Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 160

« Chương TrướcChương Tiếp »
Làn gió đêm hè mát lạnh thổi qua, Lục Hoặc sau khi rời khỏi chung cư, hơi nóng trên gương mặt anh mới phai đi một chút.

Vừa rồi ở chung cư, anh kiềm chế đến cực điểm, giúp Kiều Tịch chạm đuôi hai lần, sau đó bị đôi mắt ngấn nước của cô làm cho mù quáng, anh liền chạy đi.

Tối qua đã dọa đến cô, hôm nay anh không muốn những suy nghĩ xấu xa của mình lộ ra dưới ánh đèn sáng như vậy.

Bước lên ánh trăng trên mặt đất, trái tim Lục Hoặc không biết cố gắng mà đập loạn xạ.

Khi trở lại Lục gia đã là gần 11 giờ.

Lục Hoặc đang chuẩn bị lên lầu, vừa lúc thấy Lục Ngộ Văn mặc blouse trắng từ ngoài đi vào.

“Chú.” Lục Hoặc chủ động chào hỏi.

Lục Ngộ Văn ngẩng đầu, như thể mới khôi phục suy nghĩ, “Ồ, là Tiểu Hoặc à, muộn như vậy sao còn chưa ngủ thế?”

“Cháu chuẩn bị đi ngủ, chú cũng về muộn quá.”

Lục Ngộ Văn mặc áo sơ mi trắng bên trong, bên dưới là quần âu đen, đơn giản lại đẹp trai, trên sống mũi còn đeo một cặp kính gọng đen, dáng vẻ nghiêm túc lại có hơi già dặn, nhưng nó không làm giảm đi vẻ đẹp trai của Lục Ngộ Văn.

“Gần đây có hạng mục nghiên cứu mới.” Lục Ngộ Văn cười cười, càng có vẻ dịu dàng tuấn tú.

Ông đến gần, nhìn Lục Hoặc với vẻ khó hiểu, “Vành tai của cháu, hình như có……… dấu răng?”

Lục Hoặc vô thức đưa tay chạm vào vành tai còn nóng hổi, đây là Kiều Tịch cố ý chọc anh, cắn lúc ở chung cư vừa này.

Lục Hoặc không ngờ đến bây giờ vẫn chưa hết.

Lục Ngộ Văn tuy rằng không có kinh nghiệm hay nghiên cứu gì về chuyện tình cảm, nhưng ông cũng không phải kẻ ngốc, “Có phải con gái cắn không?”

Gương mặt trắng trẻo lạnh lùng của Lục Hoặc ửng hồng, “Cũng không thể là con trai.”

“Bạn gái?” Lục Ngộ Văn hỏi thêm một câu.

Lục Hoặc không có giấu giếm, “Vâng.”

Lục Ngộ Văn cười gật đầu, “So với chú có tiền đồ hơn.”

Trước đây có rất nhiều người thích Lục Ngộ Văn, nhưng ông không hiểu cảm tình, tâm tư đều đặt ở nghiên cứu, đến giờ vẫn luôn lẻ loi một mình.

Lục Hoặc có thể hiểu được suy nghĩ của chú, nếu không gặp Kiều Tịch, e rằng anh cũng sẽ giống như chú, sẽ luôn độc thân.

*

Chiều ngày hôm sau, Kiều Tịch trang điểm tỉ mỉ, chuẩn bị đến trường học của Lục Hoặc xem anh thi đấu bóng rổ.

Tối qua, Lục Hoặc đưa cô đi mua rất nhiều quần áo mới, lúc này, Kiều Tịch mặc chiếc váy màu xanh nhạt, chất vải nhẹ thoáng khí, mặc vào trông tươi tắn, xinh đẹp hơn.

Kiều Tịch còn phối phụ kiện với váy là chiếc vòng cùng màu, ở giữa cột một chiếc chuông nhỏ, vòng được đeo trên cổ.

Chỉ cần cô lắc đầu, chuông nhỏ trên cổ sẽ vang lên nhẹ nhàng.

Cổ Kiều Tịch trắng nõn xinh đẹp, đeo phụ kiện đơn giản như vậy cũng rất ưa nhìn.

Cuối cùng Kiều Tịch mang giày đế mềm màu be, cầm một chiếc túi xách có mũ rồi ra ngoài.

