đi ra!"

Lúc này tầm mắt đột nhiên sáng lên, Giang Thính Văn đứng dậy nhìn Thanh Thứ Tang đang ngồi xếp bằng nhìn chằm chằm trần nhà, quay lưng về phía mình, khóe miệng không nén được nụ cười.

Nhưng tất nhiên hắn không dám cười thành tiếng.

Khi xuất hiện trong tầm mắt Thanh Thứ Tang, hắn lại mang một biểu cảm với giọng điệu vô cùng tủi thân.

"Xem ra vẫn không dỗ dành được..." Hắn phát sầu nói, "Em toàn đuổi anh đi."

Thanh Thứ Tang: "..."

Mặt Thanh Thứ Tang tê dại, túm lấy áo trước ngực nói: "Anh buông tha cho em đi."

Lần này, Giang Thính Văn thật sự không nhịn được, thấp giọng cười.

"Cám ơn chồng nhỏ không giận anh..." Giang Thính Văn ở trên giường quỳ gối trước mặt Thanh Thứ Tang, ôm mặt cậu cúi đầu liếʍ cánh môi, cẩn thận hỏi, "Vậy chồng nhỏ, buổi tối lần sau có thể về không nha?"

"Anh đừng nói「nha」." Thanh Thứ Tang đỏ mặt, để hắn ôm mặt mình nhìn nhau, giả vờ vô cảm thậm chí hung dữ nói, "Về..."

Ánh mắt Giang Thính Văn sáng lên, ý cười rõ ràng không che được.

Hắn lại không nhịn được cúi đầu liếʍ cánh môi người kia, nói: "Có phải đói bụng rồi không, anh đi nấu cơm cho em."

Trước khi đi, hắn sờ lỗ tai trên đỉnh đầu mình, không tháo, sau đó nhìn về phía mặt giường lộn xộn, Giang Thính Văn đem tai mèo màu hồng ban đầu lấy ra, đeo lên đầu Thanh Thứ Tang.

Thanh Thứ Tang ngẩn ra, ngước mắt nhìn lêи đỉиɦ đầu, đương nhiên không nhìn thấy gì.

Nhưng hô hấp Giang Thính Văn lại có chút khó khăn, vừa rồi ánh mắt còn vương ý cười bây giờ lại thay đổi.

Đã thay đổi hương vị.

Hắn giống như hiểu được vì sao phản ứng của Thanh Thứ Tang lại lớn như vậy.

Nhưng lúc này tái phạm có thể sẽ bị kết án tù không vợ, Giang Thính Văn kiềm chế nuốt nước bọt xuống yết hầu, hắn kịp thời thu hồi tầm mắt, nhanh tay nhanh chân xuống giường.

Đầu cũng không quay lại khàn giọng nói: "Đợi lát nữa xuống ăn cơm."

Thanh Thứ Tang sờ đỉnh đầu, giống như cảm thấy vui vẻ, còn nhéo nhéo: "Ồ được..."

......

Trên mạng vẫn còn rất nhiều người tò mò về Weibo Thanh Thứ Tang, nhưng bản thân Thanh Thứ Tang dường như đã bỏ Internet, mặc kệ người khác nói gì, tag cũng không xuất hiện.

Các phương tiện truyền thông vô lương tâm bịa đặt lung tung đã nhận được lệnh triệu tập của tòa án vào buổi tối.

Orange Entertainment sẽ không bao giờ buông tha hành vi phá hủy danh tiếng của các nghệ sĩ trong công ty họ, cũng không nương tay.

Sau khi nhìn thấy thái độ của công ty, mọi người đều trở nên vui vẻ.

Trong đó người trở thành trò đùa lớn nhất không ai khác ngoài Tần Tư Ngôn.

Ai mà không biết người mới bắt đầu bao dưỡng Thanh Thứ Tang chính là anh ta, cuối cùng người bị bỏ rơi cũng là anh ta, hiện tại dây dưa không rõ muốn quay đầu ăn cỏ vẫn là anh ta.

Thật là một quả dưa ngon.

Cư dân mạng không thể chịu được.

