Chương 15

Sau khi đăng weibo xong, Thanh Thứ Tang cũng lười xem bình luận, trực tiếp cất điện thoại tùy ý ngồi ở góc sân bữa tiệc.

Cậu vắt chéo chân lắc ly rượu vang đỏ, chất lỏng màu đỏ theo vách chén kéo dài, giống như tình cảm mãnh liệt đang được ấp ủ.

Bộ dáng này đâu còn dáng vẻ ngoan ngoãn khi làm chim hoàng yến của người khác.

Vừa nhìn đã biết cậu kiêu ngạo, phản nghịch thế nào.

Thanh Thứ Tang rũ mắt nhấp một ngụm rượu vang đỏ, khẽ ngửa cổ lên lộ ra đường cong xinh đẹp, cách đó không xa có một ánh mắt không thể tin nổi như chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm cậu, không hề cố kỵ.

Tần Tư Ngôn đứng ở bên kia bữa tiệc, nói ra lời chào hỏi khiến người ta phiền chán, nhưng người đang uống rượu bên kia lại giống như không nhìn thấy anh ta, coi anh ta như không khí.

Vừa nhìn thấy bóng dáng Thanh Thứ Tang xuất hiện ở chỗ này, ánh mắt Tần Tư Ngôn sáng ngời, nghĩ thầm A Thanh là của mình, Thứ Tang vẫn không bỏ được mình, bằng không em ấy sẽ đến tham gia xã giao sao?

Chỉ là một lát sau anh ta không nghĩ như vậy nữa.

Từng lời nói từng cử chỉ của Thanh Thứ Tang không hề giống người đầu tiên đến đây, điều này không thể giả bộ được.

"Hóa ra là tiểu thiếu gia Thanh gia." Người bên cạnh Tần Tư Ngôn đột nhiên hoài nghi nhân sinh thở dài, "Giấu thật kỹ."

Nói xong hắn ta nhìn về phía Tần Tư Ngôn ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Tư Ngôn, cậu không phải vẫn luôn biết cậu ấy là ai sao, cậu vẫn coi cậu ấy là tình nhân bí mật đúng chứ?"

Trong nháy mắt những lời này rơi xuống, sắc mặt Tần Tư Ngôn cũng đen như đáy nồi.

Anh ta không biết!

Ở cùng nhau ba năm, anh ta lại không biết Thanh Thứ Tang còn có một tầng thân phận này, em ấy lại dám gạt mình lâu như vậy?

Trong lúc nhất thời, Tần Tư Ngôn không biết có nên tức giận không, anh ta cảm nhận được trong tâm can có thứ gì đó sâu xa bất an không cách nào nắm bắt. Khiến anh ta hoảng sợ.

Đặc biệt, khi nhìn thấy Giang Thính Văn, Thanh Thứ Tang không chút do dự đi về phía hắn, cài một bông hồng rực rỡ vào ngực hắn.

Trước kia hoa hồng này là của anh ta, cũng chỉ có thể là của anh ta.

Hoa hồng được Thanh Thứ Tang tỉ mỉ lựa chọn đóng gói, trông ngoan ngoãn vô cùng sẽ đưa đến tay anh ta.

"Nhưng mà tiểu thiếu gia kia chưa từng tham dự loại hoạt động này, sao lần này lại xuất hiện?" Người đàn ông vừa nói chuyện không được đáp lại cũng không tức giận.

Nói xong hắn ta theo bản năng cúi đầu nhìn điện thoại, hiểu rõ: "À, thì ra là vì chống lưng cho bạn trai cậu ấy."

"Ai?" Tầm mắt Tần Tư Ngôn đột nhiên nhìn qua, ánh mắt tàn nhẫn: "Bạn trai ai?"

Người đàn ông ngẩn ra, cất điện thoại, hắn ta nhìn sắc mặt Tần Tư Ngôn, lại nhìn Thanh Thứ Tang trong góc, ấp úng nói: "Nhìn tam thiếu gia Thanh gia... Người phía trước là bạn trai của cậu ấy."

