Nghe Bạo Phú nói thế, Kiều Tịch sung sướиɠ cười lên.
Mẹ Kiều mở cửa xuống xe, Kiều Tịch đi xuống theo.
“Tích Tích, con đã đến rồi sao không đi vào?” Mẹ Kiều nhìn cháu ngoại gầy yếu, giọng điệu ôn hòa.
Triệu Vũ Tích thấy khuôn mặt quen thuộc của mẹ Kiều, đôi mắt cô ta lập tức đỏ lên, tiến lên ôm lấy mẹ Kiều, “Dì nhỏ.”
Hôm nay lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình trọng sinh.
Đời trước, dì nhỏ mất đi đứa con gái đã đối xử với cô rất tốt, rất thương yêu cô, đưa tất cả tình yêu dành cho con gái cho cô.
Cô thành đại tiểu thư Kiều gia.
Sau này, cô yêu Hoắc Vũ, mù quáng theo đuổi phía sau anh ta, mặc cho anh ta làm nhục cô, coi cô là thế thân, cô vẫn dây dưa không dứt, vì Hoắc Vũ làm rất nhiều chuyện sai trái, dì nhỏ hoàn toàn thất vọng với cô, đuổi cô ra khỏi Kiều gia.
Trọng sinh trở về, Triệu Vũ Tích không muốn tái phạm nữa.
Cô phải làm đại tiểu thư Kiều gia, hiếu thuận dì nhỏ, rời xa Hoắc Vũ, còn phải báo đáp người thiếu niên đã bảo vệ cô.
Mẹ Kiều vỗ nhẹ sau lưng cháu gái an ủi, “Đừng khóc, dì nhỏ biết con tủi thân rất nhiều.”
Trước khi chị gái mất đã nhờ bà chăm sóc thật tốt cho cháu gái, nhưng lúc trước bà sơ sẩy, thế nên Triệu Vũ Tích sống ở nhà thân thích thật sự quá khổ.
Mẹ Kiều đau lòng, “Sau này ở nhà dì nhỏ sẽ không có ai ức hiếp con.”
Triệu Vũ Tích gật đầu, cô ta vội lau sạch nước mắt. Trong lúc lơ đãng, cô ta đối diện với đôi mắt xinh đẹp của người thiếu nữ bên cạnh.
“Cô……” Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng xinh hồng hào, minh diễm động lòng người của Kiều Tịch khiến trong lòng Triệu Vũ Tích khϊếp sợ.
Cô ta nhớ rõ vào đời trước, bây giờ Kiều Tịch nên ở bệnh viện cấp cứu, không đến ba ngày đứa em họ này sẽ chết đi.
Sau này cô ta biết bạch nguyệt quang trong lòng Hoắc Vũ là Kiều Tịch, cô ta có vài phần giống Kiều Tịch nên Hoắc Vũ coi cô ta như thế thân của Kiều Tịch, khi đó cô ta thậm chí cảm thấy may mắn vì Kiều Tịch đã chết.
“Sao vậy?” Kiều Tịch thấy sự khiếp sợ trong mắt của đối phương .
Triệu Vũ Tích mau chóng hoàn hồn, cô ta hơi mỉm cười, “Chào em họ.”
Kiều Tịch gật đầu, “Xin chào.”
“Chúng ta đừng đứng ở cửa, mau đi vào thôi.” Mẹ Kiều nói bảo vệ ở cửa chuyển hành lý của Triệu Vũ Tích vào.
Kiều Tịch đi bên cạnh mẹ Kiều, tùy ý để Triệu Vũ Tích đánh giá mình.
Cô không rõ vì sao Triệu Vũ Tích lại dùng ánh mắt vừa khϊếp sợ vừa tiếc hận, thậm chí là rối rắm để nhìn cô.
Mẹ Kiều bảo quản gia đưa Triệu Vũ Tích đi chọn phòng.
Triệu Vũ Tích tùy ý chọn một căn phòng cho khách, dù sao cũng chỉ ở tạm mà thôi.
Đời trước, sau khi Kiều Tịch qua đời thật lâu, cô ta được như ước muốn dọn vào phòng Kiều Tịch, chính thức trở thành đại tiểu thư của Kiều gia. Cô ta không biết có phải bởi vì cô ta trọng sinh nên bây giờ Kiều Tịch còn chưa tái phát bệnh hay không.
Nhưng mà, Kiều Tịch vẫn sẽ chết, trước sau gì cô ta cũng sẽ dọn vào phòng của Kiều Tịch.
“Tiểu thư, tôi đã đặt hành lý trong phòng của cô rồi.”
