Chương 155

Kiều Tịch vẫn luôn biết Lục Hoặc học cái gì cũng nhanh, ngay cả nướng BBQ cũng rất khá.

Mùi hương dụ dỗ khiến Tô Thần cảm thấy thịt trong tay mình không còn thơm nữa, “Lục Hoặc, tôi cũng muốn ăn cá khô.”

Kiều Tịch: “Không được!”

Lục Hoặc: “Không được.”

Hai người đồng thời mở miệng.

Kiều Tịch nói: “Tôi còn chưa ăn đủ đâu.”

Lục Hoặc lật xiên, cá khô trên vỉ nướng đã chín, càng lộ ra hương thơm mê người, anh nói với Tô Thần: “Tự cậu nướng đi, mấy cái này đều là của Kiều Tịch.” Khó lắm cô mới biến thành người, thích ăn gì thì ăn đó đi.

Tô Thần bị hai người đồng thời đả kích, anh ta hiểu rõ vì sao Tống Cầm Cầm lại chạy đi rồi, anh ta cũng không thể chịu nổi cẩu lương như vậy được.

Kỹ thuật nướng của Lục Hoặc rất tốt, mỗi miếng cá nướng rất vừa vặn, không cháy cũng không sống.

Biết cô thích ăn ngọt, Lục Hoặc lại phết thêm một lớp mật, cá khô được nướng lên vàng giòn, hấp dẫn dưới ánh lửa.

Tô Thần nhìn mà thèm, tiếc là Lục Hoặc giả vờ như không thấy, anh đặt hết cá khô nướng vào đĩa của cô.

Kiều Tịch vừa ăn xong, Lục Hoặc liền gắp tiếp cho cô.

Cô thỏa mãn mà cong mắt.

“Thích ăn như vậy sao?” Lục Hoặc hỏi.

Kiều Tịch gật đầu, “Lục Hoặc, anh nướng cá khô rất ngon.” Cô ngửi được mùi hương mê hương mê người từ anh, chỉ có thể ăn cá khô cho đỡ thèm.

Cô cắn từng miếng một, cũng không có dừng lại, hiển nhiên là thích ăn.

“Còn muốn ăn gì không?” Lục Hoặc hỏi cô.

“Chỉ cần cá khô thôi.” Cô muốn lưu giữ nhiều cá khô trong bụng.

“Không muốn thử những cái khác sao?”

Kiều Tịch lắc đầu.

Lục Hoặc cũng không hỏi nữa, mà tiếp tục nướng cá khô cho cô, chờ cô uống xong ly sữa bò, anh lại đứng dậy rót cho cô một ít nước trái cây.

Tô Thần cuối cùng cũng nhận ra bản thân là bóng đèn lớn, anh ta yên lặng ngồi bên cạnh tự mình nướng, lâu như vậy mới phát hiện, Lục Hoặc bận chăm sóc cho cô gái mà bản thân lại chưa ăn tí nào, ngay cả nước cũng không uống.

Tô Thần không thể không cảm thán, trước đó không lâu anh ta còn nói với Lục Hoặc, đừng dính líu gì tới tình yêu, nếu không muốn vì yêu mà mất não. Không ngờ rằng Lục Hoặc đã sớm có bạn gái.

Nhìn Lục Hoặc chăm sóc cô gái, e rằng khoảng cách biến thành não tàn nhất sẽ không xa.

Lúc tiệc nướng kết thúc, Kiều Tịch đã quá no, cô không nhớ nổi mình đã ăn bao nhiêu cá khô.

“Em no quá.” Cô uống một ngụm nước trái cây, còn nhét vào miệng một quả cà chua, chua chua ngọt ngọt.

“Đừng ăn.” Lục Hoặc giật lấy cái đĩa trong tay cô, “Ăn quá no sẽ hại dạ dày.”

Thấy đôi mắt xinh đẹp của cô đang nhìn chằm chằm vào con cá khô còn lại trên đĩa, anh kéo người nói, “Anh dẫn em đi dạo.”

