Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Màn hình lớn ở trước mắt biến mất, Kiều Tịch không biết Lục Hoặc thế nào.

Cô có chút lo lắng.

“Lần này tiêu trừ được bao nhiêu năng lượng đen?” Cô hỏi Bạo Phú.

Bạo Phú do dự một chút mới mở miệng: “Chủ nhân, lần này chỉ tiêu trừ được 1% năng lượng đen.”

“Cái gì?” Kiều Tịch có chút kinh ngạc, “Mới 1%?”

Hai lần nhiệm vụ trước đều là tiêu trừ 5% năng lượng đen thế mà lần này chỉ mới 1%. Hơn nữa cô nhớ rõ Bạo Phú nói qua, vì nhiệm vụ thăng cấp sau mỗi lần, nên năng lượng đen tiêu trừ ở mỗi lần sẽ tăng lên, sao lần này chỉ có 1%.

Bạo Phú không dám nói với Kiều Tịch rằng sau khi nhiệm vụ của cô kết thúc đáng lẽ cô đã tiêu trừ được 10% năng lượng đen, nhưng đã xảy ra một ít việc, dẫn tới năng lượng đen của Lục Hoặc lại tăng thêm 9%, cuối cùng chỉ tiêu trừ được 1% năng lượng đen.

Giọng nói trẻ con của Bạo Phú có chút khẩn trương, cậu khẽ run nói: “Chủ nhân cố gắng hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ thì năng lượng đen của Lục Hoặc có thể tiêu trừ toàn bộ.”

Kiều Tịch buồn bực một trận.

Cô không nói thêm gì nữa, hiện tại Lục Hoặc còn lại 69% năng lượng đen, cô cần hấp thu càng nhiều năng lượng vàng mới có thể làm nhiệm vụ.

*

Đêm trước ngày sinh nhật.

Bởi vì Ôn Tình xin nghỉ về nhà giải quyết vấn đề nên đã hai ngày cô không gặp được Lục Hoặc.

Bây giờ cô còn dư lại 18 giờ tuổi thọ, nếu ngày mai Lục Hoặc không đến tiệc sinh nhật của cô, thì cô chỉ có thể không đi đến bữa tiệc mà đi Lục gia tìm anh, ở bên cạnh anh.

Kiều Tịch bật mở ra đèn bàn ở đầu giường, bật ánh sáng nhỏ lại, cô chọn lựa vị trí tuyệt vời mới gọi video với Lục Hoặc.

Cô yêu đẹp, cho dù gặp Lục Hoặc trong video, cô cũng muốn duy trì trạng thái xinh đẹp nhất.

Giây tiếp theo, điện thoại nối được, màn ảnh lung lay một chút, gương mặt trong trẻo tuyệt sắc của thiếu niên xuất hiện trước mắt cô.

Đôi mắt Kiều Tịch lập tức sáng lên, Lục Hoặc ở phía màn hình bên kia mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm đen như mực, hai cúc áo ở gần cổ được cởi ra, một bên cổ áo lỏng lẻo, xương quai xanh thon gầy hiện ra.

Hẳn là anh vừa tắm rửa xong, tóc anh còn ẩm ướt, bọt nước thuận theo sườn mặt của anh đi xuống, lặng lẽ xẹt qua yết hầu nhô lên rồi hoàn toàn đi vào cổ áo.

Cả người anh lộ ra sự gợi cảm không tiếng động, cực kỳ câu dẫn người khác.

Kiều Tịch quan sát rất cẩn thận, đặc biệt là cô thấy Lục Hoặc nuốt nước miếng một cái, yết hầu nhô lên ấy di chuyển trên dưới khiến Kiều Tịch cảm thấy đầu quả tim của mình run rẩy.

Thật không có tiền đồ!

“Có việc gì?” Giọng nói nghẹn ngào của thiếu niên đặc biệt rõ ràng trong ban đêm yên tĩnh.

Làn da của Kiều Tịch rất tốt, trắng tuyết bóng loáng, đặc biệt là Bạo Phú nói năng lượng vàng đang bảo dưỡng cho cơ thể của cô, ngay cả vẻ ngoài cũng được bảo dưỡng, bây giờ làn da của cô giống như được làm bảo dưỡng cao cấp, trạng thái mỗi ngày đều mặn mà khiến người ta hận không thể cắm một ngụm.

Cô cố ý kéo màn hình điện thoại lại gần, khuôn mặt nhỏ trắng hồng phóng to trước mắt Lục Hoặc, “Em muốn nhìn Tức Hỏa một chút, hai ngày không thấy nó, cũng không biết nó sống có ổn không.”

Cô gái đề cập đến Tức Hỏa nhưng một đôi mắt đen lại nhìn chằm chằm Lục Hoặc.

Tức Hỏa chỉ là công cụ thôi.

Lục Hoặc xách Tức Hỏa đang chạy loạn ở bên cạnh lại đây, đặt trước điện thoại.

