- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
- Chương 154
Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
Chương 154
Loại cảm giác này có chút xa lạ, Lục Hoặc chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Theo bản năng, anh cảm thấy rất nguy hiểm, Lục Hoặc bài xích cảm xúc ngoài tầm kiểm soát, không thể khống chế của mình.
“Thật xin lỗi.” Anh xin lỗi Kiều Tịch, “Là anh về muộn.”
Anh chạy tới cửa hàng chỗ lưng chừng núi mua đồ cô cần, vừa đi vừa về tốn không ít thời gian.
Từ lưng chừng núi tới đỉnh núi chỗ này cần một giờ, Lục Hoặc hầu như chạy cả đường, nhưng vẫn mất rất nhiều thời gian.
Hơn nữa, bà chủ kia rất nhiệt tình, đối phương không ngờ Lục Hoặc quay lại, nghe nói là muốn mua nội y cho nữ sinh, bà chủ cười lớn đi vào kho lấy đồ chất lượng tốt nhất ra.
Bà chủ hỏi Lục Hoặc cần cỡ nào.
Lục Hoặc đâu có biết cô gái muốn mặc số nào.
Bà chủ cười hỏi: “Bạn gái cháu béo hay gầy? Hay là tạng người không mập không gầy?”
“Không phải bạn gái ạ.” Lục Hoặc dừng một chút, cuối cùng cũng giải thích.
Bà chủ sao có thể tin chứ? Không phải bạn gái, làm sao có thể mua giúp mấy đồ liền thân này?
“Cô ấy rất gầy.” Lục Hoặc nhận thấy cánh tay, cẳng chân của cô rất nhỏ, cơ bản không có nhiều thịt.
“Rất gầy?” bà chủ đưa bộ nội y được đóng gói chặt chẽ có đánh dấu cỡ nhỏ cho Lục Hoặc, “Cô gái gầy thường mặc cỡ này.”
Lục Hoặc thanh toán tiền.
Lúc sao, bà chủ thấy sắc trời tối dần, hỏi Lục Hoặc đã ăn cơm chưa, bà kêu Lục Hoặc ở lại ăn cơm, dù sao cũng chỉ có hai vợ chồng bà ăn, thêm một người nữa thì đồ ăn cũng vẫn đủ.
Lục Hoặc nhìn thời gian, trực tiếp từ chối.
Bây giờ, bắt gặp hai mắt ngấn lệ của cô gái, Lục Hoặc thở dài, vẫn là anh về trễ.
“Thật xin lỗi, em mặc quần áo vào trước đi.” Lục Hoặc đi vào, đưa quần áo và đồ cá nhân cho cô gái.
Kiều Tịch nép mình trong góc, áo sơ mi che trước người khó khăn lắm mới che được nơi cần che, hai cánh tay và đôi chân cũng lộ ra ngoài.
Nước da của cô trắng hồng, cho dù ánh sáng trong lều rất tối cũng không che được vẻ đẹp của đôi chân thon thả.
Có lẽ vừa rồi do sợ hãi, ngón chân tròn trại đáng yêu của cô hơi cuộn tròn.
Kiều Tịch thấy là Lục Hoặc, cô thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn anh, “Anh làm em sợ chết khϊếp.”
Nước mắt vẫn không ngừng lăn dài, một giọt đọng trên lông mi cô trông càng đáng thương hơn.
Như thể bị mê hoặc, Lục Hoặc đưa quần áo cho cô, tay còn lại nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, giọng nói trầm thấp mang theo chút dịu dàng mà không hay biết, “Đừng khóc, là anh sai, em khóc là đang tự trừng phạt mình thôi.”
Kiều Tịch nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Hoặc ngay trước mặt, ngửi thấy mùi hương mê người của anh, cô nức nở vài tiếng, nước mắt cũng không ngừng rơi.
“Em mới không muốn khóc.” Kiều Tịch nhận quần áo, chính là hai mắt muốn khóc.
