Chương 9

Gió nhẹ thổi qua mang theo ánh hoàng hôn, vén mái tóc trên trán.

Thanh Thứ Tang gần như chết lặng nhìn Giang Thính Văn: "Hả?"

“Nói đùa.” Giang Thính Văn cười một tiếng, rất tự nhiên mà đưa tay đặt trên đỉnh đầu Thanh Thứ Tang, nhẹ nhàng xoa tóc cậu, “Anh còn ở với bố mẹ, anh đi qua sẽ bị đánh.”

Thanh Thứ Tang sờ vành tai, không ngăn cản hành động nhỏ của đối tượng này.

Dù sao kết hôn mà, cho dù là giả trong thời gian hợp đồng cũng phải giả vờ giống một chút.

"Em không qua, vài ngày nữa sẽ dọn ra ngoài ở." Thanh Thứ Tang buông tay xuống, nói, "Cha em vẫn không thích em làm ca sĩ, nói em chỉ ở trong vòng này tìm phiền toái... Vậy nên mỗi ngày về nhà đỡ phải để ông ấy trong tối ngoài sáng mắng em, em sẽ sống một mình."

Lần này Giang Thính Văn nghe được có chút ngốc trệ, nhưng giây tiếp theo liền hỏi: "Vậy có nghĩa là chúng ta có thể ở chung?"

•呆滞 (Ngốc trệ): dại ra; ngớ ra; thừ ra; thừ người ra; đờ đẫn; đực ra.

Thanh Thứ Tang không lên tiếng.

Nhưng cậu thấy trong hợp đồng của Giang Thính Văn không có yêu cầu gì, làm cậu cảm thấy có chút áy náy.

Có lẽ bố mẹ của bên kia đang thúc giục gấp gáp xem mắt, nếu không Giang Thính Văn đã không tìm người để kết hôn vội vàng như vậy.

Nói không chừng bố mẹ hắn còn có thể đột nhiên tập kích.

Thanh Thứ Tang quyết định giúp hắn thật tốt.

Dù sao khi soạn nhạc, cậu cũng rất bận bịu, cũng không thể quay về mấy lần.

Nghĩ đến đây, Thanh Thứ Tang đang muốn nói chuyện, còn chưa kịp nói, đã thấy Giang Thính Văn giống như không chờ được, nhỏ giọng nói: "Không Tang, thu nhận anh một lúc, được không?"

Thanh Thứ Tang đột nhiên nhìn sang phía bên cạnh, hô hấp cứng lại.

Giang Thính Văn cao hơn cậu nửa cái đầu, lúc này eo hơi cong, tầm mắt vừa vặn ngang tầm hắn.

Thấy có người nhìn qua, ánh mắt hắn lập tức cong cong.

Giống như một giống chó cỡ lớn xin được sờ đầu.

Thanh Thứ Tang: "..."

Thanh Thứ Tang lấy từ trong túi ra một chiếc khẩu trang màu đen mới, đưa cho Giang Thính Văn, cậu lại lấy ra một chiếc khẩu trang khác đeo cho mình, nói: "Sau này, anh đi cạnh em có thể sẽ bị chụp lén. Người nhà —— tạm thời, anh cũng nên đề phòng. Bây giờ anh có thể bắt đầu tập làm quen ”.

Giang Thính Văn nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý: "Được..."

“Thời hạn hợp đồng về mong muốn nhỏ của người yêu bình thường, anh cũng có thể đề cập." Giọng nói của Thanh Thứ Tang từ dưới khẩu trang truyền ra, "Em sẽ không để anh chịu thiệt. ”

Giang Thính Văn: "Nắm tay ôm nhau có được không?"

"Được... " Thanh Thứ Tang dời tầm mắt, buồn bực đi về phía trước, cậu đưa tay vén khẩu trang trên mặt xuống, nói, "Nếu có nhu cầu, em có thể giúp đỡ. ”

Giang Thính Văn nghe vậy sải hai bước đuổi theo, giống như nghiêm túc thăm dò ý kiến: "Vậy bây giờ chúng ta nắm tay nhau được không?"

Thanh Thứ Tang: "..."

Có chuyện gì với người đàn ông này vậy? Đây là người khác phải không? Sao hắn có thể hỏi "Có được không? Chúng ta có thể không?" mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào vậy.