Tô Thần thấy Lục Hoặc dẫn cô gái đi, anh ta tiếp tục ở lại từ từ ăn.

Không lâu sau khi Lục Hoặc và Kiều Tịch rời đi, Tống Cầm Cầm và bạn thân của cô ta lại quay lại.

Tống Cầm Cầm nhìn hai vị trí trống không, sắc mặt lại trở nên khó coi. Bạn thân dùng cùi chỏ chạm vào người cô ta, sau đó, giả bộ lơ đãng hỏi: “Tô Thần, Lục Hoặc quay về sao?”

Tô Thần cong môi, mang theo vài phần hứng thú, “Bạn gái cậu ấy ăn nhiều, Lục Hoặc đưa cô ấy tản bộ.”

Tống Cầm Cầm không nhịn được hỏi: “Bọn họ đi đâu rồi?”

Tô Thần nhún vai, “Sao tôi biết được?”

Tống Cầm Cầm cắn môi, cô ta lại xoay người rời đi.

“Cầm Cầm, Cầm Cầm…….” Bạn thân lại đuổi theo lần nữa.

Kiều Tịch mang dép lê quá khổ, để tránh vấp ngã, cô chỉ có thể chậm rãi đi bên cạnh Lục Hoặc.

Bây giờ trời đã tối sầm lại, trên núi có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, mùa hè yên tĩnh như vậy lại có gió mát thổi qua khiến lòng người vui sướиɠ.

Kiều Tịch bắt lấy bàn tay Lục Hoặc buông thõng ở một bên, đầu ngón tay lặng lẽ móc lấy tay anh, “Anh phải nắm tay em, nếu không em sẽ ngã mất.” Vẻ mặt cô đúng kiểu là chuyện đương nhiên mà không có chút chột dạ nào.

Ngón tay cô chỉ móc nhẹ vào tay anh, điều này cũng không khiến anh chán ghét hay phản kháng.

Lục Hoặc liền mặc kệ cô.

“Lục Hoặc, cáp treo bên kia vẫn đang mở, em muốn ngồi.” Kiều Tịch nhìn thấy cáp treo phía xa.

“Ừm.” Lục Hoặc không từ chối, anh nghĩ rằng, có lẽ một thời gian sau cô sẽ lại biến thành mèo, cô đưa ra yêu cầu nhỏ như vậy, cứ chiều theo ý cô thì có làm sao?

Thấy thiếu niên gật đầu, Kiều Tịch vui vẻ lôi kéo Lục Hoặc về phía cáp treo.

Bây giờ là buổi tối, người ngồi cáp treo không nhiều, vì vậy không cần phải xếp hàng.

Kiều Tịch ngồi lên trước, không gian trong cáp treo không nhiều, chỉ có thể ngồi hai người, sau khi Lục Hoặc ngồi xuống, không gian càng nhỏ hơn.

“Đây là lần đầu tiên em ngồi cáp treo với anh.” Kiều Tịch nói thật, cô và Lục Hoặc đã từng đi bánh xe quay, nhưng đi cáp treo vẫn là lần đầu.

Chân Lục Hoặc dài, mà không gian lại nhỏ, hai chân anh chỉ có thể cong lại mà không thể duỗi thẳng, anh thư thái dựa lưng vào ghế, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ của cô gái.

Anh cong môi.

Ở phía sau, một cáp treo cũng có người ngồi.

“Cầm Cầm, chúng ta đi theo như vậy, bị phát hiện thì làm sao bây giờ?” Ngồi cáp treo phía sau là Tống Cầm Cầm và bạn thân của cô ta, sau khi rời khỏi khu nướng BBQ, vừa hay gặp được bạn cùng lớp khen Lục Hoặc và bạn gái anh rất đẹp đôi, cả hai đi về hướng này.