Triệu Vũ Tích lễ phép gật đầu, không khinh thường quản gia như đời trước nữa, “Cảm ơn.”
Lúc chiều tối, bệnh Kiều Tịch tái phát.
Trên trán cô tuôn trào mồ hôi lạnh, trái tim thít chặt đau đớn, cô lấy thuốc đặt ở đầu giường trực tiếp nuốt xuống.
Một hồi lâu sau cô mới bình thường lại.
Trước khi Kiều Tịch xuyên sách, thân thể cô rất khỏe mạnh, cô còn chưa quen cảm giác phát bệnh này, thật là không dễ chịu, giống như đang kề cận bên tử vong.
Cô hỏi Bạo Phú: “Ở bên cạnh Lục Hoặc thì tôi sẽ không tái phát bệnh?” Cô nhớ tới lần đầu tiên phát bệnh, vì tới gần Lục Hoặc mới ổn định lại.
Giọng nói Bạo Phú mềm mại lại ngoan ngoãn, “Đúng vậy, chủ nhân.”
“Chỉ cần tôi hấp thụ năng lượng vàng để kéo dài tuổi thọ, thì cho dù tôi tái phát bệnh cũng không chết phải không?”
Bạo Phú có được sự dạy dỗ của Phú Quý, phải khen chủ nhân của mình nhiều vào, “Chủ nhân thật thông minh.”
“Năng lượng vàng có thể chữa khỏi bệnh tim của tôi không?” Kiều Tịch tiếp tục hỏi cậu.
“Cần rất nhiều rất nhiều năng lượng vàng mới chữa được.” Còn cụ thể là bao nhiêu, cậu cũng không biết.
Kiều Tịch cong môi, có thể chữa khỏi là được.
Lúc ăn cơm, mẹ Kiều phát hiện sắc mặt của con gái tái nhợt, ngay cả màu môi cũng nhạt hơn, bà không khỏi lo lắng, “Tiểu Tịch, có phải cơ thể con không thoải mái không?”
Nghĩ tới gì đó, mẹ Kiều vội hỏi: “Có phải đau tim không? Bây giờ mẹ gọi bác sĩ đến đây.”
Kiều Tịch lắc đầu, “Con không sao, mẹ không cần lo lắng.”
Triệu Vũ Tích ở đối diện nhìn về phía Kiều Tịch, quả nhiên phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, “Em họ, em thật sự không sao chứ? Có cần về phòng nghỉ ngơi không?”
“Em rất ổn, mọi người không cần lo lắng.” Kiều Tịch chú ý tới ánh mắt tràn ngập tiếc hận của Triệu Vũ Tích, cô theo bản năng nhíu mày, cảm thấy đối phương thật kỳ lạ.
Lúc lên lầu, Kiều Tịch đυ.ng phải Triệu Vũ Tích.
“Tiểu Tịch.”
Đứng gần như vậy nhìn Kiều Tịch, đáy mắt Triệu Vũ Tích không che lấp được sự chấn động.
Đời trước cô ta đã biết Kiều Tịch rất xinh đẹp, màu da Kiều Tịch rất trắng, ngũ quan tinh xảo của cô hoàn toàn kế thừa gen tốt của cha Kiều và mẹ Kiều, đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt được.
Một đôi mắt long lanh ánh nước, chỉ cần bị cô nhìn một cái, đầu quả tim đều có thể mềm đi.
Không so sánh còn đỡ, giờ đứng chung một chỗ với Kiều Tịch khiến Triệu Vũ Tích trở nên bình thường, ba phần tương tự kia có vẻ xấu xí, không đáng kể chút nào.
Triệu Vũ Tích biết Kiều Tịch sắp chết, cô ta cũng không hâm mộ nhiều lắm.
Cô ta đồng tình nhìn Kiều Tịch, “Cơ thể của em thật sự không sao à? Nếu không thoải mái nhất định phải nói với dì nhỏ.”
Triệu Vũ Tích muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Thời gian không đợi người, em có việc gì muốn làm thì nhân lúc còn sớm đi làm, đời trước em chết……”
Cô ta kịp thời cắn môi, sửa lời nói: “Như vậy mới không lưu lại tiếc nuối.”
Kiều Tịch nhìn cô ta, “Chị nói vậy là có ý gì?”
Triệu Vũ Tích không dám lộ ra quá nhiều, dù sao việc cô ta trọng sinh, nói ra cũng không có người tin tưởng, “Không sao, chị đi thu dọn hành lý đây.”
Kiều Tịch rũ xuống mi mắt, ngẫm nghĩ lời nói của Triệu Vũ Tích, cô vẫn luôn thông minh, rất nhanh phản ứng lại.
Rốt cuộc cô cũng biết vì sao cảm thấy Triệu Vũ Tích không thích hợp.
Xì, thì ra đối phương trọng sinh.
Như vậy thì có thể giải thích được, Triệu Vũ Tích biết cô sắp “Chết”, mới có thể dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô, mới có thể nhắc nhở cô đừng lưu lại tiếc nuối.
Ngày hôm sau, Kiều Tịch dậy sớm.
Cô cố ý trang điểm một chút, muốn lừa gạt thiện cảm từ Lục Hoặc.
Chiếc váy màu cam mật khiến màu da cô càng thêm trắng nõn mềm mịn, kích cỡ thích hợp làm vòng eo cô trở nên nhỏ gọn, dưới làn váy là đôi chân trắng nõn tinh tế.
Không thể không nói, dáng người của cô rất tốt, thịt đều xuất hiện ở nơi cần xuất hiện, không thừa không thiếu.
Lúc xuống lầu, mẹ Kiều và cha Kiều vẫn chưa dậy.
“Dì Hoa, nhờ dì giúp con chuẩn bị hai phần ăn.” Vì có thể hấp thu càng nhiều năng lượng vàng, Kiều Tịch muốn đến bên cạnh Lục Hoặc sớm chút.
“Tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài à?”
“Ừ, giữa trưa con không về ăn cơm trưa đâu.” Nếu có thể cô sẽ nghĩ cách ở Lục gia cả buổi chiều.
Lúc đến Lục gia, mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời buổi sáng cũng không chói chang.
Kiều Tịch đi chào hỏi ông cụ Lục, rồi mới đến căn phòng nhỏ tìm Lục Hoặc.
Trong sân, một người hầu gái trung niên ngồi bên bàn đá ăn bữa sáng, có bánh ngọt tinh xảo, bát cháo tỏa ra mùi hương, món ăn phụ nhẹ nhàng, kèm theo một ly sữa bò, bữa sáng thật phong phú.
Người hầu thấy Kiều Tịch đột nhiên đẩy cửa vào, bà ấy sợ tới mức vội vàng đứng lên, dùng sức nuốt xuống thức ăn trong miệng, “Cô là……”
“Tôi tới tìm Lục Hoặc, tôi đã nói qua với ông Lục rồi.”
Người hầu vội ngăn cản, “Không được.”
Kiều Tịch lớn lên tinh xảo xinh đẹp, giọng nói mềm nhẹ ngân dài khiến người ta có ấn tượng tốt, nhìn giống như cô gái nhà lành dễ lừa gạt.
Ánh mắt người hầu mơ hồ, “Thiếu gia còn đang ngủ.”
“Không sao, tôi đi vào chờ anh ấy.”
“Không được, cô không thể đánh thức thiếu gia.” Người hầu muốn duỗi tay kéo cô lại.
Kiều Tịch nhíu mày.
Lúc này, cánh cửa của căn phòng nhỏ mở ra.
Trong ánh mắt kinh ngạc của người hầu, khóe môi Kiều Tịch cong lên, “À, thiếu gia của mấy người dậy rồi.”
Cô vòng qua người hầu, đi về phía Lục Hoặc.
Chậm rãi tới gần anh, thanh năng lượng trên mu bàn tay cô xuất hiện.
Phía sau cửa, Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài màu đen, đầu tóc trên trán có chút hỗn độn, mặt mày anh tuấn mang theo cảm giác ốm yếu, quá mức đẹp đẽ.
Anh rũ xuống mí mắt, vẻ mặt uể oải, “Cô tới làm gì?”
“Giúp anh bôi thuốc đó, ngày hôm qua tôi nói với anh rồi.” Kiều Tịch trực tiếp đi vào, cô cố ý nhẹ giọng, lẩm bẩm nói: “Vì tới gặp anh mà tôi còn chưa ăn sáng.”
Lục Hoặc nâng lên mí mắt, người con gái cười khanh khách đứng ở nơi ngược sáng trong căn nhà nhỏ xám xịt, hoạt bát động lòng người.
Anh lạnh mặt, hung hăng xua đuổi kẻ xâm nhập như con thú nhỏ bị xâm lấn lãnh địa, “Ngày hôm qua tôi không đồng ý, cô có thể rời đi.”
Kiều Tịch mới không thèm nghe anh, da mặt cô cực kỳ dày, “Đã tới rồi, tôi không thể mất công đến một chuyến vậy được.” Cô cầm theo bữa sáng đi đến cái bàn bên kia.
Trên mặt bàn chỉ bày một chén cháo trắng.