Mấu chốt là giọng điệu rất nhẹ nhàng, giống như từ chối cũng không sao, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy từ chối hắn sẽ đặc biệt thất vọng, thậm chí mất mát.

Khóe miệng Thanh Thứ Tang khẽ động, nhưng vẫn không nói ra câu từ chối.

Cậu nhìn xuống lòng bàn tay của đối phương.

Các khớp xương cân đối, thanh mảnh, chắc khỏe, có vẻ rất dễ dắt.

Trước khi kịp nhận ra, những ngón tay của Thanh Thứ Tang khẽ cử động như thể bị quỷ ám...

“Thanh Thứ Tang!” Một thanh âm tức giận đột nhiên từ đối diện cách đó không xa truyền đến.

Ngón tay Thanh Thứ Tang run lên theo bản năng rụt tay lại.

Cậu còn chưa kịp ngước mắt lên, chỉ thấy một bàn tay to lớn nhanh chóng vươn về phía cậu.

Khi tay Tần Tư Ngôn kém một centimet sắp bắt lấy cậu, Giang Thính Văn bên cạnh đột nhiên giơ tay lên, hung tợn giữ chặt cánh tay kia. Sau khi bẻ gãy và gập lại, chỉ nghe "rắc rắc" một tiếng, cả cánh tay Tần Tư Ngôn đã bị giữ chặt phía sau lưng.

Anh ta đau đến mức hít một hơi khí lạnh.

"Vị tiên sinh này, xin tự trọng." Giang Thính Văn mặt mày lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống Tần Tư Ngôn cúi nửa người.

"Buông ra!" Tần Tư Ngôn tức giận hét lên một tiếng, quay đầu trừng mắt nhìn Thanh Thứ Tang đứng ở bên cạnh, "Cậu cứ nhìn anh ta phát điên như vậy sao?!"

Thanh Thứ Tang đưa tay nhẹ nhàng giật giật ống tay áo Giang Thính Văn, người sau nhận ra, rũ mi xuống, từ từ nới lỏng xiềng xích có thể bẻ gãy cánh tay kia.

Được giải thoát, Tần Tư Ngôn lập tức vung tay lui về phía sau một bước, không giống lúc nãy như một con chó mất đi lý trí muốn bắt Thanh Thứ Tang.

"A, tôi nói sao đột nhiên lại giận dỗi tôi nhất định phải bỏ đi..." Tần Tư Ngôn châm biếm nhìn Thanh Thứ Tang, lửa giận trong mắt giống như sau đó sẽ hóa thành thực thể thiêu đốt cậu "Thì ra đội cho tôi một cái nón xanh, cậu chơi có vui không? ”

"Tôi không ghê tởm như anh." Thanh Thứ Tang âm sắc đạm mạc. Sau đó cậu không nhìn Tần Tư Ngôn nữa, mà nhìn về phía Giang Thính Văn, giọng điệu thấp xuống, nói: "Giang tiên sinh, anh có thể đi lên phía trước chờ em ở đằng kia không? ”

Giang Thính Văn nhìn về phía cậu không nói gì.

Mặt hắn bị khẩu trang che khuất, trên mặt có biểu tình gì không nhìn thấy, chỉ có nhu hòa trong mắt không biết từ lúc nào đã biến mất, thay vào đó là một loại thứ khiến Thanh Thứ Tang nói không rõ ràng.

Có vẻ hắn đã bị tổn thương.

Nhưng Thanh Thứ Tang thật sự không muốn Giang Thính Văn nghe thấy quá khứ của cậu và Tần Tư Ngôn.

Chuyện cậu ngây ngốc ngã trên người Tần Tư Ngôn, chính mình nhớ rõ là được, không muốn làm ô uế tai mắt Giang Thính Văn.

"Được." Giang Thính Văn đáp.

……

Thấy Giang Thính Văn bị đuổi đi, Tần Tư Ngôn thầm nghĩ, Thanh Thứ Tang quả nhiên vẫn không buông được mình, lửa giận trong lòng miễn cưỡng lắng xuống một chút.

"Em cúi đầu, tôi sẽ tức giận như vậy sao?" Tần Tư Ngôn nhìn cậu, giống như trước kia đối mặt Thanh Thứ Tang, cho rằng cho cậu sắc mặt tốt sẽ có thể khiến đối phương nghe lời thuận theo như trước kia.

