Chương 171

Kiều Tịch sống hạnh phúc ở Lục gia, ban ngày, cô sẽ nói chuyện phiếm với mẹ Lục Hoặc, Thi Uyển Uyển.

Hai người dường như có vô số chủ đề để nói, đặc biệt khi nhắc tới Lục Hoặc, Thi Uyển Uyển nói cho Kiều Tịch một ít chuyện về thời thơ ấu của Lục Hoặc.

Thi Uyển Uyển còn lấy nhiều ảnh Lục Hoặc hồi nhỏ cho Kiều Tịch xem, bà rất yêu con trai, thích dùng máy ảnh để ghi lại từng khoảnh khắc của Lục Hoặc từ nhỏ đến lớn.

Kiều Tịch đã từng nhìn thấy dáng vẻ Lục Hoặc lúc bé, cũng biết anh có bao nhiêu đáng yêu, nhưng cô chưa bao giờ Lục Hoặc nhỏ lớn lên trong tình yêu của cha mẹ.

Trong bức ảnh, cậu bé Lục Hoặc đứng trước bánh kem, gương mặt trắng nõn, hai mắt nhắm nghiền, chắp tay trước ngực ước, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc khiến người ta hận không thể giúp anh thực hiện nguyện vọng.

Cha mẹ anh đứng hai bên, cùng anh đón sinh nhật.

Kiều Tịch nhìn đến vui vẻ, anh không cần phải hâm mộ đứa trẻ khác, đón sinh nhật sẽ không phải lẻ loi một mình, sẽ không có người chỉ trích anh khắc chết cha mẹ, chưa bao giờ được đón sinh nhật.

Bây giờ Lục Hoặc không chỉ có thể tùy ý ăn kẹo, còn có bánh kem xinh đẹp, ai cũng thành tâm chúc anh sinh nhật vui vẻ.

“Đây là khi nó lên năm tuổi, dì và cha nó dẫn đi công viên giải trí.”

Thi Uyển Uyển nói với Kiều Tịch, “Đừng nhìn gương mặt nhỏ bé và biểu cảm lạnh lùng của nó, ngày đó, dì và cha nó phải mất không ít thời gian mới dỗ được nó rời đi trước khi công viên đóng cửa.”

Kiều Tịch thấy cậu bé Lục Hoặc đứng trước ngựa gỗ, gương mặt căng thẳng, hai mắt to đen láy lại sáng ngời.

Thậm chí qua bức ảnh, Kiều Tịch cũng có thể cảm nhận được, khoảnh khắc đó cậu bé Lục Hoặc rất vui vẻ, hạnh phúc.

“Tấm này là khi nó tám tuổi tham gia thi đấu Rubik giành giải quán quân, nhưng mà đứa nhỏ này chỉ thích một thời gian, sau đó thì thích chơi mô hình.” Thi Uyển Uyển vừa vui mừng vừa mất mát, “Nó thông minh từ nhỏ, vừa học đã biết, ngay từ nhỏ liền học cách tự lập, không giống những đứa trẻ khác, thích dính lấy cha mẹ hay làm nũng.”

Đứa nhỏ quá độc lập, hoàn toàn không cần bà dạy dỗ hay dẫn đường, Thi Uyển Uyển thường xuyên cảm thấy mất mát.

“Dì nghĩ rằng, đứa nhỏ Tiểu Hoặc này cho dù không có sự hiện diện của cha mẹ cũng có thể sống tốt.”

“Không tốt đâu ạ!” Thi Uyển Uyển vừa dứt lời, Kiều Tịch lập tức nói: “Cho dù anh ấy có độc lập thế nào, lợi hại thế nào cũng đều cần có cha mẹ ở bên, đứa nhỏ không có cha mẹ thì sẽ không có cuộc sống tốt đẹp nào cả.”

Kiều Tịch hiểu điều này hơn ai hết, cô biết Lục Hoặc không có cha mẹ có bao nhiêu đáng thương.

Thi Uyển Uyển không nghĩ tới Kiều Tịch phản ứng lớn như vậy, bà cười gật đầu, “Là dì nói lung tung.”

Bà đưa tấm ảnh khác cho Kiều Tịch xem, “Đây là lúc Tiểu Hoặc học sơ trung, đã giành vị trí thứ nhất trong cuộc đua 100m ở đại hội thể thao của trường. Nó hình như đã phá kỷ lục của cuộc thi, thời gian đã qua lâu, dì không còn nhớ rõ nữa.”