【Tần tổng, ngài còn trẻ có tiền có quyền, không cần phải làm chuyện này, xin hãy để Thanh bảo nhà tôi độc thân xinh đẹp...】

【Không, lầu trên, xin hãy để Thanh bảo và Giang tổng cùng nhau đẹp (đầu chó)】

【Ha ha ha Tần Tư Ngôn cậu hối hận sao, xem ra là hối hận, không có biện pháp Thanh Thứ Tang xa cậu sống tốt hơn......】

【Cười chết, đây là tiết mục bao dưỡng sảng khoái nhất mà tôi từng xem nhưng lại bị đánh vào mặt...】

【Haizzz, Tần tổng, hãy làm tốt sự nghiệp đi, nên buông tay thì buông tay...】

......

Tần Tư Ngôn dưới tài khoản Weibo chính thức của Tần thị, trước mắt hầu như đều là bình luận như vậy.

Người không biết còn tưởng Tần Tư Ngôn mới là người lăn lộn trong giới.

Tần Tư Ngôn không có tâm trạng quản những thứ này, anh ta đã 27 tuổi, anh ta có năng lực và trách nhiệm để gánh vác những gì mình đã làm.

Bị người khác âm dương quái khí vài câu mà thôi, Thanh Thứ Tang mắng anh ta so với những người này còn ngoan độc hơn nhiều.

Anh ta liều mạng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại bị vô số người chụp ảnh màn hình, phát tán lên Weibo -- Weibo Thanh Thứ Tang chỉ đăng 30 giây đã xóa.

Không xuống được giường...

Em ấy không xuống được giường sao?

Họ đã làm... Thanh Thứ Tang và Giang Thính Văn... Đã làm...

Tần Tư Ngôn nhìn chằm chằm ảnh chụp màn hình Weibo do chính Thanh Thứ Tang đăng lên không chớp mắt, bởi vì quá lâu không chớp mắt, thần kinh đuôi mắt co giật một chút.

"A Ngôn, hai người bọn họ ngủ rồi anh không phát hiện?" Lúc này trên chiếc ghế bị bóng tối che phủ, đôi mắt Phó Bạch phiếm hồng nhìn chằm chằm Tần Tư Ngôn dường như bị đả kích, giọng điệu lại tức giận, nhưng cậu ta vẫn phải giả bộ dịu dàng, "Bây giờ anh đang làm gì?"

"Bang--" Chiếc điện thoại vẫn đang mở màn hình đột nhiên bị đập vào tường, vỡ nát thành từng mảnh.

Tần Tư Ngôn nhìn Phó Bạch, cắn răng nói: "Không có khả năng. Em ấy quyến rũ tôi ba năm tôi cũng chưa từng chạm qua em ấy, em ấy ước gì bị tôi đ**, làm sao có thể cam tâm tình nguyện vì người khác mở hai chân ra."

Quen biết nhiều năm, Phó Bạch cho tới nay chưa từng nghe Tần Tư Ngôn nói như vậy trong nháy mắt có chút bối rối.

Lời nói thô thiển này đột nhiên khiến lòng cậu ta sinh ra cảm giác không thoải mái, ngay cả sự tức giận vừa rồi đối với Tần Tư Ngôn bởi vì Thanh Thứ Tang sinh ra cảm xúc không rõ ràng cũng ít đi, cậu ta nhíu mày: "A Ngôn, sao anh lại nói như vậy."

Dứt lời Tần Tư Ngôn ngẩn ra, nhanh chóng nhắm mắt lại hít sâu, giọng nói khàn khàn: "Thật xin lỗi, tiểu Bạch..."

Nhưng trong lòng anh ta vẫn không khống chế được mà nghĩ, Thanh Thứ Tang sẽ vì tức giận với anh ta mà lên giường với Giang Thính Văn?

Làm sao có thể, em ấy làm sao dám.

Chỉ vì giận mình?

Hôm nay nhìn thấy Weibo như vậy anh ta thật sự tức điên, lúc ấy Tần Tư Ngôn rất muốn trực tiếp bắt lấy Thanh Thứ Tang khóa lại, làm cho cậu mỗi ngày chỉ có thể khóc lóc cầu xin anh ta.