Nghe thấy cô nói, Lục Hoặc cười nhẹ, cho rằng cô muốn cứu thể diện nên không chịu thừa nhận.
“Ừm, em mặc quần áo đi, anh đợi ở bên ngoài.” Nói xong, Lục Hoặc đi ra ngoài.
Anh đứng bên ngoài căn lều, ánh hoàng hôn kéo dài bóng anh.
Lục Hoặc nâng bàn tay buông thõng ở một bên, nhẹ nhàng ngửi đầu ngón tay vừa lau đi nước mắt của cô.
Bên trong lều, Kiều Tịch mở gói nội y, là thuần trắng.
Sau khi mặc xong, cô liền mặc váy Lục Hoặc tìm được.
Váy có dây đeo, vải dệt cũng mềm mại, màu như vậy rất kén da, cũng khiến người ta nhẹ nhàng còn mang theo chút ngọt ngào.
Kiều Tịch phát hiện phần trên váy hơi nhỏ, cô miễn cưỡng kéo khóa lên, thiết kế cổ thấp khiến cô lộ ra một vùng trắng ngần dưới xương quai xanh.
Bây giờ Kiều Tịch so với lúc xuyên tới yêu mị hơn chút, chiếc váy ngọt ngào nhẹ nhàng trên người cô lại có chút gợi cảm thuần khiết.
Kiều Tịch mặc xong quần áo, cuối cùng cô cũng có thể ra khỏi lều.
Nghe thấy động tĩnh sau lưng, Lục Hoặc xoay người lại.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp động lòng người, cô mỉm cười nhìn anh, đôi mắt vừa rồi còn đọng lại tia nước khiến tâm can anh mềm nhũn.
“Đã mặc rồi.” Kiều Tịch nói với Lục Hoặc, “Cỡ nội y quá nhỏ.”
Lục Hoặc sửng sốt, nơi đáy mắt anh cất giấu vài phần không được tự nhiên.
Kiều Tịch đi tới, cô nhỏ giọng nói với anh số đo của bản thân. Sau đó, cô cười nói: “Sau này anh phải nhớ kỹ.”
Vành tai Lục Hoặc nóng lên, trên mặt cũng nóng bừng.
Anh cố gắng căng mặt, kẻo cô phát hiện được bản thân anh thất thố.
Anh rũ mắt, thấy bàn chân trắng như tuyết của cô dẫm trên cỏ, theo bản năng mà nhíu mày.
Kiều Tịch chú ý tới ánh mắt của anh, nói: “Anh quên tìm giày giúp em.” Là cô không có giày, không phải cô không muốn đi, cái này không thể trách cô.
“Ừm.” Lục Hoặc đi vào trong lều, anh lấy đôi dép dự phòng của anh ra.
Anh đặt trước chân cô, “Mang tạm vào trước.”
Dép lê màu xám rất lớn, chân cô rất nhỏ, sau khi mang vào, còn lộ ra một đoạn lớn, giống như trẻ nhỏ trộm đi giày người lớn.
Kiều Tịch cúi đầu nhìn vài lần, không nhịn được nói: “Dép của anh quá lớn.”
Lục Hoặc cao, cỡ dép cũng lớn, đối với bàn chân nhỏ bé của Kiều Tịch mà nói, đúng là rất lớn.
Anh cụp mắt xuống, thấy bàn chân trắng nõn của cô, ngón chân phiếm hồng, đi dép lớn tông màu lạnh cũng không khiến chân cô xấu đi.
“Đi đứng cẩn thận chút, đừng để té ngã.” Lục Hoặc dặn dò.
Anh nhìn sắc trời đã gần tối, “Anh muốn đi qua khu nướng BBQ.”
“Anh đưa em đi, đừng để em ở đây.” Cô ở trong lều một mình quá nhàm chán, hơn nữa, hiếm khi biến lại thành người, đương nhiên nhân cơ hội tuyên bố chủ quyền.