Nhưng Thanh Thứ Tang lại phá vỡ ảo tưởng của anh ta, giọng nói cực lạnh: "Anh có bị ngu không? ”

Tần Tư Ngôn thần sắc ngưng trọng, ánh mắt nhất thời ngưng lại: "Nói lại lần nữa?"

Thanh Thứ Tang thấy chiếc xe đậu bên đường, cửa lái phụ còn chưa đóng, rõ ràng Tần Tư Ngôn đang định thương lượng hợp tác gì đó, nhưng khi nhìn thấy Thanh Thứ Tang nhìn Giang Thính Văn ở bên đường, anh ta tức đến đỏ mắt.

Sau đó, anh ta phát điên đến chặn người.

“Không phải chỉ là tôi không cùng em tổ chức sinh nhật sao, sao có thể náo loạn đến mức này?” Giọng điệu Tần Tư Ngôn lạnh như nuốt phải băng.

Anh ta không hiểu nổi, anh ta đợi ở nhà hơn nửa tháng, cho rằng Thanh Thứ Tang sẽ chịu không nổi cô đơn trở về tìm anh ta, cầu xin anh ta tha thứ.

Nhưng thứ anh ta đợi được chỉ là thông báo từ Lý Dương của Orange Entertainment đăng Weibo @Thanh Thứ Tang tái xuất.

Cậu trở lại, ba năm trước Thanh Thứ Tang bởi vì mình lui khỏi vòng đã trở lại.

Đây là điều không kiểm soát được, rất đáng lo ngại.

Vừa nghĩ đến Thanh Thứ Tang muốn dùng khuôn mặt này đi ra ngoài để người khác nhìn, vây xem, Tần Tư Ngôn cảm thấy một cơn tức giận to lớn lan sâu trong l*иg ngực.

"Em biết rõ tôi không thích em ra ngoài lộ mặt, còn quay lại?" Tần Tư Ngôn dùng đầu lưỡi liếʍ răng hàm, ánh mắt giống như lưỡi độc lưu luyến trên người Thanh Thứ Tang, "Muốn được đàn ông âu yếm như vậy sao? Cho dù là bị người khác ý da^ʍ em cũng có thể cao trào? Vậy không bằng em ở trên người tôi lêи đỉиɦ, tôi nhất định sẽ đ** em không đứng dậy nổi. ”

Anh ta tức giận đến mức không biết lựa lời nói, vừa thấy Giang Thính Văn đứng cách đó không xa, nghĩ đến khả năng hắn và Thanh Thứ Tang có thể đã phát sinh chuyện gì, gân xanh trên huyệt thái dương Tần Tư Ngôn không nhịn được nảy lên.

- Bành!

Trong nháy mắt khi lời thốt ra, Thanh Thứ Tang dùng một cước đá lên.

Tần Tư Ngôn không ngờ Thanh Thứ Tang sẽ ra tay với anh ta, bị đá khiến anh ta lảo đảo suýt ngã xuống đất.

"Sao em dám đánh tôi?! Chỉ vì tên khốn kia?!" Anh ta không thể tin được.

Đây là lần thứ hai Thanh Thứ Tang ra tay với anh ta, Tần Tư Ngôn rống xong liền tiến lên định dạy cho Thanh Thứ Tang một bài học.

Chỉ thấy Thanh Thứ Tang cũng không nhúc nhích, cực kỳ tự tin nhìn anh ta: "Anh dám đánh trả, tôi sẽ để bạn trai tôi đánh chết anh. ”

Tần Tư Ngôn: "Em nói gì? ”

Đồng thời ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Giang Thính Văn, chỉ thấy Giang Thính Văn đã đi vài bước về phía này.

Nhưng thấy động tác đánh trả dừng lại, Giang Thính Văn mới cảnh giác dừng lại.

"Em nói anh ta là gì của em?" Hai mắt Tần Tư Ngôn cơ hồ muốn nứt ra.

"Từ nhỏ tôi chưa từng được giáo dục như anh, cho nên tôi không thể nói ra những lời thấp kém như anh, anh lại nói thêm một câu thử xem." Trong mắt Thanh Thứ hiện lên vẻ Tang lạnh lùng, "Chuyện giữa chúng ta, không cần liên lụy đến Giang tiên sinh. ”

"Tôi hỏi em anh ta là gì của em?!"