Đôi mắt hồng hồng phóng to trước màn hình, Kiều Tịch và Tức Hỏa mắt đen trừng mắt đỏ.

“Em nhìn xong rồi, Tức Hỏa có thể đi một bên.” Nó cản trở cô nhìn Lục Hoặc.

Tức Hỏa bị ghét bỏ phải rời khỏi màn hình, lộ ra khuôn mặt thanh lãnh của thiếu niên ở phía sau, “Còn có việc gì?”

Dưới ánh đèn, đôi mắt đen của Kiều Tịch lấp lánh ánh sáng, chờ mong nhìn anh, “Ngày mai anh tới không?”

Không đợi Lục Hoặc mở miệng, cô tiếp tục nói: “Cha mẹ em đã bảo người đưa thư mời tới Lục gia, ông nội anh chắc chắn sẽ nói chuyện này với anh.”

Ánh mắt của cô gái quá nóng, Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, “Nói rồi.”

Kiều Tịch hỏi anh: “Anh tới không.”

Cô hung dữ chèn ép anh, “Nếu anh không tới thì em sẽ không đi đến bữa tiệc sinh nhật, trực tiếp đi tìm anh, dù sao hôm sinh nhật em phải ở bên cạnh anh.”

Lục Hoặc nâng lên mi mắt, con ngươi đen nhánh của anh nhìn cô thật sâu, một hồi lâu, anh khẽ lên tiếng: “Ừm.”

Kiều Tịch đương nhiên nghe thấy.

Cô lập tức sung sướиɠ lên, “Lục Hoặc, em nghe thấy anh đồng ý rồi, không thể chơi xấu.”

“Ừm.”

Bữa tiệc sinh nhật của Kiều Tịch được tổ chức ở trên tàu biển lớn chở khách chạy định kỳ.

Mẹ Kiều tốn hết tâm tư chính là muốn dành thứ tốt nhất cho con gái, bà trực tiếp đặt bao con tàu biển lớn chở khách chạy định kỳ, mời không ít người danh môn quyền quý tham dự bữa tiêc.

Hoắc Vũ từ nước ngoài gấp gáp trở về, đi đến tham dự bữa tiệc trước tiên.

Hôm nay anh ấy mặc một bộ vest màu xanh ngọc, bộ vest được làm thủ công, cắt may hợp lý khiến bộ vest rất đẹp, hơn nữa khí chất của anh ấy bất phàm, vẻ ngoài lãnh khốc tuấn tú, lúc vừa lên tàu đã thu hút vô số khách khứa ghé mắt.

Trình gia và Hoàng gia phân biệt phái Trình Húc và Hoàng Đào tham dự, hai người đều đưa theo bạn nữ yêu kiều, bọn họ thấy Hoắc Vũ tới liền đi qua.

“Biết ngay đêm nay cậu sẽ trở về.” Hoàng Đào cầm thuốc lá trêu chọc: “Đêm nay cậu và Kiều Tịch nhảy điệu mở màn?”

Trình Húc cười phì một tiếng: “Cái này còn cần hỏi? Trừ bỏ anh Hoắc, còn ai có thể đứng bên cạnh Kiều Tịch?”

Bọn họ đều biết, Hoắc Vũ và Kiều Tịch coi như là thanh mai trúc mã, mấy năm cấp hai, Hoắc Vũ thường đi theo mẹ Hoắc đến Kiều gia, Kiều Tịch thì càng trực tiếp gọi Hoắc Vũ là anh.

Hai người bất kể là ngoại hình hay là gia thế, đều là tuyệt phối nhất, phụ huynh hai nhà đã cam chịu hai đứa nhỏ sẽ đến với nhau, chẳng qua sau này Hoắc gia xuất ngoại mở rộng địa bàn, chuyện của Hoắc Vũ và Kiều Tịch mới chậm trễ lại, hai người vì xa cách hai nơi, tình cảm cũng phai nhạt không ít.

Cho nên, chuyện đầu tiên Hoắc Vũ làm khi về nước chính là đi thăm hỏi Kiều gia.

“Thấy Kiều Tịch đâu không?” Hoắc Vũ lạnh giọng hỏi.

“Còn chưa ra, nhân vật chính khẳng định phải lên sân khấu cuối cùng.” Trình Húc nói.

Cậu ấy vừa nói xong, giây tiếp theo, cậu ấy nhướng mày với Hoắc Vũ, “Vừa nói xong người đã tới rồi, cậu với Kiều Tịch không phải tâm linh tương thông chứ?”

Hoắc Vũ nhìn theo tầm mắt của cậu ấy, người con gái đi theo mẹ Kiều ra từ phòng nghỉ rất loá mắt.

Làn da Kiều Tịch trắng tuyết sáng trong, cô mặc một chiếc váy hồng nhạt, trên váy được khảm hạt kim cương, cô đi dưới ánh đèn trong đại sảnh của tàu biển, cả người cô như phát sáng.