Kiều Tịch không có quên nữ sinh cùng lớp thích Lục Hoặc đâu.
E sợ Lục Hoặc không đồng ý, cô còn nói thêm: “Em đói, muốn đi ăn cùng anh.”
Lục Hoặc xem xét thân phận của cô, nhắc nhở: “Em cố gắng giữ im lặng, có người nói chuyện với em, em đừng trả lời, anh sẽ giúp em đáp lại.”
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Lục Hoặc đi phía trước, dẫn cô qua khu nướng BBQ.
Đột nhiên, vạt áo của anh bị kéo lại, anh quay đầu nhìn, chỉ thấy ngón tay mảnh khảnh của cô kéo vạt áo anh.
“Anh đi nhanh quá, em sẽ ngã mất.” Kiều Tịch lôi kéo vạt áo anh không bỏ.
“Ừm.” Lục Hoặc vô thức đi chậm lại.
Mặt trời lặn xuống, bầu trời tối sầm lại, gió đêm hơi lạnh thổi qua khiến lòng người vui vẻ.
Kiều Tịch an tĩnh đi theo sau Lục Hoặc.
Nhìn bóng dáng thiếu niên cao lớn trước mặt, Kiều Tịch nhếch khóe môi.
Hai người cứ đi như vậy, cô cũng rất cao hứng.
Khu nướng BBQ khá náo nhiệt, bởi vì nhiều người cho nên phân thành vài lò BBQ, không khí nồng nặc mùi đồ ăn.
Tô Thần ngồi dưới gốc cây bên lò nướng BBQ, anh ta chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Hoặc, sao còn chưa tới, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Tống Cầm Cầm ngồi cách Tô Thần hai vị trí, cô ta biết Lục Hoặc nhất định sẽ ngồi cùng chỗ với Tô Thần, cho nên cô ta cố ý lựa chọn cùng lò nướng BBQ với Tô Thần, chờ Lục Hoặc tới.
Chuyện vừa rồi là cô ta vô ý, chậu quá nặng, cô ta nhất thời không đứng vững mới té ngã, còn hất chậu nước về phía Lục Hoặc, cô ta sợ Lục Hoặc sẽ tức giận.
“Tô Thần, sao Lục Hoặc vẫn chưa thay quần áo xong?” Không thấy Lục Hoặc đâu, Tống Cầm Cầm lo lắng, “Nếu không để tôi qua tìm cậu ấy đi? Chuyện này là lỗi của tôi, tôi sẽ xin lỗi cậu ấy lần nữa.”
Tô Thần nhướng ánh mắt đào hoa, chậm rãi lấy điện thoại ra, “Cậu không cần qua tìm cậu ấy đâu.” Thái độ của Lục Hoặc đối với Tống Cầm Cầm quá rõ ràng, anh ta vẫn nên giúp người anh em, đừng để cho cô ta đi làm phiền anh.
Tống Cầm Cầm do dự: “Nhưng mà……..”
Đột nhiên, nữ sinh bên cạnh là bạn tốt của cô ta đυ.ng vào tay, “Cầm Cầm, cậu nhìn xem, Lục Hoặc tới rồi, nhưng mà sao………”
Tống Cầm Cầm nghe thấy bạn tốt nói, cô ta vui vẻ nhìn theo, cách đó không xa, thiếu niên cao gầy kia chính là Lục Hoặc, anh đổi sang sơ mi đen, làn da trắng trẻo, màu đen càng khiến anh đẹp trai hơn.
Nhưng mà, ý cười trên khóe miệng cô ta vừa mới nở, ánh mắt đưa tới cô gái phía sau Lục Hoặc, nháy mắt đông cứng lại.
“Cô gái đó là ai? Có phải cô ấy đang lôi kéo vạt áo Lục Hoặc không?” Bạn thân kinh ngạc lên tiếng, đối phương không phải bạn cùng lớp, cũng chưa từng gặp qua, không phải là khách du lịch khác ở đây chứ?