Khi Kiều Tịch đến trường, Lục Hoặc đã tan học, hơn nữa còn đang chuẩn bị ở sân bóng rổ.

Anh nhất thời không thể đi được, chỉ có thể nhờ một thành viên dự bị trong đội dẫn Kiều Tịch vào.

Thành viên nam được Lục Hoặc nhờ, để anh ta đến đón một cô gái, anh ta đã rất bất ngờ.

Rốt cuộc, mọi người trong đội đều biết, Lục Hoặc chưa bao giờ thích con gái tiếp cận, khi bọn họ chơi bóng, thường có nhiều cô gái đưa nước cho anh, đưa khăn, nhưng chưa từng thấy anh nhìn cô gái nào cả.

Mà lúc này, một cô gái mặc váy xanh nhạt, xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của anh ta.

Nam thành viên có chút sững sờ, theo bản năng cảm thấy chính là cô gái trước mắt này.

Anh ta có chút ngượng ngùng bước tới, “Xin chào, cậu có biết Lục Hoặc không? Là cậu ấy để tôi tới đón cậu.”

Kiều Tịch nhận được tin tức của Lục Hoặc, biết anh không thể đi được nên đã nhờ thành viên tới giúp cô. Kiều Tịch cười gật đầu, “Là tôi.”

“Sắp bắt đầu rồi, Lục Hoặc hiện tại không tới được, tôi dẫn cậu tới chỗ bảo vệ đăng ký trước, chắc sẽ không chậm trễ xem khai mạc.”

“Được, cảm ơn cậu.”

Kiều Tịch đi theo thành viên nam đến chỗ bảo vệ, chú bảo vệ để cô kê khai tên, cũng như lý do vào trường, tìm ai và mối quan hệ với người được tìm.

Kiều Tịch viết đến dây, ngòi bút của cô dừng lại một chút, cũng không thể viết bản thân là bạn gái Lục Hoặc được, nếu thực sự viết, Lục Hoặc sẽ được giáo viên tìm tới nói chuyện ngay.

Đảo mắt một cái, Kiều Tịch viết em gái vào cột quan hệ, sau đó đưa tờ kê khai cho chú bảo vệ.

Thành viên nam khẽ liếc nhìn, hơi sửng sốt khi thấy hai chữ “em gái” viết ở cột quan hệ.

Không ngờ tới, Lục Hoặc thế mà lại có cô em gái xinh đẹp đến vậy, xinh đẹp đến mức người ta không thể rời mắt, cũng khó trách Lục Hoặc kiêu ngạo như vậy, ngay cả hoa khôi vẫn luôn thích anh cũng không lọt vào mắt.

“Cậu đi theo tôi, sân bóng rổ ở bên kia.” Thành viên nam nhanh chóng đưa Kiều Tịch rời đi, trận đấu chuẩn bị bắt đầu.

Kiều Tịch vẫn luôn đi theo sau đối phương, vừa mới tới gần sân bóng rổ, bên trong đã vang lên tiếng cổ vũ nhiệt tình, thậm chí cô còn nghe thấy rất nhiều người gọi tên Lục Hoặc.

“Hẳn là thành viên đội chúng ta đã lên sân, ngại quá, khả năng cậu phải tự đi tìm vị trí rồi, tôi phải nhanh chóng trở lại đội.” Thành viên nam nhìn Kiều Tịch một cái, nói một cách ngượng ngùng.

“Không sao đâu, cảm ơn cậu dẫn đường, cậu mau về đi.”

Thành viên nam vội rời đi.

Kiều Tịch đi từ cửa sau vào, cô không ngờ lại có nhiều người đến xem thi đấu như vậy, liếc một cái, khán đài gần như chật kín.

Cô đi về phía trước vài hàng ghế, thật vất vả mới tìm được một chỗ trống ở mép hàng ghế giữa.

Trong hai đội, cô liếc mắt liền nhìn thấy Lục Hoặc mặc áo đồng phục màu trắng xanh, dáng người cao, thắt lưng thẳng tắp, hơn nữa gương mặt nổi bật, rất dễ thấy, ngay cả Tô Thần bên cạnh, cũng có không ít người kêu tên anh ta.

Tâm tình Kiều Tịch có chút hồi hộp, chờ mong, đây là lần đầu tiên cô xem Lục Hoặc chơi bóng.

Bắt đầu thi đấu, là ben Lục Hoặc bắt được bóng trước.

