Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vị tiên sinh này, ngài có hẹn trước chưa?

Mưa bụi nghiêng, đèn đường cùng đèn neon bên đường phản chiếu, giống như côn trùng bay lộn xộn.

Từng đạo từng đạo đánh lên mặt ô màu đen, phát ra âm thanh tanh tách.

Mười giờ tối nên là giờ đi ngủ, nhưng hôm nay thời tiết không tốt, trên đường ngoại trừ xe cộ cũng không có mấy người đi bộ.

Thanh Thứ Tang kéo vali đi trên vỉa hè, không bao lâu mặt giày với ống quần đã bị nước đọng bắn ướt.

Bóng dáng mảnh mai thật yếu ớt trong đêm đen phía xa.

Năm phút sau, cậu dừng lại ở lối vào của một khách sạn cao cấp, nhìn lên.

- - Về nhà.

Tên khách sạn. Cùng bề ngoài nó phiếm ra một lớp mạ vàng nhìn không phù hợp với cái tên chút nào, cái tên bình thường vô cùng thậm chí còn có chút buồn cười.

Tuy là vậy nhưng khóe miệng Thanh Thứ Tang lại không chút tiếng động kéo lên, ánh mắt bất giác nhanh chóng chớp hai lần.

Cậu cảm thấy rất uất ức, cũng rất khó chịu.

"Tiên sinh, ngài muốn ở lại sao? Bên ngoài đang mưa, mau vào đi." Quản lý khách sạn nhẹ nhàng tao nhã nhìn thấy bóng người ngoài cửa, liền mở cửa đi ra, phát ra lời mời có ý tốt với Thanh Thứ Tang.

"Không có tiền." Thanh Thứ Tang nói.

"Không sao." Quản lý khách sạn vươn tay, nhẹ nhàng làm ra động tác mời: "Sau này cũng giống như vậy. "

"Thanh Hòa đang làm từ thiện à? " Thanh Thứ Tang cũng không đi vào mà hỏi: "Tiền cũng có thể không nhận. "

"A? Không..." Quản lý khách sạn có chút mơ hồ, theo bản năng muốn nói cái gì, sau đó giọng nói đột nhiên dừng lại, nghiêm mặt nói: "Ngài là... Tiểu thiếu gia Thanh Thứ Tang?"

Nghe kỹ còn có một chút vui mừng không dễ phát hiện.

Có một số gia tộc trong thành phố đang chiếm ưu thế, trong đó lấy Giang gia cầm đầu, nhà hắn không chỉ về kinh doanh, còn là thế gia về mặt quân sự.

Cho nên từ trong ra ngoài đều so với bất luận kẻ nào đều hơn chứ không kém.

Tiếp theo là Thanh gia, Tần gia.

Thanh gia có ba đứa con trai, con lớn Thanh Hòa năm nay 35 tuổi, đã sớm tiếp quản công ty, hiện giờ lại trực tiếp kế thừa vị trí của Thanh tổng.

Con trai thứ hai Thanh Túc nhỏ hơn Thanh Hòa hai tuổi, hai mươi tuổi muốn vẽ tranh làm một nghệ sĩ thâm trầm, bị cha già đánh cho một trận, cũng không dám có ý nghĩ tương tự nữa.

Dù sao cũng rất ngoan ngoãn.

Chỉ có tiểu thiếu gia nhỏ nhất Thanh Thứ Tang phản nghịch không chịu nổi, từ nhỏ đã được sủng ái, là một kẻ ăn chơi trác táng.

Tuy rằng người ngoài chưa từng gặp qua cậu, nhưng ai cũng biết tiểu thiếu gia Thanh gia thật sự bị sủng lên tận trời. Thanh Thứ Tang căn bản không sợ cha cậu.

Vừa mới trưởng thành cậu đã nói muốn đóng phim, lúc cha cậu muốn động thủ lập tức chạy trốn vô tung vô ảnh.

Chờ đến ngày hôm sau sẽ ký hợp đồng với công ty môi giới.

Hai anh trai tay chân luống cuống ứng phó, sợ trong giới giải trí có người bắt nạt cậu, làm hậu thuẫn vững chắc cho cậu.

Thanh tổng trơ mắt nhìn đứa con trai phản nghịch của ông không dựa vào thế gia, từ tuyến 28 biến thành tiểu minh tinh tuyến 18 không có người trợ giúp, tức giận dần dần buông xuống, nghĩ thầm dù sao trong công ty cũng không cần tiểu súc sinh này, để cho nó đi đi.