Bởi vì bị bóng dáng Lục Hoặc che chắn, Tống Cầm Cầm và bạn thân đều không thể nhìn rõ diện mạo của cô gái đó.
Sắc mặt Tống Cầm Cầm không được tốt, vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng Lục Hoặc.
Tô Thần thấy Lục Hoặc cuối cùng cũng tới, phía sau còn có một cô gái, anh kinh ngạc nhướng mày, trong mắt đào hoa có chút hứng thú, anh ta nghĩ đêm nay thật thú vị.
Lục Hoặc đi tới, khoảng cách đã gần, cũng lộ ra dáng dấp của cô gái sau lưng.
Bạn thân Tống Cầm Cầm kinh ngạc, không khỏi xuýt xoa: “Thật xinh đẹp.”
Tống Cầm Cầm cũng thấy được dáng vẻ của cô gái, nụ cười trên miệng nhạt đi, vẻ mặt không kìm lòng được, lần đầu tiên không dám nhìn thẳng bộ dáng của một cô gái, cô ta muốn rút lui.
Bạn thân nhận ra được thất thố, cô ấy nhanh chóng thu liễm một chút, nhưng ánh mắt lại nhịn không được mà nhìn sang.
Tống Cầm Cầm ở trường học là hoa khôi, xinh xắn, lại biết trang điểm, ăn mặc, khi mặc đồng phục thì cô ta sẽ khoác ngoài một áo khoác thời thượng, so với người khác thì ăn mặc đẹp hơn.
Theo ý kiến của cô ấy, Tống Cầm Cầm là hoa khôi, Lục Hoặc là nam thần, hai người đều có thành tích tốt và rất xứng đôi, cho nên cô ấy vẫn luôn ủng hộ Tống Cầm Cầm theo đuổi Lục Hoặc, cũng chèo thuyền CP của hai người họ.
Tuy rằng Lục Hoặc rất cao lãnh, nhưng điều này hoàn toàn giống với nam chính trong phim truyền hình, Tống Cầm Cầm làm nữ chính chỉ cần đặt hết tâm can lên Lục Hoặc, nhất định sẽ được thích, sau đó nói không chừng sẽ được theo đuổi lại.
Nhưng bây giờ, cô gái phía sau Lục Hoặc chói lọi đến mức cô ấy phải thừa nhận rằng Tống Cầm Cầm đã bị ánh sáng của đối phương làm cho lu mờ.
Xung quanh cũng có không ít người bị thu hút, ánh mắt không khỏi rơi vào cô gái phía sau Lục Hoặc.
Bạn thân có hơi lo lắng cho Tống Cầm Cầm, cũng không biết cô gái này có quan hệ gì với Lục Hoặc.
“Ở dây, hai người ngồi xuống đây đi.” Tô Thần nhanh chóng ra hiệu cho Lục Hoặc bên cạnh còn hai vị trí trống.
“Ừ.” Lục Hoặc ngồi bên cạnh Tô Thần, Kiều Tịch ngồi bên cạnh Lục Hoặc, bên còn lại của cô chính là Tống Cầm Cầm, bên cạnh Tống Cầm Cầm chính là bạn thân của cô ta.
“Lục Hoặc.” Tống Cầm Cầm nhìn cô gái ngồi bên cạnh Lục Hoặc, ngón tay đối phương vẫn luôn túm vạt áo, cô ta cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Cậu không giới thiệu bạn bè sao?”
Tô Thần cũng rất tò mò, vừa rồi Lục Hoặc chậm chạp có phải là bởi vì cô gái này không?
Lục Hoặc chưa từng đặt tên cho mèo con, mà chỉ kêu đối phương là vật nhỏ, bây giờ bị hỏi, anh có hơi do dự.
Kiều Tịch không coi ai ra gì mà ghé sát vào tai Lục Hoặc, “Nói với họ, em là Kiều Tịch.”