Tay chân, cổ đều phải khóa bằng dây xích chó.

Trước kia anh ta đã nghe lời này nhiều, vì dụ dỗ mình, luôn chủ động cởi ra? Quần áo mỏng manh... Chờ Tần Tư Ngôn nhìn qua, hai tay cậu luống cuống không biết đặt ở đâu, chỉ đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Ngôn ca, hôm nay anh. Anh có muốn không?"

Tần Tư Ngôn đương nhiên muốn. Thấy bộ dáng của Thanh Thứ Tang, anh ta rất muốn trực tiếp đem cậu làm chết ở trên giường.

Nhưng trong lòng anh ta có Phó Bạch, Phó Bạch nói muốn anh ta chờ.

Nhưng không biết có phải hôm nay uống quá nhiều rượu không, lúc này trong đầu chỉ nghĩ đến Thanh Thứ Tang, giống như trước kia, Tần Tư Ngôn lại nổi lên phản ứng đáng xấu hổ.

......

Ba ngày sau, thành phố có một cuộc đấu thầu về vị trí của một mảnh đất tốt.

Trong đó rất được chú ý chính là Tần thị với Giang thị, những người chú ý đến trận đấu thầu này đều đang chờ xem lần này hai người trẻ tuổi tuổi tác không sai biệt này ai có thể đứng đầu.

Bởi vì mấy ngày trước tên tuổi Giang Thính Văn và Tần Tư Ngôn xuất hiện trên mạng, bởi vậy khi biết được chuyện này, cư dân mạng cũng ồn ào bày tỏ mong chờ.

Chỉ là còn chưa chờ mong được kết quả, Tần thị Tần tổng đã phị phanh phui scandal.

#Tần Tư Ngôn trước cửa quán bar với thiếu niên non nớt hôn sâu# bạo;

Trong video được truyền ra, quần áo Tần Tư Ngôn không tính là chỉnh tề, sợi tóc trước trán cũng có chút lộn xộn che đi mặt mày, anh ta gắt gao giữ chặt eo thiếu niên dán vào trong ngực, giống như sói đói hôn cậu chàng.

Thiếu niên bị hôn cũng không từ chối, còn rất phối hợp ngửa đầu mặc người đòi hỏi, sau đó hai người nhanh chóng bước vào khách sạn đối diện.

Theo lý thuyết Tần Tư Ngôn chỉ là một chủ tịch mở công ty, nhưng bởi vì anh ta và Thanh Thứ Tang có rất nhiều liên quan, cái tên này tất cả mọi người đều không xa lạ, còn rất quen thuộc.

Người nhìn chằm chằm vào anh ta đương nhiên sẽ nhiều hơn.

Không ngờ lần này sẽ bị phanh phui tình huống đời tư hỗn loạn.

Cư dân mạng có yêu cầu khắt khe hơn đối với "người nổi tiếng" trên mạng.

Tuy rằng người này trẻ tuổi tài cao, nhưng cũng nên nêu gương làm gương, đừng nghĩ có tiền là có thể mua vịt về nhà ngủ.

Gần như ngay lập tức, cổ phiếu Tần thị liền lấy xu hướng rõ ràng giảm xuống.

Nửa tiếng sau, Tần Tư Ngôn ra mặt giải thích, nói "người thiếu niên non nớt" kia cũng không phải người trong quán bar, là bạn của anh ta.

Đại khái có ý là quan hệ hai người quanh năm mập mờ, người lớn không làm loạn? Tình bạn không nên được giải thích bởi sự phóng đại.

Mọi người cũng cảm thấy có lý, nhưng cổ phiếu Tần thị vẫn giảm.

Ngay cả cạnh tranh đấu thầu cũng bị ảnh hưởng.

Anh ta bị loại...

- -

"Bây giờ có phải đủ rồi không?" Trên đường đón Thanh Thứ Tang về nhà, Giang Thính Văn nói chuyện với Phương Tiền qua điện thoại: "Sếp, còn cần đẩy không?"

"Không cần." Giang Thính Văn nói.

Phương Tiền: "Được..."