Tống Cầm Cầm lôi kéo bạn thân chạy theo Lục Hoặc, theo sau anh và Kiều Tịch từ xa.

Thấy họ lên cáp treo, Tống Cầm Cầm cũng dẫn bạn thân lên cáp treo phía sau.

“Sợ cái gì? Nơi này lại không phải họ mở, bọn họ có thể ngồi, thì sao tớ lại không được?” Từ khi phát hiện Kiều Tịch ở bên cạnh Lục Hoặc, tâm tình Tống Cầm Cầm tối nay trở nên rất tệ.

“Nhưng chúng ta đi theo Lục Hoặc và bạn gái cậu ấy thì có ích gì?” Bạn thân không rõ, cô ấy cảm thấy, nếu Lục Hoặc có bạn gái tốt như vậy, Tống Cầm Cầm sẽ rất khó tranh đoạt, hơn nữa, cũng không nên tiếp tục, nếu không sẽ là xen vào tình cảm của người khác, điều này không tốt.

Trước kia không biết còn tốt, bây giờ đã biết, đã đến lúc dừng cảm tình với Lục Hoặc lại.

“Cô ấy không phải bạn gái của Lục Hoặc.” Vừa rồi bởi vì bất ngờ nên quá khϊếp sợ, nhất thời đầu óc quay cuồng, nhưng bây giờ cô ta đã tỉnh táo lại.

“Cô gái đó vẫn luôn nói mơ hồ, Lục Hoặc chưa từng thừa nhận, hơn nữa lúc đầu tớ hỏi cô ấy và Lục Hoặc có phải bạn bè hay không, cô ấy trả lời rất mơ hồ.” Hiện tại đầu óc Tống Cầm Cầm rất tỉnh táo, cô ta cảm thấy ý nghĩ của bản thân là đúng, “Nếu đối phương thực sự là bạn gái của Lục Hoặc, đã sớm nhận là bạn gái. Hơn nữa Lục Hoặc cũng chưa thừa nhận gì.”

“Cô ấy quá đáng khinh, cố ý làm tớ hiểu lầm.” Tống Cầm Cầm tức giận vì suýt thì bị đối phương lừa gạt.

“Lục Hoặc không thừa nhận, nhưng cũng không có phủ nhận mà.” Bạn thân khuyên Tống Cầm Cầm, “Hơn nữa, cô ấy còn ở nhà Lục Hoặc, hai người còn cùng ngủ một giường, không phải người yêu, thì là cái gì?”

“Mấy cái đó đều là do cô ấy nói, Lục Hoặc không biết gì, nói không chừng là cô ấy bịa đặt.” Dù sao khi chưa rõ sự thật, cô ta sẽ không tin Kiều Tịch thực sự là bạn gái Lục Hoặc.

Tống Cầm Cầm nhìn chằm chằm cáp treo phía trước.

Cáp treo được quây bằng kính trong suốt, chỉ cần cúi đầu là có thể thấy cảnh sắc dưới chân. Hiện tại là buổi tối, cúi đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn le lói trong đêm.

Tâm tình Kiều Tịch rất tốt, cô thích giây phút được ở bên Lục Hoặc.

“Nơi này thật cao ạ, chẳng may bị ngã cái, chắc sẽ không cứu được.” Kiều Tịch thở dài.

Ngữ khí Lục Hoặc nhàn nhạt tiếp lời: “Ừm, đầu óc sẽ vỡ nát, xương cốt dập nát, không nghi ngờ gì là sẽ chết.”

Kiều Tịch: “Anh cũng không cần phải miêu tả kỹ càng như vậy chứ!”

Lục Hoặc quay đầu nhìn gương mặt cô, “Sợ sao?”

“Đương nhiên, ai mà không sợ chết chứ?” Kiều Tịch rất tiếc, trên thế giới còn có rất nhiều điều tươi đẹp đang chờ cô cùng anh đi trải nghiệm, điều cô lo lắng là sự ngắn ngủi của sinh mệnh.

