Chương 161

Cảm nhận được ấm áp và ẩm ướt trên môi, con ngươi xanh ngọc của Kiều Tịch càng phát sáng.

“Lục Hoặc, anh đã thắng, đúng không?” Ngữ khí Kiều Tịch chắc nịch.

“Ừm.”

Kiều Tịch nhíu mày đắc ý, “Anh thật lợi hại, em đã nghe thấy rất nhiều khán giả hét tên anh, bọn họ đều là tới xem anh.”

Giây tiếp theo, giọng nói của cô thay đổi, “Bọn họ cũng nhìn thấy dáng vẻ anh lau mồ hôi.” Có một chút ghen tuông lộ ra trong giọng nói của cô.

“Lau mồ hôi?” Lục Hoặc không hiểu ý cô.

Đầu ngón tay Kiều Tịch đặt lên vạt áo anh, sau đó, từ từ vén vạt áo lên, lộ ra khối cơ bụng săn chắc, “Lúc ở sân bóng, anh kéo vạt áo lên như vậy, khán giả nhìn đến thét chói tai.”

Đôi mắt xanh ngọc trừng anh, “Em còn chưa được nhìn thấy, cũng chưa được chạm vào đâu.”

Trận đầu vừa kết thúc, Lục Hoặc liền tới tìm cô, hơi thở của anh còn chưa ổn định, lúc này anh nhìn đầu ngón tay trắng nõn của cô đang kéo vạt áo mình lên, hơi thở của anh hỗn loạn, nhanh chóng nắm chặt tay cô, không để cô làm loạn, “Tịch Tịch.”

“Thật nhỏ mọn.” Tay Kiều Tịch bị siết chặt, “Khi anh chạm vào đuôi em, em đã rất hào phóng.”

Cô đúng là rất thẳng thắn, thiếu niên rũ mắt nhìn cái đuôi buông thõng sau lưng, ánh mắt u ám, “Chuyện này không giống.”

“Có gì khác nhau?” Kiều Tịch không tiếp tục cùng anh phân tích, cô kéo tay anh nắm lấy đuôi mình, cong mắt nhìn anh, “Nhanh lên, em sắp biến thành mèo mất.”

“Ừm.”

Trong phòng rác nhỏ, Lục Hoặc cảm thấy Kiều Tịch biến thành mèo không phải là tra tấn cô, mà là đang tra tấn anh.

Tay anh bị cô bắt cầm lấy cái đuôi trắng như tuyết, sợi lông mềm mượt cọ vào lòng bàn tay anh phát ngứa, anh cực lực khống chế mà không dùng sức nắm lấy.

Bàn tay Lục Hoặc trượt từ chỗ xương cụt của cô đi xuống đuôi.

“Nhanh lên.” Kiều Tịch không nhẫn nại được, thúc giục anh, cái đuôi cũng là một bộ phận trên cơ thể cô, sao cô có thể không cảm nhận được chứ?

Bàn tay Lục Hoặc vẫn luôn lên xuống, bộ lông mềm mại quá mức khiến người ta muốn đùa bỡn.

Bây giờ biết rằng chạm vào đuôi hai lần có thể kéo dài thời gian hơn, Kiều Tịch yêu cầu Lục Hoặc tiếp tục chạm vào đuôi lần thứ hai.

“Còn một lần nữa, anh nhanh lên.” Như thể gấp không chịu được, cái đuôi của cô thế mà còn giật giật trong lòng bàn tay anh.

Mỹ nhân trong sáng thuần khiết, có đôi tai mèo trên tóc, vẫy đuôi dưới tầm mắt của anh, cầu xin anh chạm vào nó, tiểu yêu tinh này………

Tay Lục Hoặc vô thức siết chặt.

“Lục Hoặc, anh làm em đau.” Cơ thể Kiều Tịch rất yếu ớt, ngay cả cái đuôi trên người cũng rất mẫn cảm, thiếu niên hằng ngày đều vận động, lực tay lớn, sao cô có thể chịu được cái nắm chặt của anh? “Anh nhẹ một chút, dịu dàng một chút đi!”

“Thật xin lỗi.” Lục Hoặc mím môi, tay nới lỏng ra, chỉ cầm nhẹ cái đuôi.