Số lần lộ mặt của Kiều Tịch không nhiều lắm, bởi vì bị bệnh nên mẹ Kiều lo lắng con gái sẽ phát bệnh bất cứ lúc nào, bà rất ít khi đưa con gái xuất hiện trong các bữa tiệc, chỉ muốn để cô nghỉ ngơi.

Ở đây có không ít người khi nhìn thấy Kiều Tịch, trong mắt đều là kinh diễm.

Thảo nào nói người Kiều gia nổi tiếng là có giá trị nhan sắc cao, đặc biệt nhìn Kiều Tịch đi theo bên cạnh mẹ Kiều, cô chậm rãi đi tới, da tắng tóc đen, mắt ngọc mày ngài, màu da lộ ra bên ngoài trắng như ngọc, khiến người ta không thể dời mắt được.

Trình Húc cũng nhìn đến giật mình, cậu ấy vội thu hồi ánh mắt, dùng khuỷu tay chạm vào Hoắc Vũ ở bên cạnh, “Kiều Tịch lớn thành bộ dạng này, sau này cậu phải lo lắng đề phòng mà nhìn chằm chằm mỗi ngày, nếu không, nói không chừng ngày nào đó đã bị người khác đoạt đi.”

Hoàng Đào cầm lấy thuốc lá trong miệng, vẻ mặt không cho là đúng, “Điều kiện như anhHoắc vậy, toàn bộ thành phố B có thể tìm ra mấy người? Cậu không nhìn thấy thiên kim của các nhà khác theo đuổi anh Hoắc như thế nào à?”

Hoắc Vũ không để ý hai người tranh luận, anh ấy đi về phía Kiều Tịch.

Trong đại sảnh, khách khứa ở đây áo vest giày da, trang điểm diễm lệ, quần áo hoa lệ, xung quanh cực kỳ náo nhiệt.

Không ai chú ý trong một góc, Lục Hoặc yên tĩnh ngồi trên xe lăn, bóng dáng cô đơn của anh không hợp với những người khác.

Từ khi Kiều Tịch đi ra anh đã chú ý tới, cô trời sinh đã chói mắt, khiến người khác phải nhìn lên.

Khách khứa xung quanh đều đang bàn luận về cô, đã có không ít người nhịn không được muốnđến gần.

Lục Hoặc mín môi, bàn tay để trên tay vịn siết chặt đến đau đớn.

Anh rũ xuống mi mắt.

Bình thường cô luôn thích dùng đôi mắt nhỏ oán trách mà nhìn anh, lên án anh không để ý tới cô.

Nhưng mà, anh biết rõ mình giống như một món đồ chơi bị hư hỏng không ai muốn, cô chỉ là nhất thời tò mò, muốn nhặt anh đưa về, rất nhanh cô sẽ phát hiện, có càng nhiều món đồ chơi vừa xinh đẹp vừa mới tinh đang chờ cô.

Nghĩ vậy, Lục Hoặc cảm thấy hôm nay anh không cần tới, anh chuyển động xe lăn muốn rời khỏi thuyền, nhưng mà tàu thuyền đã khởi động.

Trong đại sảnh náo nhiệt ồn ào, ánh mắt anh âm u, vẻ mặt cô đơn.

“Lục Hoặc.”

Giọng nói trong veo của cô gái vang lên trên đỉnh đầu.

Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô, ánh sáng đèn dừng trên người cô gái, cô xinh đẹp khiến người ta không dời mắt được.

Lông mi cong dài của khẽ run, anh nhẹ giọng nói: “Ừm.”

Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch cười cong lên, “Anh đến rồi, em còn đang nghĩ, nếu anh không tới thì lát nữa em sẽ đi Lục gia tìm anh.”

Sự xuất hiện của cô thu hút không ít người sôi nổi ghé mắt, chú ý tới tình huống ở góc này.

Nhưng mà Kiều Tịch lại không hề phát giác, hoặc là nói cô căn bản không thèm để ý ánh mắt của người khác, trong mắt cô chỉ có Lục Hoặc, “Anh có đói bụng không, khát không, ở đây nhiều người, em đưa anh vào phòng nghỉ.”

Lục Hoặc nhìn cô, “Cô không cần để ý đến tôi, tôi ở đây một mình là được rồi.”



Cô nên đứng ở bên cạnh cha mẹ của cô, mà không phải giống như bây giờ, đứng dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tùy ý bọn họ phỏng đoán quan hệ của anh và cô.

Anh và cô có thể có quan hệ gì? Chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời của cô quấy phá, coi anh như món đồ chơi để tiêu khiển.

Anh và cô tựa như nước bùn với ánh trăng.

Sao có thể có quan hệ được.

“Không được, anh là em mời tới.” Kiều Tịch không ngừng lắc đầu.