Nhưng cô lại rất vui, cô có thể ở bên anh khi còn nhỏ, có thể ở bên cạnh anh, hai người đã trải qua rất nhiều chuyện.

Lục Hoặc nghĩ tới thân phận cô, cũng hiểu được, “Tuổi thọ của mèo so với loài người đúng là hơi ngắn, em sợ cũng là đúng thôi.”

“Hiện tại em là người!” Kiều Tịch ảo não, nghĩ rằng sau một giấc ngủ cô sẽ trở lại làm mèo, lại sợ rằng thời gian cô có thể biến thành người đều có hạn chế, còn nguyên nhân sao cô có thể biến thành người, có phải hay không…….

Có phải bởi vì cô cọ đầu vào Lục Hoặc? Hay gần gũi với anh?

Hay bởi vì Lục Hoặc xoa đầu cô? Hoay là chạm vào cơ thể của cô?

Kiều Tịch vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.

“Lục Hoặc, anh nói em biến……..” Kiều Tịch đột nhiên dừng lại, sự nhạy bén của mèo khiến cô nhận ra có người đang quan sát cô từ phía sau.

Cô quay đầu, chỉ thấy người ngồi cáp treo phía sau là Tống Cầm Cầm!

Khó trách cô cảm thấy không thoải mái, thì ra là có người nhìn chằm chằm cô.

Đối phương là trùng hợp? Hay là cố tình?

Một tia lạnh lùng hiện lên trong mắt Kiều Tịch, cô chớp chớp mắt, sau đó lôi kéo tay Lục Hoặc mà véo anh một cái.

Thiếu niên nhìn qua.

“Lục Hoặc, người ngồi cáp treo đằng sau là bạn cùng lớp của anh, nữ sinh thích anh đó." Kiều Tịch trực tiếp hỏi Lục Hoặc, “Anh cũng thích cô ấy sao?”

Nếu anh dám do dự, hoặc là trả lời có, cô nhất định sẽ khiến anh khóc!

Lục Hoặc nhíu mày, quay lại nhìn thấy Tống Cầm Cầm. “Nói bậy gì đó, em biết cái gì là thích chứ?” Cô chỉ là một con mèo, mà còn biết những thứ này sao?

“Em đương nhiên biết cái gì là thích, giống như bây giờ, em rất thích anh.” Kiều Tịch không hề giấu giếm.

Ánh mắt Lục Hoặc hơi kinh ngạc rồi trầm xuống, anh cười khẽ, “Em không biết.”

“Vậy anh thích Tống Cầm Cầm sao?” Kiều Tịch hỏi lại.

“Không thích.”

Kiều Tịch lập tức cong mắt cười, “Nhưng mà cô ấy thích anh, Lục Hoặc, em sẽ giúp anh đuổi cô ấy đi.”

“Anh đã từ chối, không cần để ý đến cậu ấy.” Anh đã từ chối đối phương rất nhiều lần, cho dù đối phương nghĩ gì hay làm gì đều là việc nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

“Cho dù anh từ chối, nhưng cô ấy còn chưa chết tâm, anh biết không?” Cơ thể Kiều Tịch nhích tới gần Lục Hoặc, cánh tay cô kề sát vào tay Lục Hoặc, cô cố ý hạ giọng, “Bởi vì cô ấy cảm thấy bây giờ anh không thích cô ấy, nhưng sẽ bị cô ấy làm cảm động, chỉ cần anh không có bạn gái, cô ấy sẽ luôn có cơ hội.”

Lục Hoặc không hiểu đây là cái ý tưởng kỳ quái gì.

“Cho dù anh nói bao nhiêu lần không thích cô ấy, cô ấy vẫn luôn cho rằng bản thân có biện pháp khiến anh thích lại.” Khóe miệng Kiều Tịch hơi nhếch lên, “Lục Hoặc, em có thể giúp anh khiến cô ấy hết hy vọng.”