Nhớ tới một bàn bữa sáng mà người hầu ăn lúc nãy, sao Kiều Tịch còn không biết chuyện gì đang diễn ra.
Bữa sáng của Lục Hoặc bị người hầu cắt xén.
Xì, đúng là nhóc đáng thương, khó trách năng lượng đen của anh nhiều như vậy.
Vốn dĩ Kiều Tịch không muốn quản, nhưng cô phải có được thiện cảm của Lục Hoặc.
Cô buông bữa sáng, ánh mắt nhìn về phía Lục Hoặc mang theo sự đau lòng nói không thành lời, “Người hầu nhà anh quá xấu rồi, bà ấy ở bên ngoài ăn ngon, anh lại chỉ có thể ăn cháo trắng.”
Gò má Kiều Tịch hơi phồng lên, vẻ mặt tức giận, “Tôi giúp anh dạy dỗ bà ấy một trận.”
Lục Hoặc cười lạnh, “Không cần cô xen vào việc người khác.” Anh vốn đẹp đẽ thanh tú, dáng vẻ khiêu khích lúc này cũng đẹp không tả xiết.
Kiều Tịch làm bộ ngoan ngoãn, “Được, nghe lời anh, tôi không quản nữa.”
Cô mở bữa sáng ra, bên trong tràn đầy bánh ngọt tinh xảo, “Bữa sáng nhà tôi rất ngon, tôi mang theo rất nhiều, anh có thể ăn một chút.”
Mùi thức ăn bay đầy căn phòng nhỏ, dụ dỗ khiến người ta nuốt nước miếng.
Lục Hoặc nhìn cô gái tự phát tự giác ngồi bên bàn kia, cằm anh căng chặt, “Cô không nghe rõ lời tôi nói? Tôi bảo cô đi đi.”
Kiều Tịch gật đầu, “Ăn xong bữa sáng rồi giúp anh bôi thuốc xong tôi sẽ đi, tôi sẽ không dây dưa nữa.”
Lục Hoặc nghiêng mặt đi, đơn giản không để ý tới cô.
Cái bàn này xa hơn Lục Hoặc 1 mét, Kiều Tịch không hấp thu được năng lượng của anh, thấy đối phương không muốn lại đây, cô trực tiếp bưng hộp cơm, dọn ghế nhỏ ở trong góc đến ngồi trước mặt Lục Hoặc.
Kiều Tịch lớn lên xinh đẹp, trên người mặc chiếc váy màu cam mật ngọt ngào, vừa ngọt vừa đơn thuần, cô ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh khiến người ta không thể làm ngơ được.
Miệng nhỏ của cô ăn xong một cái sủi cảo, sau đó dùng nĩa nhỏ gắp một cái đưa tới trước mặt Lục Hoặc, cô cười cực kỳ ngọt, “Cùng nhau ăn bữa sáng đi, anh không ăn thì tôi sẽ ở đây cả ngày luôn.”
Lục Hoặc lạnh lùng liếc cô, anh đang muốn mở miệng thì sủi cảo tinh xảo đáng yêu bị nhét vào trong miệng của anh.
Bữa sáng của Kiều gia làm rất tinh xảo, nguyên liệu cũng là sử dụng loại tốt nhất, da sủi cảo trong suốt, mềm mềm, rất dai ngon.
Lục Hoặc bị Kiều Tịch che kín miệng, giọng nói vừa ngọt vừa hư hỏng của cô gái lại vang lên, “Ăn đi, anh ăn xong tôi sẽ buông tay.”
Làm gì có ai đút người ta như vậy?
Lòng bàn tay của cô gái thật mềm, mang theo mùi hương nhàn nhạt, đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc dùng sức nhìn chằm chằm Kiều Tịch, anh bị bắt ép nuốt xuống sủi cảo trong miệng.
Kiều Tịch cười khanh khách buông tay ra, “Ăn ngon không?”
Lục Hoặc giống như con nhím nhỏ bị xúc phạm, ánh mắt ngây ngô mang theo sự bực bội, “Không ngon.”
Trên đầu của anh, lá mầm nhỏ lại xuất hiện.
Lúc này, Kiều Tịch chắc chắn không phải cô xuất hiện ảo giác, cô nhịn không được giơ tay lên, nắm lấy lá mầm nhỏ xanh xanh kia.
Trên xe lăn, cơ thể Lục Hoặc lập tức mềm nhũn, sắc mặt anh khó nhịn, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo hiện lên nét ửng hồng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự bất ngờ.
Anh chất vấn Kiều Tịch, “Cô đang làm cái gì!”