Anh nhìn vào mắt cô, chỉ thấy trong chốc lát, đôi mắt xanh ngọc đã ngấn nước, thật sự không thể đυ.ng tới được.

Nước mắt hoảng loạn đung đưa, rõ ràng là đáng thương, Lục Hoặc lại nhận thấy tâm tư không tốt, anh muốn chọc cô rơi nước mắt.

Chạm vào đuôi hai lần, ánh mắt xanh ngọc của cô từ từ mờ đi, chuyển về màu đen.

“Được chưa?” Kiều Tịch ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng rực nhìn anh.

“Ừm, màu mắt đang thay đổi.”

Lúc này Kiều Tịch mới nở nụ cười.

Nhưng mà, ngay khi cô nở nụ cười, cửa phòng tự học đột nhiên được vặn mở từ bên ngoài.

Kiều Tịch mở to mắt kinh ngạc, chớp mắt với Lục Hoặc, đè giọng nói, “Không phải anh khóa cửa sao?”

Ánh mắt Lục Hoặc trầm xuống, nhàn nhạt nói: “Đã khóa.”

Lúc này, bên ngoài là một đôi nam nữ, cuộc đối thoại giữa hai người đã giải đáp thắc mắc của họ.

Kiều Tịch nghe thấy nữ sinh hỏi nam sinh: “Sao anh lại có chìa khóa phòng tự học?”

Nam sinh khóa trái cửa, “Trước đây anh xin sử dụng phòng tự học này, chìa khóa vẫn chưa trả lại.”

“Chúng ta vào phòng nhỏ đi, trong phòng có camera.” Nữ sinh đề nghị.

Kiều Tịch cả kinh mà giấu mình trong l*иg ngực Lục Hoặc, trên đỉnh đầu cô còn có đôi tai mèo, đằng sau còn có cái đuôi, sao có thể gặp người được?

Vừa rồi may mắn Lục Hoặc đi vào phòng rác cũng thuận tay khóa cửa phòng lại.

Nhưng cô vẫn lo lắng đối phương sẽ đột nhiên xông vào.

Lục Hoặc đè giọng nói: “Đừng sợ.”

Kiều Tịch túm chặt lấy vạt áo Lục Hoặc, sao có thể không sợ chứ.

Bên ngoài, nam sinh nói: “Ở trong phòng học là được, đừng lo lắng, camera ở đây bị hư, lúc trước anh có xem báo cáo sửa chữa, trong đó có camera phòng tự học này.”

Nếu không, dù có gan tới đâu, anh ta cũng không mang bạn gái tới đây.

Nữ sinh nói: “Thì ra là camera hỏng rồi?”

“Nếu không, em cho rằng anh sẽ đưa em tới đây thay vì ở toilet?” Nam sinh đóng rèm cửa hai bên.

Kiều Tịch không ngờ rằng camera bị hỏng, nhưng mà thật may vì cô trốn vào phòng nhỏ, nếu không vừa rồi hai người bên ngoài mở cửa vào, cô và Lục Hoặc chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Bên ngoài thật an tĩnh, Kiều Tịch tò mò vểnh tai mèo lên nghe, muốn biết hai người bên ngoài đã rời đi chưa?

Nhưng mà, giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng nói nhẹ của nữ sinh, sau đó nam sinh nói: “Nhiều ngày như vậy không gặp, có phải em rất muốn anh hay không?”

Kiều Tịch nghĩ rằng hai người đang nói lời âu yếm, ai ngờ câu tiếp theo của nam sinh vang lên rất thô tục.

Âm thanh của hai người truyền đến rõ ràng, Kiều Tịch đoán có lẽ họ đang đứng trên bục giảng, cô và bọn họ chỉ cách một bức tường, mới có thể nghe được rõ ràng như vậy.

Kiều Tịch lại không phải người chưa trải qua, sao có thể không đoán ra hai người kia làm gì bên ngoài?

Cô kinh ngạc mở to mắt, hoàn toàn không thể tin nổi.

Lá gan bọn họ quá lớn, ngay ở trong trường, trong lớp.

