- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
- Chương 146
Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
Chương 146
Mèo con trong ngực anh lộn xộn, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư, loạng choạng, một khối nhỏ, thân thể mềm mại, ngay cả lông cũng rất mềm.
Lục Hoặc đưa nó ra xa một chút.
Anh không quen gần gũi với mèo như vậy, đặc biệt là bây giờ có thể ôm mèo, không ném nó đi thì là lần đầu tiên.
Bị bắt phải rời khỏi vòng tay Lục Hoặc, Kiều Tịch khó hiểu gọi anh, chỉ có tiếng meo nhẹ nhàng.
Trên người Lục Hoặc quá thơm, cô thật tham ăn, vừa rồi rõ ràng được Lục Hoặc đút sữa dê, cô còn muốn ăn nữa.
Đặc biệt là trong đầu không ngừng nghĩ tới cá khô giòn, cá kho, cá hấp…….. Nhưng mà, cô muốn cắn cá vàng nhỏ hơn.
Lục Hoặc cúi đầu nhìn cô, bắt gặp ánh mắt xinh đẹp lại mơ màng của cô, dáng vẻ nhỏ bé của nó, anh cuối cùng cũng hiểu vì sao lại có người thích mèo, quả thật là có chút đáng yêu.
“Em đã ăn no rồi thì nên rời đi.” Lục Hoặc đi tới cửa, mở cửa, chuẩn bị cho mèo con rời đi.
Kiều Tịch căn bản không muốn rời đi, cô chỉ muốn ở bên cạnh Lục Hoặc, nghe thấy Lục Hoặc muốn cô đi, cô nhanh vươn móng ra ôm tay anh, còn lắc đầu.
Lục Hoặc hơi sửng sốt, con mèo này giống như có thể nghe hiểu anh nói? “Em không muốn rời đi?”
Kiều Tịch gật đầu.
“Em muốn ở lại đây?” Lục Hoặc lại hỏi.
Cái đầu nhỏ của Kiều Tịch lại gật gật.
Lúc này, Lục Hoặc chắc chắn con mèo trắng trên tay có thể nghe hiểu anh nói.
Đối với con mèo có linh tính như vậy, có thể nghe hiểu người nói, anh rất kinh ngạc nhưng không đến mức khϊếp sợ.
Anh nói với mèo con, “Tôi không thích mèo, cũng sẽ không nuôi mèo, nhưng tôi sẽ để người chăm sóc em, chờ vết thương của em tốt, sẽ tìm người nhận nuôi em.” Nó không cần lo vấn đề bị vứt bỏ.
Kiều Tịch nghe thấy Lục Hoặc sẽ tìm người nhận nuôi cô, cô lập tức lắc đầu, “Lục Hoặc, em chỉ đi theo anh.”
Mèo con không ngừng kêu, Lục Hoặc không nghe hiểu cô nói, nhìn cô lắc đầu liên tục.” Lục Hoặc thấp giọng nói, anh mở cửa, chuẩn bị ra ngoài tìm người.
Hai móng vuốt Kiều Tịch gắt gao ôm chặt ngón tay anh, đôi mắt màu lam ngọc bích xanh đẹp nhìn anh, không đến mấy giây sau, nước mắt liền lăn dài.
Như thể chịu ủy khuất, vô cùng đáng thương.
Lục Hoặc: …………
Lần đầu tiên anh gặp một con mèo có thể khóc như vậy, nước mắt rơi còn nhanh hơn bất kỳ ai.
Hơn nữa, mèo con còn giống như người, khóc lóc thảm thiết, đúng là mèo con hay khóc.
Kiều Tịch thấy hai mắt Lục Hoặc đen nhánh thờ ơ, cô biết, Lục Hoặc bây giờ chán ghét mèo nên sẽ không dung túng cho cô.
Cô buông móng vuốt ôm Lục Hoặc ra, hai mắt rưng rưng, đau lòng muốn chết.
Khóe miệng Lục Hoặc méo xệch, mèo con này mới được mấy tháng tuổi, cũng không biết sao lại diễn nhiều như vậy.
Anh thở dài, ‘Em chỉ được phép ở lại một tối, ngày mai sẽ phải rời đi.”
Kiều Tịch ngẩn người, không nghĩ tới Lục Hoặc sẽ để cô lại, quả nhiên, cho dù cô biến thành mèo, cá vàng nhỏ cũng sẽ thích cô!
Cô hạnh phúc vùi đầu vào lòng bàn tay anh, dù sao có một đêm cũng sẽ có đêm thứ hai.
Lục Hoặc ghét bỏ mèo con bẩn, anh bế cô tới nhà tắm, sau đó đặt cô trên bồn rửa tay.