Kiều Tịch nhìn về phía ảnh chụp, sơ trung Lục Hoặc đã cao hơn nam sinh cùng tuổi rồi, ngũ quan cũng tinh xảo, chỉ là giữa mày còn hơi ngây ngô, có thể là do tuổi trẻ, anh cầm huy chương, đáy mắt có chút tự hào.

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía anh.

Cậu bé mặc bộ đồ thể thao màu đen đã rực rỡ lóa mắt như thiếu niên.

Kiều Tịch lại lần nữa ý thực được, Lục Hoặc ở đây khác hẳn.

Anh của hiện tại là sự tồn tại mà mọi người hâm mộ, là thiên chi kiêu tử.

Buổi tối, Kiều Tịch chờ Lục Hoặc cùng cha anh từ công ty về, bởi vì tới công ty học tập, anh mặc sơ mi trắng, cài cúc đến tận cổ, vòng eo thẳng tắp, giữa mày Lục Hoặc giảm bớt vài phần ngây ngô lại nhiều hơn phần trầm ổn.

Cho dù nhìn bao nhiêu lần, Kiều Tịch đều rung động.

Lục Hoặc đi vào, nhìn thấy Kiều Tịch ngoan ngoãn ngồi trên sofa, hai mắt sáng ngời nhìn anh.

Hôm nay cô mặc váy dài đến đầu gối màu xanh nhạt, mái tóc thả sau lưng, đuôi tóc mềm mại hơi xoăn khiến gương mặt cô càng thêm trắng trẻo, mịn màng.

Cô xỏ đôi dép màu hồng anh mua, khép chân ngồi nghiêng một cách lặng lẽ.

Kiều Tịch sinh ra đã xinh đẹp, tư thái ngoan hiền trước mặt trưởng bối khiến người ta mềm lòng. Lục Hoặc nghĩ đến dáng vẻ cô giở trò vui đùa trong ngực anh thì không khỏi cười khẽ.

Cô đúng là rất ngoan, muốn mạng người, hư lên lại khiến người ta nghiến răng tức giận.

“Tiểu Hoặc về rồi, ngày đầu tiên đến công ty thế nào? Có thể thích ứng được không? Có vất vả hay không?” Thi Uyển Uyển thấy con trai về, bà vui mừng ra mặt.

Lục Ngộ Thâm ngồi xuống bên cạnh vợ, “Em cảm thấy có gì có thể làm khó nó?” Ông cười nói: “Hơn nữa, để nó đến công ty học tập là để cho nó đi nếm khổ, chứ anh cũng không để cho nó hưởng lạc.”

Ở công ty, Lục Ngộ Thâm để Lục Hoặc bắt đầu từ chức thấp nhất.

Nhưng mà, dù sao cũng là con trai ông, năng lực không thể nghi ngờ, cho dù là ngày đầu tiên đến công ty, cũng không để lộ thân phận, cho dù hòa thuận với đồng nghiệp hay xử lý công việc, Lục Hoặc đều rất thành thạo.

Lục Ngộ Thâm cũng không tránh khỏi kiêu ngạo, dù sao vị phụ huynh nào cũng sẽ tự hào về đứa trẻ như vậy.

“Cho dù là đi học tập, anh cũng không thể để con trai chịu quá nhiều áp lực, tạo áp lực cho con.” Thi Uyển Uyển đau lòng cho con trai, đứa trẻ nhà khác thi xong đại học là có thể thả lỏng, vui vẻ đi du lịch, con trai lại chỉ có thể đến công ty và chấp nhận thử thách mới.

Lục Ngộ Thâm không muốn tranh luận với vợ, tất cả đều nghe bà, “Anh biết, em yên tâm, anh có chừng mực.”

Lục Hoặc ngồi bên cạnh Kiều Tịch, “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, việc trước mắt con có thể đảm nhiệm.”

Kiều Tịch thấy đôi mắt của thiếu niên rất sáng, ngay cả ngũ quan cũng dường như được mạ một tầng ánh sáng, thiếu niên của cô rất tự tin.

Tối đến, sau khi ăn cơm xong, Kiều Tịch và Lục Hoặc lên lầu.

Đi vào phòng, ngay khi đóng cửa lại, tai mèo trên đầu cô liền lộ ra.