Giữa sân lập tức sôi trào, Kiều Tịch nhìn thấy thiếu niên đang chạy trên sân, cô luyến tiếc chớp mắt, Lục Hoặc chơi bóng cũng thật đẹp trai.

Phát bóng đầu tiên, là Lục Hoặc ném vào, ba điểm trực tiếp, Kiều Tịch còn chưa kịp kích động, khán giả xung quanh đã điên cuồng hét tên Lục Hoặc.

Rõ ràng, cá vàng nhỏ của cô là nhân vật phong vân trong trường, rất được hoan nghênh.

Lục Hoặc chơi bóng rổ rất khá, không ngừng tấn công ghi bàn, phối hợp hoàn hảo với Tô Thần, đối thủ bị họ dồn ép.

Thiếu niên khí phách hăng hái, rực rỡ.

Hoàn tác khác với đứa trẻ tội nghiệp từng ngồi trên xe lăn, Lục Hoặc khi đó bị người bắt nạt đều sẽ nhẫn nhịn, an tĩnh gần như trong suốt.

Bây giờ, Lục Hoặc lóa mắt đến sắc bén.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy.

Trên sân bóng, Lục Hoặc lại ném vào cú ba điểm, khán giả gào thét, tên của anh vang vọng bên tai cô.

Con ngươi xinh đẹp của Kiều Tịch dần hiện lên kiêu ngạo còn có tự hào.

Cá vàng nhỏ là của cô.

Sau khi ghi bàn, ánh mắt Lục Hoặc nhìn về phía khán đài, cũng không biết có phải hai người có cảm ứng hay không, bốn mắt chạm nhau.

Nhìn Kiều Tịch ngồi ở rìa khán đài, mặc váy xanh nhạt, dáng người cô mảnh mai như nụ chồi non, sắp bị đám người bao phủ.

Lục Hoặc cong môi khiến khán giả xung quanh lần nữa hú hét.

“Vừa rồi Lục Hoặc nhìn về phía này phải không?”

“Hình như, cậu ấy đang cười với tôi.”

“Cậu tưởng bở, người trước mắt không phải là hoa khôi Tống Cầm Cầm sao, trong trường học vẫn luôn có tin đồn về họ, có lẽ vừa rồi Lục Hoặc cười với hoa khôi đấy.”

“A, không phải nói Tống Cầm Cầm không theo đuổi được Lục Hoặc sao?”

“Không ở bên nhau mà thôi, tớ nghe nói mỗi lần Lục Hoặc chơi bóng sau khi tan học, Tống Cầm Cầm chắc chắn sẽ đi xem, chỉ sợ hai người đã sớm ở bên nhau rồi.”

“Một người là đệ nhất trường, một người khác là hoa khôi, nếu ở bên nhau thì đúng là xứng đôi.”

………..

Kiều Tịch lắng nghe những cuộc thảo luận, cô cũng không để ý nhiều, dù sao cô cũng đã nhìn ra thái độ của Lục Hoặc đối với Tống Cầm Cầm.

Trong mắt cô chỉ có thiếu niên chạy như bay trên sân bóng rổ, ở trong mắt cô, Lục Hoặc lúc này như phát sáng.

Kết thúc hiệp 1, chắc chắn bên Lục Hoặc có điểm số cao hơn đối thủ.

Lục Hoặc đổ không ít mồ hôi, mô hôi chảy dài trên gương mặt đẹp trai, xẹt qua cổ, biến mất vào trong viền cổ áo.

Mồ hôi quá nhiều, Lục Hoặc vén vạt áo lau mồ hôi trên trán.

Cứ như vậy, tên Lục Hoặc lại vang lên trên khán đài, lần này mọi người càng kích động hơn.

Bên tai vang lên một trận huyên náo, dĩ nhiên Kiều Tịch cũng thấy cơ bụng Lục Hoặc lộ ra trong khoảnh khắc vén áo lên, chỉ là một động tác đơn giản nhưng cũng đủ khiến cho mọi người điên cuồng.

“Aaaaaa, tôi không thấy được.”

“Nhanh quá, tôi còn chưa kịp lấy điện thoại ra chụp.”

“Tôi vừa cúi đầu, cứu mạng, Lục Hoặc có thể lau mồ hôi lần nữa được không?”