Cô nhìn Lục Hoặc, hôm nay vì tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô, cũng không biết có phải ông cụ Lục sai người trang điểm cho Lục Hoặc một phen hay không, trên người anh mặc một bộ vest màu đen thẳng tắp.

Cơ thể của anh to rộng, áo vest được cắt may đẹp đẽ, anh mặc rất thích hợp, cho dù anh ngồi trên xe lăn cũng hơn người khác vài phần cao quý khó có thể hình dung.

Anh không đeo cà vạt, cúc áo cài đến nút cao nhất, gương mặt đơn thuần càng có vẻ cấm dục hơn.

Đêm nay anh thật đẹp mắt.

Nếu hai chân Lục Hoặc giống như người bình thường có thể đi lại được, anh nhất định sẽ khiến tất cả mọi người ghé mắt nhìn.

Nhìn bộ dạng lạnh lùng của thiếu niên đối với cô, một chút cũng không ỷ lại cô như Lục Hoặc nhỏ, Kiều Tịch có chút khó chịu, “Anh giục em tránh ra, có phải cảm thấy em gây trở ngại mấy cô gái khác đến đây bắt chuyện với anh không hay không?”

Lục Hoặc sâu kín nhìn cô một cái, anh thở dài, “Không phải.” Cũng chỉ có cô mới có thể để anh vào mắt, các cô gái khác tránh anh còn không kịp.

“Vậy anh đừng giục em rời đi.” Bây giờ cô chỉ còn lại một giờ tuổi thọ, phải luôn ở bên cạnh anh.

Cô nói với anh, “Phòng bếp làm một bánh kem vị mới, em ăn thử rồi, rất ngon, đợi lát nữa em sai người đưa vào phòng nghỉ, chúng ta cùng nhau ăn.”

Lúc Lục Hoặc nhỏ sinh nhật, thật vất vả mới ăn được một ngụm bánh kem do cô làm, nhưng mà Lục Vinh Diệu tới quấy rối, cũng không biết sau khi cô rời đi, anh còn có thể tiếp tục ăn bánh kem hay không.

Thứ anh muốn, cô đều sẽ bồi thường cho anh.

Trên gương mặt diễm lệ của cô gái đều là ý cười ngọt ngào, trong mắt cô đều là anh, khóe môi hơi mím chặt của Lục Hoặc buông lỏng, anh khẽ cười một tiếng: “Được.”

“Tiểu Tịch, em ở đây à, cần đi nhảy điệu mở màn rồi.” Giọng nam trầm ấm vang lên ở phía sau, là Hoắc Vũ.

Vóc dáng của anh ấy cao, chân dài, mặc một bộ vest màu xanh ngọc càng thêm đẹp trai xuất chúng, khiến không ít thiên kim thích.

Hoắc Vũ thấy Lục Hoặc trên xe lăn, anh ấy theo bản năng nhíu mày, đây không phải lần đầu tiên anh ấy thấy đối phương xuất hiện bên cạnh Kiều Tịch.

Kiều Tịch thì thấy, cho dù Lục Hoặc ngồi trên xe lăn nhưng vẫn có thể nhìn ra được hai chân của anh rất dài, chỉ là anh có cảm giác ốm yếu khiến người ta cảm thấy thân hình của anh gầy ốm, theo bản năng bỏ qua chiều cao của anh. Nếu anh có thể đứng lên cũng sẽ không lùn hơn Hoắc Vũ, thậm chí, khả năng còn cao hơn đối phương.

“Tiểu Tịch, bác và dì đang chờ, chúng ta đi qua đi.” Hoắc Vũ từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng đánh giá Lục Hoặc một cái liền thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng trên người Kiều Tịch.

Thật hiển nhiên, Hoắc Vũ chưa từng để Lục Hoặc vào mắt.

Kiều Tịch không lêm tiếng, cô tiến đến bên tai Lục Hoặc, nhỏ giọng nói: “Lục Hoặc, nếu anh để em ngồi trên chân của anh thì em không đi nhảy với anh ta.”

Hơi thở ấm áp của cô gái rơi trên lỗ tai của anh, lời nói của cô cực kỳ dụ hoặc.

Lời này lúc trước ở trong điện thoại cô đã nói qua, khi đó anh nghĩ rằng là trò đùa nhất thời của cô, bây giờ, cô là nghiêm túc.

Lục Hoặc mím môi, chóp mũi đều là mùi thơm của cô.

Anh trầm mặc.

Kiều Tịch đứng dậy, cô sửa sang lại làn váy một chút, xoay người đi về phía Hoắc Vũ.

Cô gái từng chút đi xa, đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.

Bàn tay để trên tay vịn nắm chặt đến đau đớn, anh hung hăng cắn răng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

“Tôi đồng ý với em.”

Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc vang lên, anh vô lực nói: “Để em ngồi!”

Anh vừa nói xong, khuôn mặt lạnh lẽo tuấn tú nhuộm màu đỏ ửng vì cảm thấy thẹn, anh ích kỷ như vậy, ngày nào đó bị cô gái vứt bỏ cũng là đáng đời!