Cũng khó trách cô nóng lòng muốn lên lầu.

Bây giờ Kiều Tịch đã sớm quen với trạng thái của bản thân như vậy, cô đứng trước mặt Lục Hoặc, con ngươi dần lộ ra màu xanh ngọc nhìn anh, cái đuôi sau lưng còn chủ động đặt vào tay Lục Hoặc.

Tai mèo đáng yêu trên đầu cô, hai mắt cô sáng ngời, còn chủ động cầu anh sờ đuôi, ai có thể chống cự được tiểu yêu tinh như vậy?

Ngón tay Lục Hoặc mảnh khảnh nắm lấy cái đuôi trắng như tuyết mềm mại, lông tơ chạm vào lòng bàn tay khiến anh ngứa ngáy.

Tay anh dần đưa lên dọc theo cái đuôi.

Mùa hè nóng bức, cho dù là ban đêm, nhưng trong phòng không mở điều hòa khiến người ta nóng bức, hơn nữa nhiệt độ cơ thể thiếu niên trước mặt quá cao, càng khiến Kiều Tịch bức bối.

“Nhanh lên.” Kiều Tịch thúc giục anh.

“Ừm.” Lực tay Lục Hoặc mạnh hơn, sờ cái đuôi hướng lên cho đến khi chạm tới vị trí xương cụt của cô.

Bởi vì nóng, không khí có chút ẩm ướt, nhớp nháp, Kiều Tịch cũng không kìm lòng được, chủ động nhào vào vòng tay Lục Hoặc, “Anh cố ý.”

“Cố ý gì?” Lục Hoặc đưa tay sờ cái đuôi.

Kiều Tịch kiễng chân lên cắn cằm Lục Hoặc, anh biết rõ cô không chịu nổi được sự trêu chọc của anh nên mới cố tình hành hạ cô như thế.

“Nhanh lên.” Kiều Tịch lên án anh, “Chỉ có anh sờ đuôi của em, em lại không thể chạm vào của anh, quá không công bằng.”

Lục Hoặc mím môi, trên tay vẫn thong thả nhéo cái đuôi mềm mại.

Nhưng mà, khi anh sờ xong cái đuôi hai lần, muốn buông tay ra thì khuôn mặt của Kiều Tịch lập lòe ẩn hiện một chút.

Anh hơi ngạc nhiên, sau đó đưa tay chạm vào mặt cô, cảm giác mịn màng chân thật truyền đến.

Kiều Tịch ngước mắt trừng anh, “Sờ xong đuôi còn muốn sờ mặt em?”

Cô gái trước mắt chân thật như vậy, ánh mắt mang theo tức giận trừng anh, Lục Hoặc cảm thấy vừa rồi bản thân bị hoa mắt. Nghe thấy lời cô nói, Lục Hoặc buông tay ra, cười, “Ghét bỏ anh sờ đuôi, tay bẩn? Ghét bỏ đuôi của chính mình sao?”

Kiều Tịch nhìn anh.

Lục Hoặc không để ý chút nào, cái đuôi trắng như tuyết kia xinh đẹp không thôi, anh chưa bao giờ có cảm giác đuôi cô dơ.

Đêm nay, Kiều Tịch không có tính toán để Lục Hoặc ở lại, “Anh có thể đi ra ngoài.”

“Tịch Tịch, em đây là qua cầu rút ván sao?” Bình thường đều là cô chủ động để anh ở lại, hôm nay lại có hơi khác thường.

Màu xanh ngọc trong mắt Kiều Tịch biến mất từng chút một, trở về thành màu đen, cô chớp mắt, ghét bỏ nói: “Chỉ có thể xem, lại không thể chạm vào, còn dụ dỗ em, em không cần tiếp tục phải chịu tội như thế.”

Bây giờ dựa vào ngực anh, ngửi hương thơm trên người anh, cô cũng thèm mà lại không thể làm gì được, còn không bằng cô rời xa một chút.

Lục Hoặc cười cười, anh cúi đầu, hôn lên trán cô, “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Kiều Tịch gật đầu có lệ, chờ Lục Hoặc rời đi, sau khi đóng cửa lại, cô mới đi đến bên tủ quần áo, lấy giá vẽ ra.

Cô ngồi trước giá vẽ, tiếp tục vẽ nốt tác phẩm còn dang dở của mình.