Vốn dĩ Kiều Tịch còn thêm một câu, cô là bạn gái anh, nhưng nghĩ tới Lục Hoặc bây giờ đối với cô lãnh đạm lại xa cách, cho dù cô cho thêm một câu như vậy, anh nhất định cũng sẽ không thừa nhận, cô lại tự rước lấy nhục mà thôi.
Dưới ánh mắt của mọi người, hương thơm ấm áp của cô gái truyền tới, Lục Hoặc hơi sững sờ, ánh mắt tối sầm lại.
Chờ cô rời đi với nụ cười, anh mới mở miệng: “Cô ấy là Kiều Tịch.” Thì ra, mèo con có tên.
Bạn thân giúp đỡ Tống Cầm Cầm hỏi: “Hai người là quan hệ gì thế?”
Kiều Tịch buông vạt áo Lục Hoặc ra, thay vào đó móc lấy một ngón tay anh, “Lục Hoặc, em đói, anh giúp em nướng BBQ đi.”
Lục Hoặc biết cô sẽ không làm gì, nhưng nghĩ đến thân phận của cô, “Em có thể ăn sao?”
Kiều Tịch cười cong mắt, “Có thể mà.”
Sau đó, cô chủ động nhìn về phía bạn thân của Tống Cầm Cầm, cười nói: “Cậu cảm thấy tôi và Lục Hoặc là quan hệ gì?”
Dưới ánh lửa, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Kiều Tịch càng thêm xinh đẹp nhu hòa hơn, cô cười cười nhìn bạn thân, bạn thân lập tức đỏ mặt.
Ai có thể chống cự lại cái nhìn chăm chú của người đẹp chứ?
Không xong, không xong rồi, Cầm Cầm sao có thể so với một cô gái như vậy được?
Tống Cầm Cầm gần như nghiến răng nghiến lợi, “Cậu và Lục Hoặc là bạn bè sao?”
Nếu là người yêu, vừa rồi đi tới thì sẽ nắm tay Lục Hoặc, chứ không phải chỉ có thể kéo vạt áo.
Kiều Tịch cực kỳ thông minh, cô không đưa ra câu trả lời chính xác, khiến người ta phải mơ hồ mà vò đầu bứt tai, “Quan hệ giữa tôi và Lục Hoặc không có đơn giản như vậy.”
Tô Thần ở một bên xem kịch, anh cảm thấy cô gái Lục Hoặc đưa tới giống như hồ ly, Tống Cầm Cầm tuyệt đối không phải đối thủ của cô.
Tống Cầm Cầm khó chịu lại không tin, cô ta theo đuổi Lục Hoặc lâu như vậy, đối phương không hề dao động, cô ta không tin cô gái Kiều Tịch này là bạn gái Lục Hoặc.
Kiều Tịch không quan tâm Tống Cầm Cầm đang nghĩ gì, cô chỉ cần khiến đối phương biết, Lục Hoặc có chủ là được.
“Em muốn ăn gì?” Lục Hoặc hỏi Kiều Tịch.
Ngửi thấy mùi hương trên người Lục Hoặc, Kiều Tịch nuốt nước miếng, “Có cá khô không? Em muốn ăn cá.”
Lục Hoặc sâu kín nhìn cô một cái, “Chờ đó.”
Lục Hoặc đứng dậy đi tới chỗ đặt nguyên liệu.
Thấy Lục Hoặc không ở đây, sắc mặt Tống Cầm Cầm rất kém, cô ta không nhịn được bắt chẹt Kiều Tịch, “Hôm nay lúc chúng tôi lên núi không nhìn thấy cậu, sau đó cậu mới tới sao? Biết Lục Hoặc muốn đi dã ngoại cho nên cậu mới theo tới?”
Mọi người đều có thể nghe được giọng điệu của cô ta có vài phần chua xót.