Kiều Tịch ngơ ngác nhìn Lục Hoặc, chỉ thấy anh lấy khăn sạch nhúng vào nước ấm, sau đó đi về phía cô, bắt đầu nhẹ nhàng lau lông trên người cô.
Phát hiện cô nhìn anh, Lục Hoặc cong môi, chế nhạo cô: “Vừa bẩn vừa xấu.” Bàn tay to của anh xoa đầu cô, “Phòng tôi không chứa mèo bẩn.”
Kiều Tịch khịt mũi, cô nhìn vào tấm gương phía trước, mới biết dáng vẻ của bản thân như thế nào.
Cơ thể của cô so với bàn tay của Lục Hoặc không lớn hơn được bao nhiêu, đôi mắt màu xanh ngọc bích, bộ lông trắng như tuyết, hai móng vuốt dễ thương.
Cũng khó trách Lục Hoặc lại chán ghét mèo như vậy, cũng không ghét bỏ cô.
Kiều Tịch tìm được niềm an ủi trong nỗi bất hạnh, hóa ra cô trở thành mèo, cũng có giá trị nhan sắc cao.
Lục Hoặc tránh vết thương trên người mèo con, lau đi vết máu đọng trên người cô, còn có bụi bẩn. Động tác của anh rất nhẹ, cũng không giống người giúp việc kia, mạnh tay làm đau cô.
Kiều Tịch thoải mái mà híp mắt.
Đột nhiên, Lục Hoặc lật người cô lại, Kiều Tịch ngây ngốc, nhìn khăn trong tay Lục Hoặc đang chuẩn bị lau bụng cô, Kiều Tịch xấu hổ nhanh chóng vươn móng đẩy tay Lục Hoặc ra.
Nhưng mà, sao Lục Hoặc có thể hiểu rõ ý cô chứ?
Đầu ngón tay anh chạm vào bụng của mèo con, mới phát hiện bụng nó mềm mại giống như kẹo bông.
Kiều Tịch xấu hổ nhanh chóng vùng vẫy, mặc kệ vết thương trên đùi, cô duỗi chân đá văng tay Lục Hoặc ra, thật xấu hổ! Cho dù bây giờ cô chỉ là một con mèo, cũng không thể nằm thế này để mặc Lục Hoặc sờ bụng cô!
Mèo con vùng vẫy dữ dội, kêu lên liên tục.
Lục Hoặc thấy cô kháng cự, anh đoán cô không thích bị chạm vào bụng.
Anh thu tay lại, đầu ngón tay véo nhẹ tai cô, lần đầu tiên anh biết, mèo không chỉ giỏi khóc, mà còn giống như đứa nhỏ khóc nhè, còn biết tức giận, không hài lòng thì sẽ phản kháng.
Khi hài lòng thì lại rất dính người, giống như bây giờ, anh xoa tai cô, đầu nhỏ của cô sẽ vui vẻ cọ tay anh.
Đêm càng tối.
Lục Hoặc ôm mèo con từ phòng tắm đi ra, nơi này của anh không có chỗ thích hợp cho mèo ngủ, anh tìm một chiếc áo khoác dày đặt trên bàn, định để cô ngủ một tối trên đó.
Nhưng mà, sao Kiều Tịch có thể đồng ý ngủ trên bàn? Cô muốn ngủ cùng Lục Hoặc thơm ngào ngạt.
Hai móng vuốt cô ôm chặt lấy ngón tay Lục Hoặc, cô muốn ngủ cùng anh!
Lục Hoặc tức giận bật cười, con mèo này đúng là phải suy nghĩ lại, “Gia hỏa này, đừng quá tham lam, tôi cho em ở lại phòng tôi đã là cực hạn rồi, em không muốn ngủ bàn, chẳng lẽ còn muốn ngủ trên giường tôi?”
Lúc anh tan học về, phát hiện con mèo này nằm trên giường anh, đã sớm cho người thay toàn bộ khăn, ga trải giường và thậm chí cả gối đầu.
Anh không thể để một con mèo ngủ trên giường anh, càng không thể cho nó ngủ cùng anh.
Ánh mắt Lục Hoặc ngây ngô, lại có cảm giác uy hϊếp khó tả, anh nhìn mèo con không biết tốt xấu trên bàn, như thể giây tiếp theo sẽ vứt bỏ nó.
Kiều Tịch chớp chớp mắt, giây tiếp theo, khóe mắt chua xót, nước mắt lại không kìm được mà lăn dài.
Không phải cô muốn khóc, mà con mèo này mỏng manh nhạy cảm, tựa hồ ủy khuất một chút cũng không chịu nổi, hai mắt tự khóc.