Tuy rằng chuyện như vậy cô nghe nói qua không ít, thậm chí có đọc trên tin tức, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy thực chiến trực tiếp trong phòng học.

Cô đỏ mặt, theo bản năng nhìn Lục Hoặc, chỉ thấy ánh mắt thiếu niên u ám, cô cũng không biết anh có đoán được chuyện gì đang phát sinh ngoài kia không.

Mà lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hét của nam sinh, tiếng va chạm rõ ràng, đầu ngón tay Kiều Tịch run rẩy.

Bọn họ cũng quá càn rỡ rồi.

Cô nhanh chóng vương tay, bịt chặt hai bên tai Lục Hoặc.

Che đậy thật chặt để anh không nghe thấy những lời thô thiển như vậy.

Kiều Tịch làm khẩu hình với Lục Hoặc: Đừng nghe!

Cá vàng nhỏ bây giờ của cô rất trong sáng, hơn nữa còn sắp thi đại học, cô không thể để anh phân tâm. Mặc dù bây giờ cô cũng thích trêu chọc anh, những chúng chỉ là sự giao lưu giữa đầu môi, sao có thể phát triển theo phương hướng này?

Bây giờ cá vàng nhỏ còn nhỏ, cô không thể để anh bị ảnh hưởng.

Lòng bàn tay cô mềm mại như vông, gắt gao che lấy tai anh, cô cũng không biết, âm thanh truyền vào giữa các khe ngón tay cô, vốn dĩ không thể ngăn cản được tiếng vang kịch liệt từ bên ngoài truyền đến.

Lục Hoặc giả vờ như không nghe thấy, tùy ý để Kiều Tịch bịt tai anh lại.

Anh nhíu mày nhìn cô, chỉ thấy gương mặt cô càng ngày càng đỏ, nước trong hốc mắt càng ngày càng sáng, cái đuôi biến mất, mà cặp tai mèo cò đang dựng thẳng lên, như thể đang nghe tình hình chiến đấu bên ngoài. Không cho anh nghe, nhưng cô lại lắng nghe rất nghiêm túc.

Trong một hồi, Kiều Tịch cho rằng bên ngoài thật lâu mới có thể kết thúc, nhưng mà không đến sáu, bảy phút, dường như dừng lại, yên tĩnh lại?

Kiều Tịch hơi ngạc nhiên vì thời gian ngắn như vậy.

Cô vô thức nhìn Lục Hoặc, khi ở bên anh, mỗi lần đều tầm ba mươi phút, cô mệt đến chết khϊếp, hơn nữa anh sẽ gắt gao kiềm chế cái đuôi của mình, mỗi khi cô chịu không nổi, khóc đến kinh khủng, anh mới tha cho cô.

Lúc này, nam sinh bên ngoài có vẻ thở dài, thúc giục nữ sinh mặc quần áo rồi nhanh chóng rời đi.

“Anh giúp em nhặt quần áo với.”

Nam sinh thúc giục cô gái: “Em thật phiền toái! Nhanh lên, đừng để bị phát hiện.”

Nghe này, khi vừa tiến vào, nam sinh rất giỏi dỗ dành nữ sinh, bây giờ kết thúc, lại như hai dáng vẻ khác nhau, nhưng mà, nữ sinh không có nghe thấy ngữ khí nam sinh biến hóa trước sau, nữ sinh đáp lời nhanh chóng, để nam sinh đợi cô ấy.

“Được rồi, tùy tiện một chút là được, chúng ta mau chóng rời đi.” Giọng điệu của nam sinh có chút không kiên nhẫn.

Nữ sinh cũng không dám lưu lại, cô ấy đi theo nam sinh rời đi, cửa phòng học một lần nữa đóng lại.

Kiều Tịch không dám động, qua một hồi lâu, trong phòng thực sự không có tiếng động, hai người kia thực sự rời đi, Kiều Tịch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô buông hai tay bịt tai Lục Hoặc ra, cô dạy dỗ anh: “Lục Hoặc, anh không được học theo bọn họ, phải chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày.”

Lục Hoặc cảm thấy buồn cười, vừa rồi cô còn cầu xin anh chạm vào đuôi, giờ lại nói anh chăm chỉ học hành?