Cũng có thể hiểu được, dù sao bạn cùng lớp đều biết Tống Cầm Cầm thích Lục Hoặc, theo đuổi Lục Hoặc đã lâu. Bây giờ Lục Hoặc dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới, Tống Cầm Cầm nhất định không dễ chịu, tức giận cũng là chuyện thường.
Mọi người đều hiểu rõ, ánh mắt nhìn về phía Tống Cầm Cầm có chút thương cảm.
Người khác đồng tình với Tống Cầm Cầm thì Kiều Tịch cũng không, cô cũng sẽ không nhận tức giận của đối phương.
Dưới ánh lửa càng làm nổi bật lên gương mặt của cô, cô chỉ cần ngồi đó cũng xinh đẹp khiến người ta không rời mắt.
Cô cong môi nói: “Là Lục Hoặc đưa tôi tới.”
Trong mắt Kiều Tịch có ý cười: “Vốn dĩ tôi muốn ở nhà ngủ nướng, anh ấy ra ngoài trước, còn nhiều lần dặn dò người làm chăm sóc tôi hai ngày, sau đó anh ấy không yên tâm để tôi một mình ở nhà hai ngày, cho nên đưa tôi tới. Anh ấy lo lắng tôi ngồi xe buýt không thoải mái, nên tôi ngồi xe trong nhà tới đây.”
Kiều Tịch tự nhận mình là thành thật, nửa thật nửa giả.
Lục Hoặc giao cô cho người làm chăm sóc, chẳng qua, là cô tự mình yêu cầu đi theo Lục Hoặc tới mà thôi.
“Trong nhà?” Bạn thân trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Cậu ở cùng một chỗ với Lục Hoặc?”
Kiều Tịch thành thật gật đầu, cô thấy Lục Hoặc cách đó không xa bưng đĩa cá khô tới, nhiều người như vậy, anh vẫn là đẹp nhất.
Cô cười cười nói với họ, như thể vô tình tiết lộ một chút bí mật: “Tôi còn ngủ chung giường với anh ấy, nhưng mà các cậu đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy cũng không làm gì cả.”
Bạn thân bị sốc đến mức không nói nên lời, ở chung còn chung giường, cô ấy mới không tin hai người không có làm gì, nhất là cô gái trước mặt còn xinh đẹp như vậy, người mù mới có thể nhịn được.
Tống Cầm Cầm bị đả kích mà tái mắt, vẻ mặt khó có thể tin.
Ngay cả Tô Thần cũng kinh ngạc đến mức thịt xiên trong tay sắp rơi xuống đất.
Lục Hoặc quay lại phát hiện ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình.
Anh ngồi xuống, hỏi: “Sao vậy?”
Kiều Tịch ghé sát vào anh, thân thể hai người rất gần. Cơ thể cô mềm mại, hơn nữa váy trễ vai, lộ ra cánh tay mảnh mai, chạm vào tay Lục Hoặc, cô giống như tiểu yêu tinh câu dẫn linh hồn, cười khẽ bên tai anh: “Em nói với họ, chúng ta ở chung một chỗ.”
Lục Hoặc không quen thân mật cũng người khác như vậy, nhưng mà anh lại không phản cảm, cũng không hề bài xích.
Kiều Tịch tiếp tục thì thào với mức độ đủ cho người khác nghe thấy: “Em còn nói với họ, chúng ta bình thường còn ngủ cùng nhau.” Ánh mắt xanh ngọc của cô dưới ánh lửa thật muốn câu dẫn người ta, “Lục Hoặc, có phải em nói điều gì không nên nói không?”
Trong nháy mắt, vành tai Lục Hoặc đỏ bừng.
Anh cảm thấy thứ đặt trên lò nướng không phải cá khô mà là chính anh.
Cô gái bên cạnh giống như tiểu yêu tinh, không đúng, cô chính là mèo thành tinh, lời nói đơn thuần lại vô cùng xấu xa, còn khiến người ta không thể phản bác.