Lục Hoặc cảm thấy con mèo này đã thành tinh, còn khóc lóc uy hϊếp anh, “Khóc cũng vô dụng, hoặc là ngủ trên bàn, hoặc là đi ra ngoài.”
Anh đã rất khoan dung với con mèo này rồi.
Mèo con Kiều Tịch thấp giọng kêu đáng thương.
Lục Hoặc làm ngơ, anh tắt đèn, cả phòng tối om, xung quanh chìm vào bóng tối.
Lục Hoặc nằm trên giường, cái bàn kia còn truyền tới tiếng kêu nhẹ của mèo, anh nhíu mày: “Nếu như còn khóc, sẽ vứt bỏ em.”
Rõ ràng chỉ là con mèo hoang mà thôi, cũng không biết tại sao lại cáu kỉnh như vậy, không hài lòng một chút liền khóc, tựa như phải chịu ủy khuất đáng sợ lắm.
Trên bàn, Kiều Tịch sụt sịt, hai móng vuốt che miệng, cố gắng không để mình bật khóc thành tiếng, hơn nữa, còn vùi mặt vào trong quần áo Lục Hoặc.
Tiếng mèo kêu nhỏ hơn nhiều, chỉ có một hai tiếng yếu ớt, Lục Hoặc lúc này mới nhắm mắt lại.
Màn đêm thật sâu, Kiều Tịch không thể ngừng khóc, nước mắt không ngừng lăn dài như không cần tiền, rõ ràng cô không phải người khó tính như vậy, nhưng đôi mắt lại không chịu kiểm soát của cô.
Đột nhiên, giường bên kia truyền tới tiếng cười lạnh của Lục Hoặc.
Kiều Tịch ngẩng đầu lên, cô nhìn qua.
Giây tiếp theo, trong ánh đèn mờ ảo, cô nhìn thấy thiếu niên xuống giường, trong nháy mắt, bóng dáng cao lớn của anh đã đứng trước mặt cô.
Trong màn đêm an tĩnh, giọng nói thiếu niên mang theo vài phần lạnh lùng và ghét bỏ, “Thật sự ủy khuất sao?”
Tay anh vươn ra nhấc bổng cô lên, Kiều Tịch sợ tới mức nhanh nhắm mắt lại, “Lục Hoặc, đừng mà.”
Ngay lúc cô cho rằng Lục Hoặc muốn vứt bỏ cô thì đã ngã vào vòng tay ấm áp của thiếu niên.
Anh đặt tay lên đầu cô, ngữ khí hung dữ đe dọa, “Không được khóc, sao lại có con mèo nào khóc như em vậy? Còn khóc thì sẽ vứt bỏ em.”
Kiều Tịch ngẩng đầu lên, cô chỉ có thể nhìn thấy xương quai hàm của anh.
Kiều Tịch mới không sợ anh.
Lục Hoặc ôm mèo con trở lại giường, anh cầm lấy một cái áo đắp lên người cô, “Em ngủ ở đây, đừng lại gần tôi.”
Để con mèo ngủ trên giường anh, đã là phá lệ.
Kiều Tịch sẽ không nghe lời, cơ thể nhỏ bé chui ra từ dưới lớp áo, sau đó lặng lẽ chui vào chăn Lục Hoặc, nằm trong vòng tay anh.
Thơm quá, trên người Lục Hoặc quá thơm, dụ dỗ cô muốn cắn anh một miếng.
Trước kia cô chưa từng thấy mùi vị trên người Lục Hoặc lại thơm và hấp dẫn như vậy. Hiện tại, cô cảm thấy Lục Hoặc tựa như khối bánh kem thơm ngọt, mùi hương cứ quấn lấy cô. Kiều Tịch rất thích, luôn muốn tới gần anh, cắn anh và ăn anh.
Kiều Tịch suy nghĩ, có thể bởi vì bây giờ cô là mèo, mới cảm thấy Lục Hoặc thơm như vậy?
Cho nên, bình thường mới có nhiều mèo thích Lục Hoặc như vậy, chúng nó cũng giống cô, ngửi được mùi thơm trên người Lục Hoặc?
Cảm nhận được khối nhỏ trong tay, lông mày Lục Hoặc nhíu chặt lại: “Không phải đã nói đừng lại gần tôi sao?”
Anh vươn tay định ném mèo đi, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên thu tay. Nếu ném cô xuống giường, e rằng con mèo cáu kỉnh này lại khóc mất.
Lục Hoặc thở dài, chỉ có thể mặc kệ cô.
Chỉ có lần này, ngày mai anh sẽ cho người đưa cô đi, không cho phép cô vào phòng anh nữa.
Lục Hoặc cũng không nhận ra rằng, điểm mấu chốt của mình đang lùi lại hết lần này đến lần khác.