"Bạn trai em ấy là ai?"

"Hình như... Là Giang Thính Văn." Người đàn ông cẩn thận nhìn sắc mặt Tần Tư Ngôn, phát hiện vẫn ổn, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện Tần Tư Ngôn nhấc chân rời đi, "Này, cậu đi đâu vậy..."

Tần Tư Ngôn đi thẳng về phía Thanh Thứ Tang.

Lúc này Thanh Thứ Tang đang nhàm chán chờ Giang Thính Văn.

Cậu vốn dĩ không định tham gia loại tiệc được xưng là nhân sĩ thượng lưu này, nhưng cậu quả thật rất muốn vì Giang Thính Văn chống lưng.

Trong cuộc hôn nhân này, họ luôn phải bảo vệ danh tiếng của nhau, ngay cả khi hôn nhân là giả.

Huống chi Giang Thính Văn vì cậu nên mới bị mắng.

Mà Giang Thính Văn che giấu càng sâu, từ nhỏ hắn đã không tham dự loại tiệc này, hôm nay là lần đầu tiên hắn xuất hiện.

Hắn đến vẫn là vì Thanh Thứ Tang, nghe cậu tham gia nhất định phải đi cùng.

Chẳng qua trên tay Giang Thính Văn nắm giữ quyền lực thật sự, có rất nhiều người muốn hợp tác với hắn, bởi vậy xung quanh hắn có rất nhiều người làm vướng chân.

Người ta đến mời rượu, lại không thể thật sự phớt lờ.

Trong lợi ích kinh doanh không có bạn bè, kẻ thù thật sự.

Ai cũng phải cho nhau một phần mặt mũi.

Nhưng Thanh Thứ Tang thì khác, cho dù người khác biết thân phận của cậu, người khác cũng biết tiểu thiếu gia này chỉ lăn lộn trong giới giải trí, không có một chức nửa vị trong công ty, tìm cậu cũng vô dụng.

Cho nên ngoại trừ khách khí chào hỏi ra, Thanh Thứ Tang cũng rơi vào hoàn cảnh nhàn nhã.

Nhưng bây giờ lại không nhàn nữa.

Trong tầm mắt có một bóng người cực kỳ quen thuộc, lông mày Thanh Thứ Tang không thể kiềm chế được nhíu lại.

Chân cậu lúc này vừa thu lại, từ trên ghế đứng lên muốn rời đi, chân còn chưa bước đã bị một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay giữ lại ấn về chỗ ngồi một lần nữa.

"Anh làm gì đấy?" Thanh Thứ Tang chán ghét nhìn anh ta, đồng thời cổ tay khẽ động, hất tay đối phương không cho chạm vào.

Tầm nhìn ở chiếc ghế tròn bị che khuất, rõ ràng là để người không muốn xã giao trốn tránh tìm chỗ yên tĩnh.

Hơn nữa nơi này nhiều người, song phương không biết khi nào sẽ có hợp tác, sẽ không có ai làm loạn quá khó coi.

Trùng hợp là điều này càng thuận tiện cho Tần Tư Ngôn.

Anh ta ngồi cạnh Thanh Thứ Tang, che đi hơn phân nửa thân hình của cậu, cách người rất gần, ánh mắt như có thể ăn thịt người: "Thật là không ngờ, bản thân thân là tiểu thiếu gia lại còn đi theo tôi ba năm."

Thanh Thứ Tang: "Để mắt đến anh."

Hai đại nam nhân, một người động thủ, người kia tuyệt đối không lấy được chỗ tốt.

Thanh Thứ Tang không hoảng hốt, chỉ thấy phiền: "Sao anh lại đến đây? Lại tìm ngược?"

Tần Tư Ngôn mím môi, bàn tay đặt ở bên đùi bất giác nắm chặt thành quyền: "Em với Giang Thính Văn quen nhau từ khi nào? Không phải đã quen nhau trước khi rời bỏ tôi, đúng không? Ở giữa hai chúng ta chung một không gian?"