Tô Thần khϊếp sợ đến mức quên lau vết dầu trên quần bị thịt xiên rơi xuống, “Mẹ nó, Lục Hoặc, là sự thật sao?” Anh ta nhướng mắt cười: “Cậu cũng thật biết cách che giấu nha, tôi cũng không biết cậu lại yêu đương đâu.”
Sắc mặt Tống Cầm Cầm tái nhợt, đặc biệt là khi nghe thấy Kiều Tịch nói, cô ta tức giận đến mức suýt khóc.
Bạn thân cũng không biết nên an ủi như thế nào, rốt cuộc có vẻ như Lục Hoặc thích Kiều Tịch, hơn nữa đối phương còn rất xinh đẹp, cô ấy cũng không thể không thích cô gái như vậy được.
Lục Hoặc nhìn Kiều Tịch đầy ẩn ý, cô cũng thật sự dám nói.
Lục Hoặc không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nhưng trong mắt mọi người, anh và Kiều Tịch là một cặp xứng đôi vừa lứa.
Tất nhiên, Kiều Tịch nhận thấy sắc mặt Tống Cầm Cầm khó coi, và đó là điều cô muốn.
Lúc này, một nữ sinh đi tới, cô ấy kinh ngạc nói: “Lục Hoặc, thì ra đây là bạn mà cậu nói, khó trách cậu lại mượn quần áo gấp như vậy, bình thường ở lớp đều thấy cậu bình tĩnh, làm chuyện gì cũng không hoang mang, vẫn là lần đầu tiên tôi thấy cậu thất thố như vậy nha.”
“Thì ra váy này là của cậu sao? Cảm ơn cậu nhé.” Kiều Tịch cười với cô gái.
Nữ sinh có hơi xấu hổ, không nghĩ tới người mặc váy của cô lại đẹp như vậy, “Không cần cảm ơn tôi, Lục Hoặc đồng ý rồi, cậu ấy sẽ làm một phần ghi chú cho tôi, đổi vật lấy vật, tôi được lời nha, hơn nữa cậu mặc váy này thật xinh đẹp, so với tôi thì đẹp hơn nhiều.”
Vốn dĩ cô ấy còn ghét bỏ váy có hơi đơn giản, màu sắc không tươi tắn, cho nên cô ấy không định mặc, không ngờ tới cô gái này mặc lên lại đẹp như vậy, thanh thuần lại có vài phần gợi cảm.
Tống Cầm Cầm nghe thấy hai người nói chuyện, biết Lục Hoặc vì giúp Kiều Tịch mượn quần áo, thế mà đồng ý sửa sang lại ghi chú cho người ta, trong lòng cô ta lại đau xót. Tống Cầm Cầm nhớ rõ trước đây, cô ta tìm cớ muốn tiếp cận Lục Hoặc, lúc ấy chính là hỏi anh mượn ghi chú.
Nhưng mà, Lục Hoặc lạnh lùng nói với cô ta, anh không có thói quen viết ghi chú.
Trong lòng Tống Cầm Cầm thật sự chua xót, dù sao người mình thích lâu như vậy, ngay cả bây giờ vẫn còn thích, cô ta không thể chấp nhận được bên cạnh Lục Hoặc có người khác.
Điều bất lực lại tức giận nhất là, quá khứ cô ta còn có thể cậy vào bản thân là hoa khôi, thành tích tốt, còn cùng lớp với Lục Hoặc, có cảm giác tự tin vượt trội hơn những nữ sinh khác thích Lục Hoặc.
Nhưng lúc này, khóe mắt nhìn về cô gái bên cạnh, gương mặt đối phương trắng nõn không tỳ vết, ngay cả đầu ngón tay cũng quá đỗi xinh đẹp.
Tống Cầm Cầm lại tức giận, nghẹn khuất và đau khổ.
Kiều Tịch phớt lờ cảm xúc của đối phương, cô mỉm cười sai Lục Hoặc làm việc, giọng điệu tự nhiên, như thể chỉ là chuyện thường tình, “Lục Hoặc, em không thích bị xém, anh cẩn thận một chút, chú ý lửa.”