Khóe môi xinh đẹp của Kiều Tịch cong lên, cô nói với Hoắc Vũ: “Lúc nãy tôi bị trật chân, tôi không nhảy điệu mở màn.”

Hoắc Vũ làm sao có thể không nhìn ra cô gái đang trợn mắt nói dối, anh kiên nhẫn mở miệng: “Anh bảo bác sĩ tới kiểm tra cho em.”

“Không cần.” Kiều Tịch nói: “Lát nữa tôi sẽ giải thích với cha mẹ.”

Nói xong, cô xoay người rời đi, bước nhanh trở về bên người Lục Hoặc.

“Tiểu Tịch.” Đôi mày anh tuấn của Hoắc Vũ chau lại, anh hỏi cô, “Có phải em đang giận anh hay không? Cho nên xa cách anh?”

Kiều Tịch lắc đầu, “Tôi không giận anh, chúng ta chỉ là lâu lắm không gặp, tự nhiên sẽ xa cách.”

Đối phương là nam chính, cuối cùng sẽ đến với Triệu Vũ Tích, cô tất nhiên tránh còn không kịp.

Ánh mắt Hoắc Vũ dừng trên người Lục Hoặc, cuối cùng cũng nhìn anh một cái, “Muốn chơi một ván không?”

Trên tầng thứ ba của con tàu có không ít trò chơi giải trí.

Trình Húc và Hoàng Đào đứng bên cạnh Hoắc Vũ, hai người hoàn toàn cảm nhận được áp suất thấp trên người anh ấy.

Trình Húc đè nặng giọng nói với Hoàng Đào, “Kiều Tịch hình như trộn lẫn với tên ngồi xe lăn kia, khiến anh Hoắc tức giận.”

Hoàng Đào cắn đầu thuốc lá, cằm nâng cao lên, nhìn Lục Hoặc ngồi trên xe lăn cách đó không xa bằng nửa con mắt, cậu ấy cười phì: “Đầu óc Kiều Tịch là nghĩ thế nào vậy, không phải là thà cần một tên tàn tật cũng không cần anh Hoắc của chúng ta chứ?”

Trình Húc sợ tới mức muốn che miệng cậu ấy lại, “Cậu nói nhỏ chút.”

“Đối phương tên là Lục Hoặc? Trừ bỏ diện mạo đẹp hơn một chút so với anh Hoắc của chúng ta, các mặt khác làm gì so được với anh Hoắc?”

“Ai biết Kiều Tịch nghĩ thế nào.”

Nhân viên công tác đã đặt xong bia ngắm bắn súng, Hoắc Vũ đã đeo xong mắt kính và bịt tai chuyên dùng trong môn bắn súng, anh ấy nhìn Lục Hoặc, tràn ngập sự khıêυ khí©h, “Dám không?”

“Tôi phản đối.” Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Kiều Tịch nghiêm túc, vì nguyên nhân của cơ thể, Lục Hoặc ngồi thì làm sao có thể bắn trúng bia ngắm đứng thẳng ở phía xa kia.

Kiều Tịch nhìn về phía Lục Hoặc, “Chúng ta đi phòng nghỉ ăn bánh kem, không cần để ý tới bọn họ.”

Lục Hoặc không cần làm gì cả, cô cũng không cần anh làm gì cả, chỉ cần anh ở bên cạnh cô là được.

Không có anh, mạng cô còn không có.

“Tiểu Tịch, em hỏi cậu ấy một chút, có muốn thi đấu hay không.” Giọng nói trầm ấm của Hoắc Vũ mang theo sự dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lục Hoặc lại rất lạnh lẽo, “Anh tưởng, cậu ấy cũng không muốn trốn ở phía sau lưng của em, trở thành phế vật yếu đuối bất kham.”

“Hoắc Vũ!” Kiều Tịch lạnh lẽo nhìn anh ấy.

Hoắc Vũ như bị đâm trúng, anh ấy dịch khỏi ánh mắt, tự giễu cười, “Tiểu Tịch, trước kia em sẽ chỉ gọi anh là anh Hoắc Vũ.”

“Quy tắc là gì?” Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc vang lên.

Hoắc Vũ: “Bắn mười lần, thiếu một điểm, uống một chén.”

“Được.”

Kiều Tịch nhíu mày, “Anh không cần đấu với anh ta.”

Trên xe lăn, đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn cô, “Không đấu một lần, làm sao biết bản thân không làm được?”

Cô xứng với thứ tốt nhất, anh muốn nỗ lực một chút.

Bùn trong cống ngầm cũng muốn chạm đến ánh trăng trên bầu trời.

Con ngươi xinh đẹp của Kiều Tịch yên tĩnh nhìn anh, không tiếp tục ngăn cản.