“Đừng cười, em rất nghiêm túc.”

Kiều Tịch lườm anh, tiếp tục nghiêm mặt nói: “Hành vi của bọn họ là sai, anh không được học, ít nhất phải chờ tới khi anh vào đại học, bây giờ anh nên tiếp tục đứng đầu, giành vị trí thủ khoa thi đại học.”

“Ừm.” Lục Hoặc cúi đầu, cụng chóp mũi mình vào chóp mũi cô, có hơi thân mật, “Vậy sao? Có được không?”

Kiều Tịch chớp mắt, “Có thể.”

Lục Hoặc cong môi, anh biết bản thân vừa chơi bóng rổ, trên người toàn mồ hôi, cơ thể lùi lại một chút, không muốn làm dơ chiếc váy xinh đẹp trên người cô.

Mà đầu ngón tay anh nhéo cằm thanh tú của cô, đôi môi mỏng rơi xuống khóe miệng cô, “Như vậy có được không?”

Kiều Tịch cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh, “Có thể.”

Cô chỉ hy vọng anh sẽ không học cách làm những việc vượt ranh giới, việc quá phận, đây không phải những thứ anh nên làm bây giờ.

Một ý cười yếu ớt hiện lên trong đôi mắt Lục Hoặc, yết hầu anh lăn lộn, “Vậy là được rồi.”

Sau đó anh bắt gặp đôi mắt đen trong veo của cô, cố gắng kìm chế lại.

Trước khi ra cửa, Kiều Tịch mặc bộ váy có vòng quấn quanh cổ, trên đó còn cột một chiếc chuông nhỏ. Lúc nãy, cô bị Lục Hoặc hôn, vừa động đậy, chuông nhỏ trên cổ không ngừng vang lên.

Có lẽ là cảm thấy thú vị, Lục Hoặc buông bàn tay nhéo cằm cô ra, ngón tay mảnh khảnh đặt trên cổ cô, nắm lấy cái chuông nhỏ đó.

Cổ Kiều Tịch rất đẹp, trắng nõn thon dài, là dáng cổ thiên nga, chỉ đeo một cái vòng đơn giản cũng rất đẹp.

Một tiếng lại một tiếng, chuông nhỏ vang càng lúc càng lớn, như thể nói cho Kiều Tịch biết thiếu niên trước mắt đã khẩn trương thế nào.

Từ khi ra khỏi phòng nhỏ, miệng Kiều Tịch đỏ mọng, đuôi mắt cũng phiếm hồng, tai mèo và cái đuôi cũng đã biến mất.

Trong phòng học có mùi khó chịu, Kiều Tịch bị Lục Hoặc kéo nhanh rời đi.

Bởi vì còn ở trong trường, sau khi ra khỏi phòng tự học, Kiều Tịch không để Lục Hoặc nắm tay, cô cảm thấy có ý thức, “Không thể nắm tay, không thể để giáo viên nhìn thấy.”

Kiều Tịch nói với Lục Hoặc, “Lúc em tới, có kê khai với chỗ chú bảo vệ, em là em gái anh.”

Khi cô nhắc tới chuyện này, Lục Hoặc không quên trên sân bóng rổ, thành viên nam đỏ mặt hỏi anh, có thể làm quen cô gái trước mặt này được không.

Ánh mắt Lục Hoặc sâu kín.

Kiều Tịch dựa sát vào Lục Hoặc, ngẩng mặt lên, cố ý gọi anh: “Ca ca.”

Bàn tay rũ bên người của Lục Hoặc lập tức siết chặt, anh tức giận nhìn cô, “Đừng gọi loạn.”

Kiều Tịch lại cố ý đối nghịch với anh, “Ca ca, ca ca.”

Đầu ngón tay Lục Hoặc siết chặt đến phát đau, bởi vì dùng sức mà các đốt ngón tay trắng bệch, anh tức cười, đầu lưỡi đập mạnh vào hàm trên, sau đó, nắm lấy tay Kiều Tịch, kéo người vào trong góc hành lang.