Ai ngờ lúc cậu 21 tuổi lại đột nhiên nói thích một người, nhất định phải ở cùng một chỗ với người đó, còn bởi vì anh ta mà trực tiếp lui vòng.

Hỏi người đó là ai, cậu cũng không nói. Lần này thật sự chọc giận cha cậu, trực tiếp cắt hết thẻ ngân hàng của cậu.

Còn cảnh cáo Thanh Hòa, Thanh Túc không ai được quản Thanh Thứ Tang. Nhưng hai anh trai sẽ không mặc kệ cậu.

Thanh Hòa âm thầm kêu người điều tra Tần Tư Ngôn, nghĩ thầm một người ở Tần gia còn không đứng vững gót chân như anh ta, dám đối xử không tốt với em trai của hắn?

Cũng không sao.

Hơn nữa Thanh Thứ Tang căn bản không cho Thanh Hòa nói với Tần Tư Ngôn mình là ai, bởi vì khi ở cùng một chỗ với Tần Tư Ngôn anh ta đã nói: "Tôi thích cậu cho dù trên người không có tiền, trên người không có gì cũng không sao cậu có thể dựa vào tôi. Sau đó, cậu sẽ biết tôi là tất cả của cậu, tôi đặc biệt thích cậu. "

Thanh Thứ Tang nhu thuận đến kỳ cục, gật đầu trả lời: "Ngôn ca là tất cả của em."

Thanh Hòa, căn bản chưa từng tham gia vào lĩnh vực khách sạn, kiên quyết xây dựng một khách sạn năm sao cao cấp, cách Thanh Thứ Tang không xa, nếu cậu và Tần Tư Ngôn cãi nhau rồi bỏ nhà đi, cậu có thể về nhà ngay lập tức, không cần tức giận ảnh hưởng đến tâm trạng.

Ngay cả người quản lý khách sạn cũng là người thân cân do anh sắp xếp.

Không nghĩ đến trong ba năm Thanh Thứ Tang cũng không đến một lần.

Dẫn đến Thanh Hòa đến nay đều cho rằng Tần Tư Ngôn đối xử với Thanh Thứ Tang không tệ.

Nhìn xem, không cãi nhau lần nào, không tệ.

......

"Đừng nói với anh cả tôi ở đây, tôi... bây giờ tình huống có chút không tốt. " Đến phòng, Thanh Thứ Tang nói với quản lý khách sạn đang ở phía sau: "Tôi cần tự mình nghỉ ngơi một lát. "

Quản lý khách sạn lập tức gật đầu nói: "Đã hiểu..."

"Ừm." Thanh Thứ Tang rũ mắt sờ cần gạt vali, trầm giọng nói: "Đi làm việc đi... Cám ơn..."

"Được......"

Quản lý khách sạn gật đầu rồi quay người rời đi.

Thanh Thứ Tang lấy đồ ngủ ra, bước vào phòng tắm tắm rửa.

Dòng nước nóng bỏng từ trên đỉnh đầu dội xuống làm dịu đi cái lạnh mà cậu mang về từ đêm mưa bên ngoài.

Trong làn hơi trắng bốc lên, Thanh Thứ Tang nhắm mắt lại ngẩng mặt lên, đường cong cứng rắn lạnh lùng của cằm khiến yết hầu lồi lên, làm cậu vô cùng tỉnh táo.

Cậu nghĩ, ba năm, Thanh Thứ Tang, mày nên tỉnh lại.

"1..."

Nhiệt độ của nước được điều chỉnh, dòng nước lúc nãy còn nóng bỏng trong chớp mắt trở nên lạnh lẽo, Thanh Thứ Tang mở mắt ra, mặt không đổi sắc mà tắm rửa.

Cùng lúc đó, lúc 11 giờ đêm biệt thự Tần gia cũng vang lên một tiếng động "cạch".

Quản gia canh giữ trong phòng khách nghe vậy lập tức nhìn qua, có chút kinh hoảng nói: "Thiếu gia, ngài đã trở lại."

Tần Tư Ngôn mang một thân hơi mưa bước vào, anh ta cao đến thẳng tắp, quả thật sinh ra đã có một túi da tốt.

Anh ta đóng cửa lại, xoay người hỏi: "Em ấy ngủ chưa?"

Dứt lời, trong phòng khách một mảnh yên tĩnh.

Trong sự yên tĩnh đến quỷ dị này, Tần Tư Ngôn dường như nhận ra điều gì đó.