Lục Hoặc ngước mắt về phía cô.

Cô gái trước mặt có khuôn mặt tinh xảo, những gì cô nói giống như móc câu, câu lấy tâm hồn người ta, “Chỉ cần cô ấy biết, anh có người yêu, Tống Cầm Cầm chắc chắn hết hy vọng, Lục Hoặc, bây giờ, anh ở trước mắt cô ta ôm em một cái.”

“Không được.” Lục Hoặc từ chối.

“Vì sao? Anh thích cô ấy, không cho cô ấy hết hy vọng sao?” Kiều Tịch lập tức xụ mặt không vui.

“Không phải.” Lục Hoặc mím môi, “Không thể tùy tiện ôm.”

“Anh là đồ cổ sao? Em còn không ngại thì anh lo lắng cái gì? Hơn nữa……” Kiều Tịch vươn hai tay chủ động đặt ở hai bên eo Lục Hoặc, vòng eo thiếu niên thon chắc, hơn nữa hàng ngày đều vận động còn rất nhỏ.

“Kiều Tịch!” Cả người Lục Hoặc cứng đờ, anh nhanh chóng siết chặt tay cô.

“Anh niết đau em.” Cơ thể Kiều Tịch lúc này rất mềm yếu, cơ bản không chịu được lực của anh.

Nghe cô gái nói, Lục Hoặc theo bản năng buông tay ra, cổ họng thắt lại hỏi, “Em đang làm gì thế?”

Kiều Tịch nói như lẽ đương nhiên: “Anh đừng nhúc nhích, em đang giúp anh nha. Không phải anh muốn cho Tống Cầm Cầm hết hy vọng sao? Chỉ cần cô ấy thấy chúng ta tốt, không có vị trí để cô ấy chen vào, chắc chắn cô ấy sẽ hết hy vọng.”

“Chỉ cần giả bộ một chút là được, cho nên anh đừng đẩy em ra. Bằng không, anh chính là có ý với cô ấy, anh là tra nam.”

Lục Hoặc tức cười, nói cái gì cũng bị cô nói ngược lại.

Tay anh buông thõng bên hông, cảm nhận được đôi tay nhỏ bé của cô đang ôm chặt lấy mình, thân thể kề sát, Lục Hoặc không dám nhúc nhích.

“Cần ôm bao lâu?” Anh thấp giọng hỏi.

“Em vừa mới bắt đầu, sao có thể nhanh như thế được! Lục Hoặc, có phải anh không thích em ôm anh không, nhưng bình thường anh ôm em rất nhiều mà.” Hai tay Kiều Tịch quấn chặt lấy anh, cơ thể vùi vào trong ngực anh.

Thiếu niên không có thấy đôi mắt xinh đẹp của cô gái lại đầy ý cười, giống như hồ ly trộm đồ thành công, rất giảo hoạt.

Lục Hoặc căng thẳng, nhẹ giọng nói: “Không phải.”

Cô gái trong lòng anh quá mềm mại, giống như cục bông ấm áp, còn có mùi vị ngọt ngào, quấn lấy người anh, dụ cho người ta muốn cúi đầu cắn một miếng, nếm thử hương vị ngọt ngào của cô.

Anh nhìn dãy núi phía xa, cảnh tượng tối tăm giống như hố đen không đấy, khiến ta dần dần bị cuốn vào đó.

Đôi mắt anh tối càng thêm u ám.

“Lục Hoặc, anh không thể để bị em ôm như vậy, anh nên chủ động ôm em.” Kiều Tịch không hài lòng, Lục Hoặc cũng phải ôm cô mới được, “Nhanh lên, Tống Cầm Cầm đang nhìn đấy.”

Tống Cầm Cầm phía sau đúng là đang nhìn, cô ta thấy Kiều Tịch ôm lấy Lục Hoặc, sắc mặt rất khó coi, giờ lại thấy Lục Hoặc duỗi tay ôm lại Kiều Tịch, gương mặt cô ta trắng bệch đến khó tin.