Kiều Tịch không nhìn rõ, nhưng cũng đủ khiến cô ghen tị.

Cô còn chưa được xem qua hay chạm vào cơ bụng của Lục Hoặc hiện tại đâu!

Mệt, mệt!

Không ít nữ sinh ở hàng ghế đầu chạy đến đưa nước và khăn cho thành viên đội, được vây quanh nhất chính là Lục Hoặc.

Nhưng anh không để ý tới, chỉ cầm chai nước của mình, mở nắp chai và đổ vào miệng, nước không kịp nuốt xuống tràn ra, lướt qua yết hầu, đúng là gợi cảm chết người.

Sau khi uống nước, con ngươi đen láy của anh như có móc câu, nhìn thẳng lên phía khán đài, khóa chặt bóng dáng trong chiếc váy xanh nhạt.

Chạm phải ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên, trái tim nhỏ bé của Kiều Tịch không biết cố gắng mà đập loạn, bên tai cô là tiếng hét chói tai của khán giả khác, mà lúc này, cô chỉ có thể nghe thấy nhịp tim điên cuồng của bản thân.

Không thể hiểu được, Kiều Tịch đỏ mặt, ngón chân vô thức cuộn tròn.

Ngón tay mảnh khảnh vô thức nắm chặt chiếc túi nhỏ trên chân.

Thành viên nam vừa rồi giúp đỡ Kiều Tịch đi tới bên cạnh Lục Hoặc, “Lục Hoặc, cậu thật lợi hại, vừa rồi tôi đi tới nghe được người đội kia thảo luận hiệp sau phải cản phá cậu thế nào, cậu phải cẩn thận đấy.”

Lục Hoặc và Tô Thần đã ghi gần như toàn bộ số điểm trong hiệp 1. Đối thủ bây giờ kiêng kị hai người này và đang thảo luận về chiến lược.

Tô Thần nhướng mắt đào hoa, “Chỉ cần đối phương không phải đám vô sỉ giở trò thì không có gì phải sợ.”

Lục Hoặc cũng gật đầu.

Thành viên nam gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Lục Hoặc, vừa rồi tôi giúp cậu đón em gái, mới biết được cậu lại có một cô em gái xinh đẹp như vậy, ừm, tôi có thể làm quen với em gái cậu hay không……….”

Thành viên nam còn chưa nói xong, Tô Thần đã cười phá lên: “Đó không phải em gái của Lục Hoặc!”

Lục Hoặc nháy mắt đen mặt, anh trầm giọng nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”

Tô Thần cười điên cuồng, đặt tay lên vai thành viên nam, “Ai nói với cậu, người đó là em gái Lục Hoặc?”

Thành viên nam biết mình đang làm trò hề, anh ta đỏ mặt, “Tôi….. thật xin lỗi, lúc trước tôi thấy cô ấy kê khai, viết là em gái Lục Hoặc, tôi cho rằng, tôi cho rằng…….”

Anh ta còn có can đảm chạy đến trước mặt Lục Hoặc, hỏi Lục Hoặc, bản thân có thể làm quen với bạn gái đối phương hay không, khó trách Lục Hoặc đen mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

Thành viên nam nhanh chóng xin lỗi.

Tô Thần vỗ bờ vai anh ta, “Hahha, cậu tự cầu nhiều phúc đi.”

Từ lời nói của thành viên nam, Lục Hoặc nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Anh quay đầu lại, lại nhìn bóng dáng tinh tế trên khán đài, âm thầm thở dài, anh chợt nhận ra bản thân phải tự mình canh giữ tiểu yêu tinh mê người như vậy thôi.

Hiệp hai của trận đấu bắt đầu nhanh chóng.

Lần này, mọi người đều có thể thấy được đối phương kiêng kỵ Lục Hoặc, thậm chí còn phải hai người phụ trách bao vây Lục Hoặc, cố hết sức không cho anh chạm bóng.

Nhưng mà, hiệp một Lục Hoặc thoải mái như mèo vờn chuột thì Lục Hoặc bây giờ mới chân chính bùng nổ.

Dù là hai hay ba người, cũng không thể chống lại sự tấn công dữ dội của anh, anh rê bóng nhanh, trước khi mọi người kịp phản ứng, bật người lên ném vào rổ.

Tô Thần vừa lòng nhướng mày, Lục Hoặc đi ngang qua anh ta, Tô Thần đập tay với anh, “Đẹp lắm.”