"Thiếu gia, ngài không phải nói đêm nay sẽ không về sao?" Quản gia lập tức lên tiếng.

"Không tổ chức sinh nhật cùng em ấy, em ấy sẽ lại làm loạn với tôi. " Tần Tư Ngôn cau mày, không nhìn quản gia đi thẳng lên lầu.

Phòng ngủ trống không, chăn bông trên giường được gấp gọn gàng, trong tủ thiếu một nửa quần áo, vali trong góc đã biến mất.

Thanh Thứ Tang cũng không thấy đâu.

Tần Tư Ngôn chỉ cảm thấy có một cỗ tức giận sắp lan tràn ra từ đáy lòng, anh ta cố nén tính tình xuống lầu hỏi: "Thanh Thứ Tang đâu?"

Quản gia không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, một lúc sau mới khó khăn nói: "Thanh thiếu gia trước khi đi bảo tôi nói với ngài. Hai người đã chia tay. "

"Cái gì?" Tần Tư Ngôn giống như nghe được chuyện cười, cũng nghe được chuyện gì khó tin, hỏi: "Chúng tôi cái gì? Chia tay?"

Tôn quản gia không hé răng nữa.

"Bọn tôi lại từng yêu đương sao?" Vẻ mặt Tần Tư Ngôn lạnh lùng nói: "Chỉ là nuôi một con chim hoàng yến, lại quên mất vị trí của mình ở đâu?"

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, Tần Tư Ngôn nhìn thấy bánh kem trên bàn trà đã bị phá hủy.

Anh ta thấy người tí hon thuộc về anh ta đã bị cạo đi, lần này lửa giận rốt cuộc đè nén không được nữa.

Tần Tư Ngôn liếc nhìn Quản gia Tôn, người đã chứng kiến Thanh Thứ Tang rời đi, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu ta cũng xứng nói chia tay?"

"Là do cậu ta dùng trăm phương ngàn kế leo lên giường tôi, đi nhất định sẽ hối hận. Chờ xem, cậu ta sẽ giống như chó nhà có tang mà trở lại. "

Tôn quản gia chỉ cúi đầu xuống một chút, xem như đáp lại.

Tần Tư Ngôn híp mắt, từ trong túi lấy ra bao thuốc, lấy ra một điếu châm thuốc.

Khói thuốc lòa xòa khiến gương mặt anh ta mơ hồ không rõ, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng: "Ngoài tôi ra, những người khác lại có thể coi trọng cậu ta sao?"

"Ai lại muốn cậu ta."

......

"Cốc cốc cốc."

Có tiếng gõ cửa khách sạn, Thanh Thứ Tang tắt máy sấy, phát hiện tiếng vang thật sự phát ra từ cửa phòng mình.

Cậu đi ra mở cửa, thấy trong tay quản lý khách sạn đang cầm một phần bánh mousse nhỏ xinh tinh xảo, thấy cậu đi ra thì lập tức đưa qua.

Cười nói: "Thiếu gia, chúc mừng sinh nhật. "

Thanh Thứ Tang giật mình, đáy lòng vừa khôi phục không lâu đột nhiên chua xót.

Giống như sợ cậu hiểu lầm, quản lý khách sạn giải thích: "Tôi không có nói với Thanh tổng ngài tới, nhưng trong khách sạn có thông tin thân phận của ngài, Thanh tổng đã sớm phân phó muốn tiểu thiếu gia vui vẻ..."

Nói đến đây, anh còn đùa: "Chỉ cần phù hợp với giá trị xã hội chủ nghĩa, nó muốn thế nào cũng được. "

Thanh Thứ Tang không nhịn được bật cười, trợn to hai mắt: "Tôi đảo mắt cho anh cả xem, không phải cho anh."

Quản lý khách sạn cũng mỉm cười, anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó đưa bánh mousse về phía trước: "Tôi thấy hôm nay là sinh nhật của ngài."

"Sinh nhật vui vẻ. Về nhà sớm."

Thanh Thứ Tang vươn tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn..."

Bánh mousse tuy không to nhưng rất đẹp mắt, toàn thân trên dưới viết lên bốn chữ "thèm nhỏ dãi".

Thanh Thứ Tang mở bánh ngọt ra, nghiêm túc ăn sạch.

Hương vị ngọt ngào nổ tung trong miệng, môi răng lưu hương thật lâu không tan.