“Cầm Cầm, cậu nhìn xem, hai người họ chắc chắn đang ở bên nhau.” Bạn thân thấy tình cảnh phía trước như vậy, chỉ có thể khuyên Tống Cầm Cầm từ bỏ. Nếu Lục Hoặc không có bạn gái, cô ấy còn có thể ủng hộ Tống Cầm Cầm kiên trì, sớm muộn gì cũng khiến Lục Hoặc cảm động.

Nhưng bây giờ thì không giống, Lục Hoặc có bạn gái, nếu Tống Cầm Cầm còn kiên trì thì chính là không có đạo đức.

Tống Cầm Cầm không lên tiếng, cô ta cắn chặt môi, biết rõ nên từ bỏ nhưng trong ngực dâng lên cảm giác không đành lòng.

Bản thân theo đuổi Lục Hoặc lâu như vậy, tiêu phí nhiều tâm tư, tâm huyết như vậy mà.

Cô ta thấy Lục Hoặc ôm lấy Kiều Tịch, hai người thân mật, ngực nghẹn thắt lại, nhưng không thể làm gì được.

Phía trước, Kiều Tịch nhếch khóe môi, “Lục Hoặc, tay anh đang run sao?” Cô cười trộm.

Nghe thấy Kiều Tịch trêu chọc, vành tai thiếu niên nóng lên.

Váy cô gái rất mỏng, đêm hè lại mát lạnh như vậy nhưng anh chỉ cảm thấy nhiệt độ dưới lòng bàn tay đang nóng dần.

Không thể chịu được lại khó khăn.

Lục Hoặc muốn buông tay, nhưng người trong ngực còn chưa muốn tha, cô rời khỏi vòng tay của anh, thả hai tay ôm lấy mặt anh, “Tống Cầm Cầm còn đang nhìn chúng ta kìa.”

Lục Hoặc không quan tâm đối phương có đang nhìn hay không, “Đã đủ rồi.”

Kiều Tịch lắc đầu, “Còn chưa được, còn một chút nữa mới có thể khiến Tống Cầm Cầm hết hy vọng.”

Đôi mắt đen láy của Lục Hoặc rơi xuống gương mặt trắng ngần của cô gái, “Còn cái gì?”

Kiều Tịch cong mắt, đáy mắt màu xanh ngọc bích dần lộ ra, xinh đẹp như sao trời khiến Lục Hoặc hơi mất hồn.

Cô không trả lời, ngay sau đó, cái miệng đỏ mọng rơi xuống đôi môi mỏng của Lục Hoặc.

Hơi thở ngào ngạt ập đến, bàn tay Lục Hoặc ôm chặt lấy eo cô.

Ở cáp treo phía sau, thấy hai người thân mật, sắc mặt Tống Cầm Cầm tái nhợt, cô ta không thể tự lừa dối mình nữa.

Bạn thân vỗ vỗ vai cô ta, “Thôi bỏ đi, lần sau sẽ tốt hơn.”

Điều này không có khả năng, Lục Hoặc không chỉ đẹp trai, ngay cả thành tích học tập cũng xuất sắc, các thầy cô đều dự đoán thủ khoa thi đại học năm nay chắc chắn là anh, sao có thể tìm được người ưu tú như Lục Hoặc chứ?

Cô ấy cũng chỉ là an ủi Tống Cầm Cầm mà thôi, để cô ta đừng cố chấp.

Trong cáp treo nhỏ, cả người Lục Hoặc căng chặt, vành tai dưới mái tóc ngắn cũn cỡn đỏ bừng.

Môi cô chỉ chạm nhẹ vào môi anh, dừng lại vài giây rồi nhanh chóng rút lui.

Mà đôi môi được chạm vào của anh vẫn còn lưu lại sự mềm mại, tê dại của cô, khó có thể bỏ qua được.