Trình Húc và Hoàng Đào đứng ở một bên, bưng chén rượu, ôm bạn nữ, hai người rất có hứng thú, chuẩn bị xem Hoắc Vũ ngược đãi người ta.

Kiều Tịch tiến đến bên tai Lục Hoặc, nhỏ giọng dỗ dàng anh: “Thua cũng không sao, dù sao em cứ thích anh không biết làm gì cả.”

Lục Hoặc:……

Đây là lời an ủi gì chứ!

Lục Hoặc thở dài, “Chắc chắn anh sẽ thua vậy à?”

“Anh từng chơi bắn súng chưa?” Kiều Tịch hỏi anh.

“Chưa.”

Hoắc Vũ chơi bắn súng rất lợi hại, nếu không phải tính tình anh ấy buông thả, Hoắc gia đã sớm đưa anh ấy vào bộ đội, cống hiến cho nước nhà.

Vóc dáng của Hoắc Vũ cao, anh ấy cứ đứng như vậy, giơ khẩu súng mô phỏng S92 trong tay lên cũng đã đẹp trai khiến hai bạn nữ bên cạnh đầy kích động, chỉ thiếu không hét lên nữa thôi.

Lần bắn đầu tiên, chính giữa vòng 9 điểm!

Bạn nữ nhịn không được hô nhỏ, Trình Húc và Hoàng Đào cười cười, rất trấn định, hiển nhiên đây là chuyện thường thấy.

“Đến cậu.” Hoắc Vũ ý bảo Lục Hoặc.

Lục Hoặc nghiêng đầu, nói với Kiều Tịch ở bên cạnh: “Đỡ anh một chút.”

Hai tay anh chống ở hai sườn của xe lăn, dưới sự giúp đỡ của Kiều Tịch, cả người anh dựa vào trên lưng cô, từ phía sau bao quanh cô.



Hơi thở của anh gấp gáp dừng ở cổ của cô, “Em có ghét bỏ anh chỉ có thể dựa vào em để đứng lên không?”

Thanh năng lượng trên mu bàn tay của cô sáng mạnh lên, Kiều Tịch vui vẻ lắc đầu, “Không đâu.” Sao cô có thể ghét bỏ được, cô vui còn không kịp.

Động tác hút thuốc của Hoàng Đào ngừng một lát, cậu ấy vội quay đầu lại nhìn Hoắc Vũ, quả nhiên, đối phương đã đen cả mặt, gần như muốn tiến lên đánh người.

Cậu ấy vội khuyên nhủ: “Anh Hoắc tỉnh táo nào, không nên động tay, tên tiểu tử kia không thể đi lại, coi Kiều Tịch là gậy để chống thôi.”

Hoắc Vũ gần như cắn răng, “Tôi biết.”

Hoàng Đào xác nhận đối phương sẽ không xúc động rồi cậu ấy mới lui về.

Ha hả, tên tàn phế này xem ra sẽ bị anh Hoắc ngược đãi rồi.

Tay Lục Hoặc từ phía sau Kiều Tịch, nơi bả vai duỗi về phía trước, lông mày đẹp đẽ của anh nhíu chặt, đôi mắt đen nhánh giống như dã thú con, nhìn chằm chằm vào bia ngắm ở phía xa.

Hai chân của anh không có sức lực, chỉ có thể dựa vào Kiều Tịch, anh tận lực khống chế trọng lượng của cơ thể không đè nặng toàn bộ lên lưng Kiều Tịch, anh khắc chế khiến gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên rồi.

Giây tiếp theo, Lục Hoặc nhẹ híp mắt, Kiều Tịch nghe thấy tiếng hít thở bên tai nặng thêm.

Chớp mắt, “Đùng” một tiếng, mọi người nhìn lại, chỉ thấy Lục Hoặc bắn trúng 6 điểm.

Trình Húc và Hoàng Đào lập tức cười, “Tôi còn tưởng rằng sẽ có kỳ tích gì, còn tưởng cậu ta lợi hại bao nhiêu, mất công tôi chờ mong.”

“Tôi cũng nghĩ rằng đối phương có thể ngược đãi anh Hoắc một chút hay không, không ngờ tới, vẫn là bị anh Hoắc của chúng ta ngược đãi nha.”

Hai bạn nữ cũng che miệng cười không ngừng.

“Cậu thua tam điểm, phạt ba ly!” Hoắc Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Hoặc.

“Em giúp anh……”

Kiều Tịch còn chưa nói xong, giây tiếp theo, lỗ tai cô bị môi mỏng của Lục Hoặc khẽ chạm vào, cảm giác tê dại xa lạ đánh úp lại, khiến cô sửng sốt theo bản năng.

Lục Hoặc cong môi, anh ở bên tai cô gái cười nói: “Anh tự uống!”

Nhân viên công tác rót ba ly rượu cho Lục Hoặc, mỗi ly đều tràn đầy.

Lục Hoặc không do dự, trực tiếp uống hết.