Anh trầm mặc nhìn người đang sững sờ, đầu ngón tay vuốt ve cổ tay láng mịn của cô, anh cúi đầu cắn môi cô, “Tịch Tịch, đừng gọi loạn, anh trai cũng không thể hôn em gái.”

Kiều Tịch muốn nói gì đó nhưng không có cơ hội.

Lục Hoặc lẩm bẩm: “Anh trai cũng không thể như vậy, đã hiểu chưa?”

Lần này, Lục Hoặc dùng sức hơn một chút, cho dù chỉ là lướt qua, cũng đủ khiến cô run sợ.

Anh điên rồi?

Nơi này là lối đi, lát nữa có người tới thì sao?

Hoàng hôn buông xuống, kéo dài bóng dáng hai người trên lối đi.

Lúc rời đi, Kiều Tịch cách Lục Hoặc nửa mét, cô không dám kêu loạn nữa, ngoan ngoãn đi bên cạnh Lục Hoặc với đôi mắt ngấn nước.

Hai người đi đến chỗ cổng lớn, tình cờ gặp Tô Thần còn có các thành viên khác.

Tô Thần có chút kinh ngạc, nói với Lục Hoặc: “Tôi tưởng cậu đi rồi?”

Trái ngược với vẻ phóng túng vừa rồi, bây giờ Lục Hoặc đã trở lại dáng vẻ nghiêm túc: “Có chút việc chậm trễ.”

Bên cạnh, Kiều Tịch nghĩ đến chuyện chậm trễ của anh, gương mặt nhỏ nhắn lặng lẽ ửng hồng.

Thành viên khác nói: “Vừa hay, chúng tôi chuẩn bị đi ăn mừng, Lục Hoặc, cậu cũng đi cùng đi, đưa cả bạn gái cậu đi nữa.”

Lục Hoặc nhìn về phía Kiều Tịch, hỏi cô: “Em muốn đi không?” Anh quan tâm tới cảm xúc của cô.

Kiều Tịch gật đầu, cười nói: “Đi chứ, em cũng muốn chúc mừng cho anh.”

Cô rất vui khi thấy Lục Hoặc bây giờ có nhiều bạn như vậy.

Lục Hoặc nói với các thành viên khác: “Tôi với cô ấy cũng đi.”

“Được được, đi, lên xe.” Đội bóng gọi tới mấy chiếc xe, bọn họ muốn tới nhà hàng cách xa trường ăn.

Lục Hoặc đưa Kiều Tịch ngồi trong một chiếc xe, đúng lúc thành viên nam đón Kiều Tịch được phân lên chiếc xe này, anh ta căng da đầu ngồi vào ghế phụ.

Chao ôi, trách anh ta, chưa làm rõ ràng đã trực tiếp đến tìm Lục Hoặc muốn làm quen với bạn gái anh.

Anh ta còn cho rằng Lục Hoặc sẽ đánh anh ta một trận.

Sau khi xe khởi động, thành viên nam rất trầm mặc, không nói lời nào, ước gì có thể biến mình thành người trong suốt.

Kiều Tịch không biết chuyện gì đã xảy ra ở giữa, cô thấy người dẫn đường ngồi phía trước, cô mỉm cười nói cảm ơn với đối phương.

Bất quá không quay đầu lại nhìn Lục Hoặc, anh ta cũng cảm thấy được sau lưng lạnh lẽo, thành viên nam rụt cổ lại, “Không có gì, đừng khách khí.”

Kiều Tịch còn muốn nói gì đó với thành viên nam, giây tiếp theo đã bị Lục Hoặc nắm tay, cô quay đầu nhìn anh, “Làm sao vậy?”

Giữa lông mày Lục Hoặc mang theo nét ngây ngô, ánh mắt thâm thúy, mang theo vài phần ngông cuồng, “Giúp anh nhìn xem trên miệng có ……….”

Kiều Tịch chớp mắt, “Có cái gì?”

Ánh mắt Lục Hoặc dừng trên môi cô, “Dấu môi của em.”

Kiều Tịch lườm anh một cái, cô đè giọng nói nhỏ: “Em không thoa son!”

Lục Hoặc cong môi, “Thật không?”

Phía trước, thành viên nam không dám quay đầu lại, đây là thứ anh ta có thể nghe sao?”