Kiều Tịch cười nói: “Lần này, Tống Cầm Cầm chắc chắn sẽ từ bỏ, không quấy rầy anh nữa.”

Lục Hoặc rũ mắt xuống, thản nhiên đáp: “Ừm.”

Có một con mèo trong l*иg ngực anh, không an phận mà đυ.ng vào anh hết lần này đến lần khác, còn dùng móng vuốt cào lấy.

“Lục Hoặc, anh không có gì muốn nói sao?”Cho dù là trong đêm tối, ánh đèn trong cáp treo không đủ sáng, cô cũng có thể nhìn rõ vành tai đang đỏ bừng của anh.

Ô, cá vàng nhỏ bây giờ rất ngây thơ.

Lông mi Lục Hoặc khẽ run lên, “Cảm ơn, vất vả cho em rồi.”

Ý cười trên mặt Kiều Tịch nồng đậm, “Không vất vả mà, là em cam tâm tình nguyện.”

Trái tim Lục Hoặc giống như điên rồi, đập loạn không ngừng.

Xuống khỏi cáp treo.

Trên mặt Kiều Tịch còn mang theo nụ cười không thể che giấu.

Cáp treo phía sau cũng từ từ dừng lại, Tống Cầm Cầm và bạn thân đi xuống.

Tống Cầm Cầm cũng không nhìn Kiều Tịch, tức giận rời đi.

“Cầm Cầm, chờ tớ với.” Tống Cầm Cầm bước nhanh, bạn thân vội vàng đuổi theo.

Kiều Tịch đứng đó nói với Lục Hoặc: “Anh xem, có hiệu quả mà.”

Đuôi lông mày cô đầy vẻ đắc ý.

Lục Hoặc thấp giọng cười một tiếng, có vài phần dung túng, “Ừm.”

Kiều Tịch dẫn Lục Hoặc đi chơi gần đó một lúc lâu mới quay lại.

Xung quanh khu lều rộn ràng tiếng nói cười, có người còn đốt lửa trên bãi đất trống, vây quanh đống lửa trò chuyện, ca hát.

Có người chơi đến mệt mỏi đã chìm vào giấc ngủ rồi, còn có người tùy ý uống rượu, chơi guitar.

Lúc Kiều Tịch và Lục Hoặc trở về cũng xem như đã khuya.

“Đợi lát nữa anh qua chỗ Tô Thần ngủ, lều trại để lại cho em.”

Anh chỉ thuê cái lều đơn, hai người ngủ thì có hơi hẹp, quan trọng hơn là, Kiều Tịch đang ở trạng thái người, anh không thể ngủ chung cùng cô.

Kiều Tịch nói: “Hôm nay anh không phải từ chối ngủ chung với Tô Thần sao? Hơn nữa lều của cậu ấy cũng là dạng đơn, hai nam sinh cao lớn như hai người ngủ thế nào? Nói không chừng Tô Thần bây giờ đã ngủ rồi.”

Kiều Tịch khó chịu, “Em cũng không làm gì anh, anh cứ trốn tránh em vậy sao?” Cho dù anh có thơm thế nào, cô thật sự cũng không thể cắn anh được.

“Hay là, anh lo lắng không khống chế được bản thân sẽ làm gì?” Kiều Tịch dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn anh.

Lục Hoặc nhìn cô một cái thật sâu, tức giận nói: “Trong đầu em toàn suy nghĩ gì thế?”

Miệng Kiều Tịch rất ngọt, “Nghĩ về anh nha.”

Lục Hoặc làm sao đã gặp qua được tiểu yêu tinh như vậy chứ, mắng cũng không được, ủy khuất một chút liền rơi nước mắt, chạm vào cũng không được, đau một chút cũng không chịu nổi, còn rất thẳng thắn, không hề che giấu, khiến người ta tức đến nghiến răng mà không làm gì được.

Sắc mặt của anh sắp không trụ nổi nữa rồi.