“Ừm.”
“Thêm chút mật ong đi, em muốn ăn ngọt.”
Lục Hoặc lấy chổi quét gia vị bên cạnh quét một lớp mật ong lên cá khô.
Ngón tay anh thon dài, ngay cả động tác cầm que lật cá khô cũng rất đẹp.
“Còn có một ít nước tương, bột thì là cũng muốn.”
“Được.”
“Lục Hoặc, em khát nước.” Kiều Tịch nói.
“Ừm, cá khô xong rồi.” Lục Hoặc đặt cá khô tẩm mật ong vàng ươm trên đĩa, đưa cho Kiều Tịch bên cạnh, “Có hơi nóng, để đó đã, đừng vội ăn, anh đi lấy đồ uống cho em.”
Kiều Tịch cầm đĩa, ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Hoặc lúc này mới đứng dậy rời đi.
Tống Cầm Cầm nghiến đến đau răng, không nhịn được lên tiếng: “Cậu không có năng lực gì sao, chỉ biết sai Lục Hoặc? Có phải còn muốn cậu ấy đút ăn nữa phải không?”
Kiều Tịch chớp mắt, ánh lửa phản chiếu vào mắt cô, lộ ra con người xanh ngọc xinh đẹp, cô gật đầu, nói với đối phương: “Lúc ở nhà, đều là anh ấy làm.”
“Mẹ nó!”
Tô Thần bên cạnh lại sửng sốt suýt nữa rớt hàm, “Không có gì, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên chút, đúng là làm mới lại hiểu biết của tôi về Lục Hoặc.”
Mặt Tống Cầm Cầm lại tái mét.
Bạn thân cũng không biết an ủi cô ta như thế nào, cô ấy giống như lần lượt đưa mặt cho Kiều Tịch vả.
Lục Hoặc rất nhanh bưng ly sữa bò quay về đưa cho Kiều Tịch.
“Sao vẫn là sữa vậy?” Kiều Tịch nhỏ giọng oán giận: “Ngày nào anh cũng chuẩn bị sữa dê, em đã uống ngán rồi.”
Tô Thần yên lặng buông xiên que trong tay, “Đêm nay tôi không cần ăn nữa, ăn cẩu lương đến no rồi.”
Lục Hoặc liếc nhìn Tô Thần, anh nói nhỏ với Kiều Tịch: “Uống ly sữa này trước, muốn uống gì, đợi lát nữa anh lại lấy giúp em.”
Kiều Tịch lúc này mới ngoan ngoãn uống sữa bò.
Tống Cầm Cầm cuối cùng cũng không chịu nổi ủy khuất như vậy, cô ta ném cánh gà đã nướng xong trong tay rồi chạy đi.
“Cầm Cầm, Cầm Cầm……..”
Bạn thân nói với mọi người: “Cầm Cầm có thể là không thoải mái, tôi đi xem cậu ấy.” Nói xong, cô ấy nhanh chóng đuổi theo.
Tô Thần cười nhạo: “Bị người ta đút cẩu lương no rồi, chắc chắn là không ăn được BBQ nữa.
Kiều Tịch cong mắt, đôi mắt đầy giảo hoạt, trông cô giống như mèo con vừa ngoan cũng vừa hư, cô cắn một miếng cá khô Lục Hoặc nướng, ăn một cách thỏa mãn.
“Ăn ngon không?” Chú ý tới vẻ mặt cô, Lục Hoặc hỏi.
Kiều Tịch gật đầu, “Ăn rất ngon, thơm, giòn rụm, thật ngọt.”
Hương vị rất ngon.
Cô tới gần Lục Hoặc, ngửi thấy mùi hương nồng đậm trên người anh, liếʍ mật ong dính nơi khóe môi, “Lục Hoặc, em còn muốn ăn cá khô.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
- Chương 154