Ba ly rượu uống xuống bụng, trên mặt anh không có chút men say nào, vẻ mặt như thường.

Hoắc Vũ nhìn chằm chằm tay Lục Hoặc đang ôm Kiều Tịch, ánh mắt tàn nhẫn giống dao nhỏ, “Tiếp tục thi đấu.”

Anh ấy tùy ý giơ tay, bắn trúng vòng 9 điểm, “Đến cậu.”

Lục Hoặc nâng tay lên, môi mỏng của anh hơi nhếch lên, vì vừa uống xong rượu nên trên môi anh dính nước, lại có vài phần tà tính, hai bạn nữ đối diện nhìn không dời được mắt, cho dù đối phương là người què, các cô cũng không thể không thừa nhận, Lục Hoặc có một gương mặt cực đẹp.

“Đùng” một tiếng, lần này, Lục Hoặc bắn trúng vòng 7 điểm!

“Phạt hai ly!”

Lần thứ ba, Hoắc Vũ bắn trúng 10 điểm, mọi người hoan hô.

“Anh Hoắc, lợi hại nha.” Hoàng Đào kính nể giơ ngón tay cái lên.

Kiều Tịch nghiêng đầu, cô thấy trên mũi thẳng của Lục Hoặc đổ mồ hôi, cô biết anh đang cố chống chọi, cơ thể anh lung lay gần như sắp té ngã, “Lục Hoặc, chúng ta không đấu nữa.”

Trước mắt Lục Hoặc tổng cộng đã uống năm ly rượu, bên môi anh dính mùi rượu nhàn nhạt, con ngươi đen nhánh càng thêm sâu thẳm.

Cũng không biết có phải anh có men say hay không, môi anh nhẹ nhàng chạm vào cổ Kiều Tịch, giọng nói trầm thấp hơi nghẹn, dỗ dành cô: “Đừng sợ.”

Chớp mắt, Lục Hoặc bắn trúng vòng 9 điểm!

Hoàng Đào kinh ngạc khiến thuốc lá làm bỏng tay một chút, cậu ấy giật mình, “Sao có thể, tiểu tử này tiến bộ nhanh như vậy?”

Lần này, Lục Hoặc chỉ cần uống một ly.

Sắc mặt Hoắc Vũ hoàn toàn tối tăm, anh ấy nâng lên tay, nhắm ngay bia, trực tiếp bắn: 9 điểm.

Con ngươi đen nhánh của Lục Hoặc vừa đen vừa sáng, anh giống như tìm được việc thú vị, nhấc tay, tùy ý bắn một phát: 10 điểm.

“Mẹ nó! Tôi hoa mắt rồi?” Trình Húc kinh ngạc đứng lên, “Người què này thắng anh Hoắc?”

“Khẳng định là trùng hợp, cậu đừng ngạc nhiên.” Hoàng Đào lôi người ngồi xuống.

“Đúng vậy, khẳng định là trùng hợp.” Trình Húc hét với Hoắc Vũ: “Anh Hoắc, anh đừng nhường tên tiểu tử thúi kia nữa, nghiêm túc chút, đánh thắng cậu ta.”

“Được rồi được rồi, lần sau anh Hoắc khẳng định tập trung thi đấu.” Hoàng Đào đổ một chén rượu, khẽ cười nói: “Để cho tên tiểu tử thúi kia thắng một hiệp, đỡ khỏi đả kích đối phương quá.”

Hiệp thứ năm bắt đầu.

Sau khi Hoắc Vũ uống một chén rượu, đôi mắt anh ấy tối đen lại, anh ấy bắt đầu bắn: 9 điểm.

Con ngươi đen nhánh của Lục Hoặc sáng đến kinh người, nếu Kiều Tịch quay đầu lại nhìn anh, nhất định phát hiện khuôn mặt lạnh lùng của anh đỏ ửng, con ngươi cất giấu sự dã tính, chỉ cần bị anh nhìn một cái đã có thể khiến hai chân mềm nhũn.

Anh bắt đầu bắn súng, giống với hiệp trước: 10 điểm.

“Đm, đm!” Hoàng Đào cũng không bình tĩnh được nữa, “Tiểu tử này đột nhiên được đả thông à?”

“Có khả năng là đối phương ngay từ đầu đã giả heo ăn thịt hổ, lừa bịp chúng ta, đùa bỡn chúng ta.” Trình Húc bĩu môi.

Kiều Tịch vui vẻ quay đầu lại, “Lục Hoặc, sao anh lợi hại như vậy!”

Chỉ có cô biết, Lục Hoặc cả ngày bị nhốt trong căn nhà nhỏ, trước kia căn bản không tiếp xúc với bắn súng, lúc nãy ba hiệp đầu anh chỉ đang học tập và sờ soạng kỹ xảo.

Thật hiển nhiên, anh học rất nhanh, thế mà hai lần bắn trúng vòng mười điểm.