Ngay cả quản lý khách sạn cũng có thể cẩn thận quan sát sinh nhật của cậu, Tần Tư Ngôn lại không thể.

Khóe miệng Thanh Thứ Tang nhếch lên một nụ cười lạnh, vì Tần Tư Ngôn giả bộ ngoan ngoãn ba năm, thật đúng là ngu ngốc.

Trước kia cậu như thế nào, hiện tại chính là bộ dạng đấy.

Còn hơn một giờ nữa mới đến sinh nhật mình, Thanh Thứ Tang nhanh chóng thay quần áo, mang theo ô đi ra ngoài.

"Anh quản lý, tôi ra ngoài chơi, ngày mai trở về. " Thanh Thứ Tang đến đại sảnh khách sạn, giơ tay lên với quản lý, tùy ý cười "Nhớ đóng cửa nghỉ sớm. "

Quản lý khách sạn cười trả lời: "Chú ý an toàn. "

- -

Thành phố A có một quán bar nổi tiếng, đêm khuya có rất nhiều người có nhìn thân phận khác nhau đến đây.

Uống rượu là chính, nhưng nếu thực sự có ý với nhau, tự nhiên cũng có thể kết bạn.

Nơi này rất có phong cách, mỗi người đều tuân thủ quy củ, sẽ không làm bậy.

Những bản tình ca du dương không tính là buồn bã xoay quanh toàn bộ quầy bar, bao bọc bóng người muôn dạng muôn vẻ nơi đây.

Hàng ghế dài trong bóng tối không bị ánh sáng che khuất Thanh Thứ Tang tùy ý dựa vào sô pha, chậm rãi uống rượu, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm nhìn qua lại hờ hững.

Đột nhiên, một bóng người vội vàng bước đến đứng ở trước cửa quán bar.

Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, giống như là từ bên ngoài chạy vào, cho nên sợi tóc trước trán có chút lộn xộn, có hai sợi che mất khuôn mặt.

Nhưng thân hình hắn cao lớn, giống như vừa mới từ trong quân đội đi ra, sống lưng thẳng tắp, cứng ngắc đến kỳ cục.

Mặc dù có thể thấy rõ hắn đang rất vội, nhưng trên người cũng không có một tia lộn xộn nào.

Ngay cả hô hấp phập phồng trong l*иg ngực cũng không bị xáo trộn.

Ánh sáng lờ mờ chiếu thẳng vào người hắn, chiếu lên đường nét sắc bén ưu tú của cằm hắn, mí mắt vừa thẳng vừa dài, từ khoảng cách xa như vậy Thanh Thứ Tang cũng có thể thấy rõ.

Một giây sau, đuôi mắt người đàn ông khẽ động, con ngươi màu đen nhìn về phía Thanh Thứ Tang.

Dường như nhận thấy có người đang nhìn chằm chằm hắn, người đàn ông hơi ngẩn ra, trong nháy mắt đem cỗ khí tức vội vàng thu liễm, để người ngoài không nhìn thấy dù chỉ một chút.

Khi Thanh Thứ Tang thẳng thắn nhìn qua, người đàn ông giống như có chút căng thẳng, vươn tay cởi hai cúc trên cùng của áo sơ mi.

Hầu kết lồi ra trong nháy mắt hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn.

Nhìn thấy động tác của hắn, Thanh Thứ Tang theo bản năng nghĩ, người này có lẽ là lần đầu tiên đến đây.

Nói không chừng hôm nay tới cũng là vì cùng bạn bè đánh cuộc, bằng không vừa rồi sao lại hoảng loạn như vậy?

Người đàn ông gọi một ly rượu, tao nhã nhấp một ngụm rồi đi về phía Thanh Thứ Tang.

Theo bản năng Thanh Thứ Tang lại nghĩ, anh ta muốn kết bạn với mình.

Cuối cùng suy nghĩ đã không còn quan trọng nữa, chờ người đàn ông đến trước mặt, chờ Thanh Thứ Tang phản ứng lại, lời nói đã thốt ra.

"Vị tiên sinh này..." Trong mắt Thanh Thứ Tang đều là ý cười, dưới ánh đèn rực rỡ, ngữ khí ái muội, thấp giọng câu người: "Muốn lên giường vui vẻ một đêm sao, ngài có hẹn trước chưa?"

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là công kích chính diện...

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, cúi đầu xin chào --

Chú thích:

- Bánh Mousse:

Sau Khi Tôi Đổi Công Anh Ta Điên Rồi - Chương 2