Nhìn anh ta tức giận đến mức sắp phát điên, Thanh Thứ Tang thực sự nhìn thấy một tia buồn cười trong đó.

"Tần Tư Ngôn, anh lấy lập trường gì hỏi tôi vấn đề này?" Cậu cực kì tò mò, "Chim hoàng yến bay rồi, anh tìm thêm một con nữa không phải là được sao? Ý anh là sau khi tôi vứt bỏ anh? Có hèn hạ quá không?"

“Em vứt bỏ tôi?” Tần Tư Ngôn lặp lại từng chữ, “Bỏ tôi?”

Thanh Thứ Tang cười rạng rỡ: "Đúng vậy, Ngôn ca, tôi bỏ anh, tôi không cần anh."

Ánh mắt Tần Tư Ngôn đỏ đến dọa người.

"Không phải anh thích Phó Bạch nhiều năm sao?" Thanh Thứ Tang nói, "Sao lại không đi tìm cậu ấy? ”

Dứt lời, trên mặt Tần Tư Ngôn xuất hiện một vết nứt, giống như rất không hiểu vì sao Thanh Thứ Tang lại biết chuyện này.

Thanh Thứ Tang: "Anh sẽ nói những lời quá đáng với cậu ấy chứ? ”

"Tại sao tôi phải nói những lời quá đáng với Phó Bạch? Cậu ấy dịu dàng như vậy." Tần Tư Ngôn cười khẩy, như thể nhìn thấu mọi thứ, "Thì ra là ghen rồi."

Trong nháy mắt này, Thanh Thứ Tang nhận ra điều buồn cười trước nay chưa từng có.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhận ra sự ngu xuẩn của Tần Tư Ngôn.

Tình cảm ngu muội thật sự có thể che mắt mình, Thanh Thứ Tang nhớ tới ba năm đó, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Cậu không muốn cùng Tần Tư Ngôn buộc lại, quay đầu rời đi.

Bóng lưng rất quyết tuyệt.

Dường như kể từ đó, tất cả mọi thứ của người đàn ông này sẽ không dừng lại ở bất kỳ tia gió nào.

Không biết vì sao, Tần Tư Ngôn đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, anh ta thốt lên: "A Thanh! ”

Thanh Thứ Tang dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta, ánh mắt không có ý tốt, nói: "Đừng gọi tôi như vậy, ghê tởm. Đừng gọi tôi như vậy trước mặt bạn trai tôi. ”

Thấy cậu dừng lại Tần Tư Ngôn có chút vui mừng nghe cậu nói xong trong nháy mắt anh ta sụp đổ, anh ta không tin, khó khăn nói: "A Thanh, cãi nhau với tôi cũng không sao, nhưng đừng lấy bất kỳ người đàn ông nào chọc giận tôi."

Thanh Thứ Tang lườm anh ta một cái.

Cậu sải bước về phía Giang Thính Văn, khi đến nơi cậu đứng trước mặt người đó, ngẩng đầu lên nhìn người đó.

Giang Thính Văn vốn còn đang nhìn chằm chằm vào phương hướng của hai người, thấy Thanh Thứ Tang đi đến liền vội vàng rũ mí mắt, làm bộ dáng giống như rất oan ức.

Lúc này chờ người đến dỗ dành.

"Bọn em tâm sự xong chưa?" Giọng nói của hắn cực thấp, "Có thể đi không? ”

Thanh Thứ Tang ho nhẹ một tiếng, nói: "Giang tiên sinh, cúi đầu. ”

Giang Thính Văn khó hiểu, vẫn dùng ánh mắt không vui có chút oan ức nhìn Thanh Thứ Tang.

Thanh Thứ Tang liền dùng thái độ kiêu ngạo nói: "Em không muốn nhón chân, anh phải chiều em."

Giang Thính Văn không hiểu, nhưng nghe vậy lập tức hơi cúi đầu.

Ngay sau đó, Thanh Thứ Tang nhanh chóng tháo khẩu trang của hắn và mình, nâng mặt Giang Thính Văn, hôn thật sâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, cúi đầu trước tất cả mọi người——