Đôi mắt Lục Hoặc ướt át, trên trán cũng dính đầy mồ hôi, hô hấp ẩm ướt của anh rơi bên tai Kiều Tịch, “Tịch Tịch, nhìn anh thắng cậu ta.”

Kế tiếp, hiệp thứ sáu, hiệp thứ bảy cho đến hiệp thứ mười, Lục Hoặc đều bắn trúng mười điểm!

Trừ ba vòng đầu, Lục Hoặc thắng hết bảy vòng.

Hoàng Đào và Trình Húc nhìn Lục Hoặc ngồi trở lại trên xe lăn, ánh mắt bọn họ nhìn về phía anh đều thay đổi.

“Anh Hoắc, chúng ta đi thôi.” Hoàng Đào nhìn vẻ mặt khó coi của Hoắc Vũ giống như đả kích tột cùng, cậu ấy và Trình Húc lôi kéo người, “Bắn súng thắng thì có ích gì, thắng được trái tim của Kiều Tịch mới là chuyện chính.”

Trình Húc cũng khuyên, “Đúng vậy, Kiều Tịch cũng chỉ chơi đùa với người què kia mà thôi, sao có thể thật sự thích cậu ta, cho dù cô ấy thật sự thích nhưng cha mẹ cô khẳng định không cho phép.”

Hoắc Vũ bị phạt không ít rượu, nhưng trong mắt còn thanh tỉnh, bàn tay nắm chặt của anh buông lỏng, xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Kiều Tịch mới không thèm để ý mấy người kia, cô nhìn Lục Hoặc ở trước mặt, cô cứ cảm thấy anh uống say rồi.

“Lục Hoặc, em đẩy anh đi nghỉ ngơi trong chốc lát, uống chút canh giải rượu.”

Kiều Tịch bảo nhân viên mở một căn phòng, ở ngay đối diện phòng nghỉ riêng của cô.

Đóng cửa lại, Kiều Tịch thấy con ngươi đen nhánh của Lục Hoặc vừa ướt vừa sáng, yên tĩnh nhìn cô.

Cô đi qua, ngồi xổm xuống trước người anh, làn váy màu hồng nhạt xõa ra rơi trên mặt đất, giống như đóa hoa nở rộ.

Điều hòa trong phòng đang ở ở số hơi thấp, Kiều Tịch lấy thảm lông ở bên cạnh để trên đùi của Lục Hoặc, sau đó, cô trực tiếp ghé vào trên đùi của anh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngọt ngào dỗ dành anh: “Lục Hoặc, anh thật lợi hại nha, Hoắc Vũ thua anh.”

Lục Hoặc cúi đầu nhìn cô gái ghé vào trên đùi của anh.

“Lúc nãy anh đứng lâu như vậy, chân có mệt không, có đau không?” Kiều Tịch ngồi thẳng lên, cô nhớ tới lúc nãy anh đứng ở phía sau cô, cơ thể của anh kiềm chế và nhẫn nại đến run rẩy, trên trán đều là mồ hôi, con ngươi xinh đẹp của cô ngập tràn sự đau lòng.

Kiều Tịch duỗi tay muốn kéo ống quần của anh lên, “Em nhìn giúp anh.”

Bàn tay để trên tay vịn xe lăn của Lục Hoặc nắm thành quyền, anh tự ti dùng chăn gắt gao che lấp hai chân xấu xí của mình, “Đừng nhìn, rất xấu.”

Kiều Tịch chớp mắt, “Em cũng sẽ không chê anh.”

Nhìn trên mặt lạnh lùng của anh đỏ ửng, con ngươi ẩm ướt, che phủ hơi nước, cô nổi lên ý xấu, “Lục Hoặc, lúc nãy anh đồng ý sẽ ôm em rồi.”

“Không có.” Lục Hoặc nghiêm túc nói: “Là ngồi trên chân của anh.”

“Đó chính là ôm, anh không muốn ôm em à?” Kiều Tịch câu lấy anh.

“Không muốn.” Lục Hoặc phủ nhận.

Trên đỉnh đầu, lá mầm non lặng lẽ hiện ra.

Kiều Tịch cười, “Thật sự không muốn? Em rất muốn ôm anh đó.”

“Không muốn, không thể ôm.” Lá mầm non bắt đầu lay động.

Kiều Tịch cười cong mắt, cô dỗ anh, “Lục Hoặc, anh cúi thấp đầu một chút.”

Con ngươi đen nhánh của Lục Hoặc ướŧ áŧ, anh rất phối hợp cúi đầu xuống.

Kiều Tịch cười duỗi tay ra, cô nắm lấy lá mầm nhòn nhọn kia, cơ thể của thiếu niên trên xe lăn run lên như bị cái gì mãnh liệt đánh vào.

Ý thức của Lục Hoặc tan ra, anh thở hổn hển đầy nặng nề, dưới đáy mắt đen nhánh là vui sướиɠ cực hạn.
« Chương TrướcChương Tiếp »