Ngoài lều bên cạnh, Tống Cầm Cầm và bạn thân cô ta đang ngồi ở cửa lều, vừa lúc nhìn thấy Lục Hoặc và Kiều Tịch đã trở lại.

Tống Cầm Cầm vô thức cắn môi, lén lút nhìn Lục Hoặc.

Kiều Tịch lôi kéo tay Lục Hoặc, hai người đi qua trước mặt cô ta mà không thèm nhìn cô ta một cái.

Bạn thân ôm Tống Cầm Cầm, thở dài.

Một lúc sau, trong lều Lục Hoặc vang lên tiếng cười dễ nghe của cô gái.

Trong lều, Lục Hoặc cầm lấy balo, muốn đi qua chỗ Tô Thần ngủ, nhưng bị Kiều Tịch ngăn cản.

“Bây giờ anh thu thập hành lý rời đi, Tống Cầm Cầm chắc chắn sẽ cảm thấy anh không thích em, cô ấy sẽ lại có cơ hội.” Kiều Tịch sốt sắng nhìn anh, “ Nếu anh lo lắng, liền đặt chăn ở giữa, chúng ta Sở hà Hán giới*.”

* Một điển tích trong lịch sử Trung Quốc, ý chỉ phân chia ranh giới.

Cô nhìn anh bằng con ngươi xinh đẹp, môi Lục Hoặc mím chặt, không có cách nào nói không.

Lục Hoặc cảm thấy điểm mấu chốt của mình cứ dần một lùi lại, bất đắc dĩ lại có cảm giác cam tâm tình nguyện.

Anh thả balo trong tay xuống, Kiều Tịch mới mỉm cười hài lòng.

Màn đêm dày đặc, bầu trời đầy sao vẫn lóe sáng như cũ, người ngoài lều dần tản đi, đều đi vào lều ngủ.

Lục Hoặc thu dọn đồ đạc muốn đi tắm rửa, thấy vậy, Kiều Tịch nhanh chóng lôi kéo vạt áo anh: “Em cũng muốn đi, em cũng muốn tắm rửa.”

Trên người cô dính mùi thịt nướng, cô cũng muốn tắm rửa.

“Ừm.”

Chỗ tắm rửa xa hơn khu nướng BBQ một chút, hơn nữa trời đã khuya, mọi người đều đã ngủ, xung quanh yên tĩnh, không khí có chút gì đó hơi đáng sợ.

Nếu để Kiều Tịch ở lại một mình, cô chắc chắn sẽ không dám.

“Em vào đi, anh đợi ở bên ngoài.” Lúc này xung quanh không có ai, nếu có người xông vào phòng tắm, cô kêu lớn cũng không có ai đến giúp.

Kiều Tịch lúc này mới cảm thấy an toàn, “Lục Hoặc, anh thật tốt.”

Lục Hoặc đưa khăn tắm sạch sẽ duy nhất cho cô, “Vào đi.”

Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, cô nhận khăn tắm bước vào.

Một lúc sau, bên trong vang lên tiếng nước tắm, xung quanh yên tĩnh đến mức, ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

Vóc dáng Lục Hoặc cao, ánh trăng kéo dài bóng, anh đứng ngoài cửa, nghe rõ tiếng nước từ bên trong truyền ra.

Anh vô thức mím môi.

“Lục Hoặc.” Đột nhiên, bên trong truyền ra âm thanh nhẹ nhàng của cô gái.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, em chỉ xác nhận anh còn ở đây không?”

Một lúc sau, giọng nói của Kiều Tịch lại vang lên, “Lục Hoặc.”

“Anh ở đây.”

Một lát sau, tiếng cười dễ nghe của cô gái truyền tới: “Lục Hoặc.”

“Ừm.”

Gió đêm thổi qua không mang đi được cảm giác khô nóng trong người thiếu niên, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, vầng trăng khuyết xinh đẹp khiến anh trầm luân.