Sau khi cúp máy, nhìn cổng công ty Thanh Thứ Tang càng ngày càng gần, Giang Thính Văn có chút lo lắng.

Hắn rũ mắt, tay vô thức nắm chặt vô lăng.

Về cuộc đấu thầu hôm nay, cho dù không có scandal của Tần Tư Ngôn, Giang Thính Văn vẫn có phần nắm chắc đá anh ta ra ngoài, nhưng không ngờ Tần Tư Ngôn còn có thể làm ra chuyện này.

Sau khi tin tức Tần Tư Ngôn bị tung ra, Giang Thính Văn ở sau lưng giúp đỡ, mua cho anh ta một hot search, để Tần Tư Ngôn bị vây xem thêm một lát.

Nhưng Giang Thính Văn cũng không phải vì muốn người khác mắng anh ta, mà là muốn Thanh Thứ Tang nhìn thấy, Tần Tư Ngôn là người như thế nào.

Tránh xa anh ta, quên anh ta sẽ tốt hơn nếu em ấy ghét anh ta.

Nhưng điều này cũng có thể sinh ra hiệu quả ngược lại, nếu Không Tang đau khổ, hoặc muốn trở về tìm Tần Tư Ngôn...

Giang Thính Văn đã đến cửa công ty, gọi điện cho Thanh Thứ Tang.

"Không Tang, anh đến rồi."

Chưa đợi đến một phút, ở cửa xuất hiện Thanh Thứ Tang đội mũ đeo khẩu trang, cậu chạy về phía xe Giang Thính Văn, nói: "Hôm nay anh tan tầm sớm như vậy sao?"

"Ừm." Giang Thính Văn nghiêng người thắt dây an toàn cho cậu: "Hôm nay... Đấu thầu, không ở công ty."

"Tập 9 của chương trình đã hết, hai ngày nay em cũng không bận."

Giang Thính Văn không dám nói gì, chỉ gật đầu xem như trả lời.

Nhưng hắn không nói, Thanh Thứ Tang cũng sẽ nói.

"Hôm nay anh đấu thầu, vậy anh hẳn là nhìn thấy Tần..."

"Không Tang." Giang Thính Văn vội vàng ngắt lời cậu, căn bản không cho cậu nói tiếp.

Nếu nghe Thanh Thứ Tang nói cậu muốn tìm Tần Tư Ngôn hỏi rõ thì phải làm sao bây giờ?

Giang Thính Văn sẽ không để cậu đi.

"Em..." Giang Thính Văn chớp mắt, sắp xếp từ ngữ, đột nhiên nói, "Có thể cho anh hai trăm đồng không?"

Thanh Thứ Tang muốn mắng Tần Tư Ngôn ghê tởm thì bị ngắt lời, bị trạng thái dường như không đúng của Giang Thính Văn thu hút sự chú ý, nhưng nghe được hai trăm đồng vẻ mặt của cậu trở nên hoang mang: "A?"

"Trưa mai anh không muốn ăn cơm ở công ty, muốn ra ngoài, không có tiền."

Anh một CEO không có tiền?! Thanh Thứ Tang khϊếp sợ: "Hả?"

Nhìn thấy phản ứng của cậu rõ ràng đã quên Tần Tư Ngôn, Giang Thính Văn hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ngân hàng bị kẹt ở chỗ em."

Thanh Thứ Tang: "..."

Có vẻ như... Thẻ ngân hàng của hắn ràng buộc bởi điện thoại, nhưng vẫn tìm cậu xin tiền!

Nhưng Thanh Thứ Tang vui vẻ đi theo.

"À..." Thanh Thứ Tang cúi đầu cầm ví tiền, lấy thẻ ra, nói, "Cho..."

Hắn vốn không định đòi hai trăm, cậu thấy quá đáng thương, trực tiếp cho một tấm thẻ, tùy tiện sài.

Không ngờ mặt của Giang Thính Văn ngẩn ra, đuôi lông mày lập tức cong lên, giọng điệu tủi thân, hỏi: "Em làm gì..."

Thanh Thứ Tang không hiểu ra sao, nói: "Không phải anh muốn tiền sao?"