Ngày mốt là sinh nhật Lục Hoặc, bây giờ anh cũng không thiếu gì, cô muốn vẽ một bức tranh tặng anh.

Đêm khuya.

Cọ vẽ của Kiều Tịch dừng nét cuối cùng trên trang giấy.

Trong tranh, thiếu niên mặc sơ mi trắng, nằm nghiêng trên giường, tấm chăn mỏng rơi xuống mặt đất, một phần khác che thân dưới của thiếu niên, dưới tấm chăn lộ ra hình dáng đuôi cá.

Mà trong ngực anh ôm một cô gái xinh đẹp, cái đuôi màu trắng mọc từ phía sau, như thể quấn lấy cái đuôi của thiếu niên.

Tai mèo trên đỉnh đầu bị ngón tay thiếu niên đùa bỡn, khóe mắt rỉ nước.

Kiều Tịch có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Lục Hoặc khi nhận được bức tranh, trước đây khi nhận tranh của cô đều khiến anh đỏ mặt, thậm chí còn nói tranh cô vẽ không tốt, quay đầu lại điên cuồng hôn hít, rất khó chịu nha.

Kiều Tịch hài lòng mà thu bức tranh, ngay sau đó, cửa phòng bị gõ và mở ra.

Thiếu niên một đầu bù xù, trên người mặc áo ngủ đen, đứng sừng sững ở cửa.

Kiều Tịch lặng lẽ đặt bức tranh lên bàn sau lưng, cô nghi ngờ: “Sao vậy? Anh còn chưa ngủ à?”

“Ừm.”

Lục Hoặc tự giác đi vào và đóng cửa lại.

Ở bên anh lâu như vậy, Kiều Tịch sao lại không biết anh nghĩ gì, cô cười: “Không phải em bảo anh đêm nay về phòng ngủ sao? Em đêm nay không cần anh ở cùng.”

Tương tự, Lục Hoặc cũng biết rõ Kiều Tịch nghĩ gì.

Dưới ánh đèn, ngón tay anh thon dài đáp xuống hàng cúc áo, con ngươi đen nhánh đầy thích thú, đúng là biết câu dẫn, “Tịch Tịch, đèn phòng anh hỏng rồi, anh hơi sợ tối, khả năng đêm nay phải làm phiền em rồi.”

Đến đây lâu như vậy, Kiều Tịch cuối cùng cũng thấy mầm con đã lâu không gặp.

Đèn hỏng chỗ nào? Mà là Lục Hoặc quay về phòng, khi nằm trên giường thì không quen.

Anh không quen với việc không có cô ôm ấp trong ngực, cũng không quen không có cô thì thầm những lời ngọt ngào bên tai, cũng không quen cô cố tình chọc anh, muốn anh dỗ cô ngủ.

Trong phòng anh không có mùi hương của cô, vòng tay trống rỗng, dường như trái tim để ở chỗ cô mà quên lấy về, đến cả hồn cũng để bên cô.

Chỗ nào là cô cần anh?

Rõ ràng là anh không thể rời xa cô.

Lúc này, mèo con có thể làm chủ nhân. Ánh mắt Kiều Tịch sáng ngời, gương mặt đắc ý, không hề kiêng nể mà đưa ra yêu cầu, “Em muốn thấy đuôi của anh.”

“Còn muốn chạm vào nữa.”

“Em còn muốn cắn một miếng, anh yên tâm, em cắn không đau đâu……”

Trên giường, cuối cùng vẫn là năng lực khống chế của Lục Hoặc mạnh, cái đuôi cũng không bị lộ ra, Kiều Tịch rốt cuộc tức giận ngủ thϊếp đi.

Nương theo ánh đèn, Lục Hoặc đánh giá cô gái trong lòng, gương mặt cô phiếm hồng, đuôi mắt còn dính nước, anh cúi đầu, đôi môi mỏng rơi xuống mi mắt cô.

Đúng là rất dễ khóc.

Đã khóc còn nhớ thương cái đuôi của anh.

Lục Hoặc không nhịn được cười, nhưng ý cười nơi đáy mắt còn chưa tản ra đã đông cứng lại.

Gương mặt Kiều Tịch trong lòng anh lại lập lòe, biến mất vài giây rồi lại xuất hiện.

Thân thể Lục Hoặc cứng đờ, hô hấp dồn dập, tim đập loạn xạ không thể kiểm soát, bàn tay ôm cô siết chặt từng chút một.