Chỉ có anh ta biết, vừa rồi Lục Hoặc bị kí©h thí©ɧ.

Tô Thần cười nhạo, nhìn xem, anh ta biết mà, ngay cả người đứng đầu va phải con đĩ tình yêu cũng sẽ trở nên ấu trĩ, mất kiểm soát.

Điểm vừa đạt được khiến khán giả hò hét điên cuồng tên Lục Hoặc, ngay cả Tống Cầm Cầm ngồi hàng đầu đã quyết định không thích Lục Hoặc, cũng không nhịn được mà động tâm.

Tuy nhiên, nghĩ đến Kiều Tịch ở khu du lịch, đôi mắt rung động của Tống Cầm Cầm một giây trước lập tức trở nên lạnh lẽo, dù cô ta không muốn thừa nhận nhưng cũng biết bản thân không thể so với Kiều Tịch.

Mà Kiều Tịch ngồi trên khán đài, đã sớm cười cong mắt, Lục Hoặc thật lợi hại.

Nhưng mà ngay khi miễn cưỡng chớp mắt, đầu cô hơi ngứa.

Ý thức được điều gì, Kiều Tịch sợ tới tái mặt, cô nhanh chóng lấy mũ đã chuẩn bị trong túi ra đội lên.

Cô lại liếc về sân bóng lần nữa, miễn cưỡng đứng dậy đi về phía cửa sau.

Tiếng hoan hô vang dội, sau lưng có tiếng hét điên cuồng gọi tên Lục Hoặc, Kiều Tịch ôm chặt chiếc mũ trên đầu, lon ton chạy đi.

Khuôn viên trường rất lớn, cô nhất thời cũng không biết đi đâu, chỉ có thể hướng tới khu dạy học.

Cô chạy tới một phòng tự học trống.

Cô nhanh chóng đẩy cửa đi vào, cô ngẩng đầu, phát hiện trong phòng có camera, cô khẽ cắn môi, đành phải trốn vào gian nhỏ của phòng tự học.

Bên trong có chổi, giẻ lau, còn có một chiếc ghế gãy chân, bên cạnh là một thùng rác.

Kiều Tịch cởi mũ xuống, vươn tay sờ đầu, đầu ngón tay chạm vào vành tai mềm mại, tai mèo của cô lộ ra rồi.

Trên sân bóng, Lục Hoặc ghi thêm một quả ba điểm, vô thức nhìn về phía khán đài, nhưng lại phát hiện vị trí cô ngồi đã biến thành một nam sinh, người đẹp đã biến mất.

Lục Hoặc vô thức nhíu mày.

Anh đánh càng nhanh hơn, ác hơn, mãnh liệt ghi bàn.

Nó khiến khán giả phải liên tục thét chói tai.

“Cậu điên rồi?” Tô Thần đã từng thấy Lục Hoặc nghiêm túc chơi bóng như thế bao giờ? Chỉ có anh ta biết, Lục Hoặc bình thường buông thả như thế nào, “Sao thế, muốn khoe khoang trước mặt Kiều Tịch?”

Nghĩ rằng bây giờ Kiều Tịch đang ở đây, Lục Hoặc muốn thể hiện trước mặt bạn gái, cũng là điều dễ hiểu.

Tô Thần cảm thấy buồn cười, đúng là bất luận kẻ nào, dính vào tình yêu đều sẽ không giống chính mình.

Lục Hoặc không có lên tiếng.

Trong phòng nhỏ, cái đuôi phia sau Kiều Tịch cũng lộ ra.

Đứng đến mệt, cô ngồi xổm xuống, căn phòng nhỏ này bình thường là phóng rác, mùi xung quanh khá khó chịu.

Tình hình hiện tại của Kiều Tịch rất đặc biệt, cho dù chật vật đến đâu cũng chỉ có thể chịu đựng.

Bây giờ Lục Hoặc đang thi đấu, cô biết bản thân không thể liên hệ với anh, cô chỉ có thể đợi ở đây.

Kiều Tịch ôm lấy đầu gối, mặc kệ váy chạm đất, cái đuôi trắng cũng buông thõng trên mặt đất.

Cô ngẩng đầu, chán nản nhìn cửa thông gió trên vách phòng nhỏ, chỉ đủ cho ánh sáng lọt vào.