Anh ta nhìn chằm chằm Thanh Thứ Tang giống như nhìn con khỉ trong sở thú, ung dung châm biếm: "Mặt sau của em nuốt hết được sao?"

"Anh đã lớn như vậy." Thanh Thứ Tang cười, cho anh ta xem móng tay, chậc chậc khen ngợi, "Lấy đâu ra mặt mũi mà nói."

Sắc mặt Tần Tư Ngôn tái mét.

"Ngôn ca..." Trên mặt Thanh Thứ Tang ý cười càng đậm, dùng xưng hô quen thuộc nói những lời tàn nhẫn nhất, "Có ánh trăng sáng thì nên theo đuổi ánh trăng sáng, tôi chúc các người trăm năm hòa hợp, cũng không cần đến trước mắt tôi lắc lư. Đừng làm cho mình giống như chó nhà có tang không ai muốn."

Giống như chó nhà có tang... Những từ này đều là những gì Thanh Thứ Tang nghe được vào ngày đầu tiên rời khỏi anh ta.

Ánh mắt Tần Tư Ngôn hiện lên một mạt hồng quỷ dị, anh ta không rõ, tại sao một người từng yêu anh ta như vậy lại có thể nói đi là đi ngay cả đầu cũng không quay lại, mà anh ta thấy Thanh Thứ Tang ở chung với người khác, đều ghen tị đến điên rồi.

Có cái gì đó không thích hợp.

Vì cái gì?

Nhưng mà Thanh Thứ Tang thích anh ta như vậy, nếu anh ta cúi đầu dỗ dành một chút, hẳn là có thể dỗ về.

"A Thanh..." Tần Tư Ngôn nói, "Anh với Phó Bạch cái gì cũng không có, cho dù có thiện cảm cũng chỉ là chuyện thời thiếu niên, anh biết..."

"Không Tang..."

Giang Thính Văn đứng ở đại sảnh nơi bóng tối giao nhau của ghế dài, lẳng lặng nhìn hai người cách đó không xa, khuôn mặt bị bóng tối che khuất khiến người ta không nhìn rõ biểu tình.

Hoa hồng ở ngực trái của hắn còn đang nở rộ tầng tầng lớp lớp, rực lửa xinh đẹp đến mức thu hút ánh nhìn.

Thanh Thứ Tang nhìn qua, ánh mắt trong nháy mắt sáng lên, lập tức đứng lên nhìn về phía Giang Thính Văn.

Người còn chưa đến cạnh, Giang Thính Văn đã duỗi tay ra kéo Thanh Thứ Tang lại.

Hắn cường ngạnh đem ngón tay mình chen vào giữa ngón tay Thanh Thứ Tang, cùng năm ngón tay cậu đan xen vào nhau, rồi không nhúc nhích lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Tư Ngôn.

Tần Tư Ngôn đứng lên, thu sạch tất cả yếu thế trên người, gật đầu: "Giang tổng..."

Giang Thính Văn khách khí: "Tần tổng..."

"Lần trước không biết anh là ai, mắng anh là tên khốn, thật sự rất xin lỗi." Tần Tư Ngôn cười nói.

Giang Thính Văn liếc xéo anh ta: "Tôi sẽ không xin lỗi vì tôi đánh Tần tổng, dù sao tôi cũng không hối hận vì đã đánh anh."

Nụ cười vốn hoàn hảo trên mặt Tần Tư Ngôn cứng đờ trong chớp mắt.

Nói xong Giang Thính Văn rũ mắt, hắn không ai nhìn, chỉ nhẹ giọng nói: "Không Tang, có thể đi không?"

Trong mắt hắn một mảnh tối tăm, Thanh Thứ Tang không nhận ra cảm xúc của hắn, nghe vậy cười hỏi: "Anh xã giao xong rồi?"

"Ừm." Giang Thính Văn nói. Đồng thời nắm tay Thanh Thứ Tang, đi qua lối đặc thù không bị người ta chú ý rời khỏi bữa tiệc.

Hai người lên xe, Thanh Thứ Tang trực tiếp cởi hai cúc áo sơ mi, hít một hơi thật sâu nói: "Em quả nhiên không thích hợp với loại tiệc này, sau này không bao giờ đi nữa."

Giang Thính Văn ngồi ở ghế lái nghe thấy nhưng không lên tiếng.

Cho đến lúc này, Thanh Thứ Tang mới phát hiện có gì đó không đúng, khó hiểu quay đầu: "Giang tiên sinh?"

"Ừm." Giang Thính Văn nghiêng đầu, chợt nghiêng người nắm cằm Thanh Thứ Tang gọi, "Không Tang..."

Thanh Thứ Tang bị hắn đột nhiên đến gần kinh hãi nín thở, yết hầu khẽ động, theo bản năng đáp: "Ừm. Sao... Sao Thế?"

"Tần Tư Ngôn tìm em làm gì?" Giang Thính Văn nhìn chằm chằm vào mắt cậu, ngón tay cái khẽ ma sát môi cậu, hỏi: "Hai người dựa vào rất gần."

"Không có gì..." Thanh Thứ Tang chớp mắt, không muốn đem lời mắng chửi của mình nói ra ngoài, không đứng đắn nói, "Mới nói hai câu."

Ánh mắt Giang Thính Văn dần dần trầm xuống.

"Không Tang..." Hắn thấp giọng nói, "Anh đã nói rồi, nếu như em gặp lại Tần Tư Ngôn, nhớ phải nói cho anh biết. Được không?"

"Được." Thanh Thứ Tang có cảm giác Giang tiên sinh không dịu dàng, ánh mắt còn có chút cố chấp, nhưng cậu cũng không sợ hãi, còn có chút... Kí©h thí©ɧ...

Nhịp tim của cậu không thể kiểm soát được rung động.

"Đây không phải là... Còn chưa kịp..." Thanh Thứ Tang nhẹ giọng nói, "Sau đó anh về lại trùng hợp gặp được."

Giang Thính Văn "Ừ" một tiếng: "Có thể hôn em không? Không Tang."

Thanh Thứ Tang không nói gì, chỉ dùng hành động thực tế trả lời hắn.

Đều là người lớn, cùng đối tượng kết hôn hôn nhau làʍ t̠ìиɦ là chuyện rất bình thường.

Cậu há miệng, cánh môi khẽ nhếch lên, để Giang Thính Văn có thể hoàn toàn càn rỡ xâm chiếm sự mềm mại trong khoang miệng.

"Không Tang." Môi Giang Thính Văn khẽ cọ vào vành tai Thanh Thứ Tang, hơi thở ấm áp phun lên cổ, thân thể Thanh Thứ Tang không nhịn được run lên.

Giang Thính Văn thành kính hỏi: "Có thể ôm em không?"

Yết hầu Thanh Thứ Tang run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm nóc xe, không nói gì.

Sau một khắc, cậu có cảm giác thân thể đột nhiên chìm xuống, lưng ghế xe Thanh Thứ Tang đang ngồi bị hạ xuống.

Giang Thính Văn ấn cậu, hôn khóe miệng cậu.

Thanh Thứ Tang đang mê ly, đột nhiên nghe được một tiếng "cạch", cậu thanh tỉnh hơn phân nửa, mở mắt cúi đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cổ tay của mình bị còng lại.

Thanh Thứ Tang kinh ngạc, nói: "Anh lấy đâu ra cái này?"

Lại nghe "cạch" một tiếng, còng tay bên kia đeo vào cổ tay Giang Thính Văn.

Giang Thính Văn không lên tiếng, hắn chỉ nắm lấy cằm Thanh Thứ Tang, kề sát vào, gằn từng chữ nói: "Đừng nhúc nhích..."

"Đừng chạy trốn..."

"Không được từ chối."