"Anh muốn tiền, nhưng anh không cần thẻ ngân hàng lạnh lẽo..." Bàn tay lớn Giang Thính Văn duỗi ra, đẩy về cho cậu, đuôi mắt đều đỏ lên như vừa khóc, "Em thu thẻ lại, anh muốn em cho anh hai trăm đồng."

Thanh Thứ Tang: "..."

Không biết vì sao, bộ dáng với giọng điệu này trực tiếp khiến Thanh Thứ Tang nhớ tới đôi tai mèo của Giang Thính Văn.

Lần này càng quá đáng, hình như hắn còn học được khóc -- loại sương mù lóe lên còn không giống nhau!

Trong lòng Thanh Thứ Tang vang lên hồi chuông báo động rất lớn, kịp thời kiềm chế trái tim đập nhanh, sợ đến mức vội vàng cầm điện thoại chuyển tiền cho hắn.

Thừa ra hai ngàn...

Giang Thính Văn còn chưa kịp vui mừng đã thấy số tiền chuyển khoản, càng phiền phức: "Anh không cần loại tiền thối này, anh chỉ muốn hai trăm, em cho anh hai trăm."

Thanh Thứ Tang: "..."

Đôi mắt Giang Thính Văn đỏ hồng, oán giận nhìn chằm chằm cậu, nói: "Em không muốn quản lý tiền của anh, em không kiên nhẫn với anh."

Ánh mắt quá đáng thương, giống như Thanh Thứ Tang bắt nạt hắn, khiến hắn chịu oan ức.

Trời đất chứng giám, từ lúc Thanh Thứ Tang lên xe đến bây giờ vô cùng oan uổng, căn bản còn không rõ tình huống.

Để phòng ngừa người kia đeo thêm thứ gì đó kỳ quái, nói những lời kỳ quái, tay cậu luống cuống cướp lấy điện thoại Giang Thính Văn.

Mở tài khoản chuyển khoản 2.000 nhân dân tệ được trả lại, sau đó chuyển lại.

Hai trăm, nhiều hơn một phần cũng không có.

Lần này, Giang Thính Văn mới hài lòng, cũng vui vẻ. Hắn nghiêng người ghé vào bên tai Thanh Thứ Tang, cánh môi hôn vành tai cậu, hơi nóng phun lên nhỏ giọng nói: "Cám ơn chồng. Yêu em..."

"Sau này chồng cũng yêu anh một chút, được không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Quỳ xuống đẩy văn bản thu trước của mình một chút, các thiên sứ nhỏ nếu có hứng thú có thể sưu tầm trước... Tên truyện《Học tập cho tốt liền tha cho em.》

Đây là bản sao: Nhạc Hoặc là một người từ nhỏ đã cực kỳ thiếu thốn tình thương, tính cách cô độc không hợp quần chúng, có thể đánh nhau tuyệt đối không nói nhảm.

Sau đó, anh gặp một học bá cao hơn anh, không chỉ đẹp mà còn rất biết làm nũng. Học bá cùng phòng với anh, mỗi ngày còn ép anh học tập, không học lập tức dùng "vũ lực" trấn áp.

Anh không đánh lại.

Có một ngày học bá tỏ tình, Nhạc Hoặc ngay cả nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp từ chối. Bởi vì trong lòng anh có một ánh trăng sáng, là một cô gái nhỏ anh quen lúc năm tuổi mặc váy công chúa, cho anh viên kẹo màu hồng.

Học bá sau khi biết, vừa chua vừa tức vừa cười lạnh: "Cậu sẽ hối hận."

Có lần Nhạc Hoặc đến nhà học bá làm khách, nhìn thấy ảnh Lâm Thị Phi năm bốn tuổi mặc váy công chúa -- ánh trăng sáng của anh, có em trai.

Nhạc Hoặc: Thật mẹ nó không hợp thói thường.

Lâm Thị Phi ôm anh, để anh cảm nhận mình là nam hay nữ, tiếp tục chua xót: "Ánh trăng sáng của cậu là ai?"

Nhạc Hoặc: "..."

NK: Mình sẽ không cố định ngày đăng chương nữa, khi nào xong chương thì đăng.