Kiều Tịch gằn giọng, lộn xộn trong ngực Lục Hoặc, dùng sức cọ anh.
Bây giờ gần gũi như vậy, áp sát vào cơ thể anh, Kiều Tịch cảm thấy mùi hương trên người anh càng nồng đậm.
Kiều Tịch nuốt nước miếng, đôi mắt màu xanh ngọc bích ngấn nước và ánh sáng, cô không nhịn được sự dụ dỗ, muốn cắn cá vàng nhỏ một miếng, nghĩ như vậy, cô liền thò đầu lưỡi ra liếʍ ngón tay Lục Hoặc, sau đó há to miệng cắn đầu ngón tay Lục Hoặc.
Bây giờ thân thể Kiều Tịch nhỏ bé như vậy, sức lấy đâu ra? Ngay cả răng cũng chưa mọc đủ, căn bản sẽ không cắn Lục Hoặc đau, cô chỉ nếm thử một chút mà thôi.
Ngón tay Lục Hoặc bị mèo con cắn một chút, không đau cũng không trầy da.
Anh rút ngón tay ướt nhẹp về, bàn tay đè lại mèo con đang lộn xộn trong ngực, “Cắn tôi? Đúng là tiểu gia hỏa vong ân bội nghĩa. Đừng lộn xộn, nhanh ngủ đi.”
Kiều Tịch liếʍ miệng, tựa như đang hồi tưởng lại hương vị ngon ngọt vừa nếm được.
Bây giờ cô đã hiểu rõ vì sao những con mèo khác lại muốn tới gần Lục Hoặc, cá vàng nhỏ quá ngon.
Ban đêm, Lục Hoặc đã ngủ, Kiều Tịch cuối cùng cũng ngủ say.
Dù sao cô bị thương, cơ thể cũng suy yếu, hơn nữa, ban ngày trải qua mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể chất, Kiều Tịch không chống cự được cơn buồn ngủ, thϊếp đi, cơ thể lại vô thức dịch gần vào lòng Lục Hoặc.
Cái đuôi trắng như tuyết lơ đãng cọ qua mu bàn tay Lục Hoặc, gây ngứa ngáy, trong giấc ngủ, Lục Hoặc vô thức nắm lấy thứ gãi gãi kia.
Qua vài phút, trong bóng đêm, mèo con trắng tuyết nháy mắt biến thành thiếu nữ.
Dưới lớp chăn, mái tóc đen nhanh chỉ lộ ra nửa gương mặt thiếu nữ, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy nước da trắng ngần, chóp mũi tinh xảo.
Thiếu nữ theo thói quen ghé vào ngực Lục Hoặc ngủ ngon lành, tay vô thực đặt lên eo Lục Hoặc.
Cô trắng hồng, trên bụng mềm mại mang theo vết thương, ngay cả mắt cá chân cũng có vết thương nhỏ, miếng gạc trắng trên người cô sớm đã rơi xuống.
Thiếu nữ ngửi được mùi hương ngọt ngào, cô vô thức tiến lại gần ngực thiếu niên, hoàn toàn dán lên.
Trong mộng, Lục Hoặc cảm thấy ngực mình có ngọn lửa, như muốn thiêu đốt, cả người nóng vô cùng.
Nhưng anh lại có khối ngọc bội màu trắng trong tay, nó mát lạnh có thể giảm đi được cảm giác bức bối khó chịu. Anh tham lam sự mát mẻ nên dùng sức muốn được hấp thụ nhiều hơn.
Sau đó, ngọc bội trong tay biến mất, biến thành mèo con trắng muốt, đôi mắt xanh biếc đẫm lệ, như thể chịu ủy khuất mà khóc thút thít, thậm chí còn phát ra tiếng: “Lục Hoặc, anh niết đau em.”
Nghe thấy mèo con nói, Lục Hoặc khϊếp sợ mở mắt.
Trước mắt là trần nhà quen thuộc, đáy mắt thiếu niên dần khôi phục tỉnh táo, anh mới nhận ra mình đang nằm mơ.
Anh cúi đầu, chỉ thấy bóng nhỏ đang co ro trong ngực anh, ngoan ngoãn mà ngủ yên, cũng không biết làm sao miếng gạc trắng trên đùi mèo con rơi ra, lộ ra vết thương.
“Đến ngủ cũng không an phận được.” Lục Hoặc kéo khóe môi, bất đắc dĩ vươn tay quấn lại băng gạc cho mèo con.
Trong lúc ngủ mơ, Kiều Tịch ngửi thấy mùi hương thơm nồng, cô mở miệng ra, cắn ngón tay Lục Hoặc, như thể vừa nếm được mỹ vị nhân gian.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi
- Chương 146