Cô chớp mắt, con ngươi đen láy dần chuyển sang màu xanh.

Tuy rằng chưa nhìn thấy kết quả thi đấu, nhưng cô biết Lục Hoặc chắc chắn sẽ thắng.

Nghĩ đến đó, đôi mắt Kiều Tịch lộ ra vẻ kiêu ngạo, không còn khổ sở như vậy nữa.

Trong phòng nhỏ yên tĩnh, chỉ có chuông nhỏ trên cổ Kiều Tịch vang lên một hai lần.

Đột nhiên điện thoại trong túi xách của cô vang lên, là Lục Hoặc gọi tới.

Cô vừa bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói hổn hển của thiếu niên, kèm theo đó là tiếng reo hò vang dội, “Em đang ở đâu?”

Lục Hoặc vừa đánh xong liền gọi điện thoại tới.

Hơi thở của anh vẫn chưa được điều chỉnh, Kiều Tịch có thể nghe thấy rõ âm thanh thở dốc của anh, không thể hiểu được mà vành tai áp vào điện thoại nóng lên.

“Em ở phòng tự học, hình như là phòng thứ hai cạnh cầu thang.”

“Ừm, chờ anh.”

Lục Hoặc cúp máy, cầm lấy balo chuẩn bị rời đi, lại bị Tô Thần giữ lại, “Cậu muốn đi? Chúng ta đi lấy huy chương, các thành viên nói, đợi lát nữa cùng đi ăn mừng.”

“Cậu nhận giúp tôi, tôi không ăn, còn có việc, lần sau tôi sẽ bù.” Lục Hoặc không có thời gian nói thêm, mặc kệ khán giả vây quanh, đưa khăn và nước, anh trực tiếp sải chân chạy đi.

Trong phòng rác, Kiều Tịch muốn đứng lên, mới phát hiện ra chân cô đã tê rần vì ngồi xổm.

Không lâu sau, Kiều Tịch nghe thấy cửa phòng tự học được mở ra, trong tiềm thức cô giật mình.

Từ từ, cửa phòng tự học bị khóa lại.

“Kiều Tịch?”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Kiều Tịch vội đáp lại: “Lục Hoặc, em ở đây.”

Lục Hoặc nhìn về cửa phòng rác bên cạnh, anh đi vào liền thấy bóng người mảnh khảnh ngồi xổm trên mặt đất.

Cô ngẩng mặt nhìn anh.

Đôi mắt xanh ngọc ngấn nước, tai mèo trên đầu rũ xuống, cái đuôi buông thõng trên mặt đất, cô gái thật đáng thương khiến người ta mềm lòng, xót xa.

“Anh đã hứa, gọi em là Tịch Tịch.” Kiều Tịch thấy anh, cuối cùng cũng nở nụ cười, còn không quên lên án anh.

“Tịch Tịch.” Lục Hoặc tiến tới, “Thật xin lỗi, anh đến muộn.”

“Không sao, anh có thể tới là được.” Dù sao chỉ cần biết anh sẽ đến, muộn bao lâu cô đều sẽ chờ.

Kiều Tịch vươn tay, “Chân em tê rồi, anh kéo em dậy.”

Lục Hoặc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, anh dùng sức một chút, cô gái từ trên mặt đất đứng dậy, mất cảnh giác liền đâm vào vòng tay anh.

Môi Kiều Tịch đυ.ng phải xương quai xanh Lục Hoặc, một tay khác áp vào ngực anh.

Bởi vì vừa chơi bóng xong, quần áo thiếu niên ướt đẫm mồ hôi.

Chớp mắt, Kiều Tịch dịch đầu đi, cô ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi liếʍ đôi môi vừa chạm phải xương quai Lục Hoặc.

Trên mặt dính mồ hôi, cô ghét bỏ nói: “Mặn.”

Gương mặt lạnh lùng của thiếu niên bỗng đỏ bừng.

Anh muốn lấy tay lau môi cho cô, nhưng mà nghĩ mình chưa rửa tay, tay dơ không được chạm vào miệng cô.

Lục Hoặc cúi đầu, hai mắt tối sầm, dùng đầu lưỡi chính mình ôn nhu lau mồ hôi trên môi cô.

Lật lại vài vòng, Lục Hoặc rũ mắt nhìn cái miệng nhỏ dính nước của cô, khàn giọng nói: “Sạch rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »