Bởi vì thái độ rõ ràng của Trần Chính, bầu không khí trong phòng trở nên nóng hơn rất nhiều. Tiếng đóng cửa lúc Bạch Lạc rời đi nặng trĩu ở trong lòng mỗi người.
Cố Bắc Âm nửa nằm trên mặt đất, không bị ảnh hưởng chút nào. Lúc trợ lý hô bắt đầu, cô dường như chỉ mất 1s để nhập vai. Thân hình mảnh mai co quắp, run rẩy như cây cung sắp gãy. Từng giọt mồ hôi lăn dài làm ướt đôi hàng mi, cay nhòe khóe mắt ẩn ẩn đau đớn.
Không lâu sau có người cẩn thận bế cô lên. Cố Bắc Âm theo lực của đối phương nâng nửa người lên, đôi mắt khẽ mở, trong ánh mắt chợt nhen nhóm niềm vui sướиɠ gần như không thể nhìn thẳng.
Nhưng chỉ chốc lát, niềm vui sướиɠ ấy dần hóa thành chua xót cùng không cam lòng, ẩn ẩn trong đó còn trộn lẫn sự ôn nhu khó thấy.
Thần thái của cô rất tiều tụy nhưng đôi mắt vẫn sáng. Dường như cô cảm thấy tư thế này không thoải mái, Cố Bắc Âm hơi nghiêng đầu, chậm rãi nở một nụ cười chói mắt: "Thần....Cũng may không....không làm liên lụy đến tính mạng của ngài...."
Căn phòng cực kì yên tĩnh, ngay cả cameraman cũng theo bản năng mà bước nhẹ hơn. Trần Chính trầm mặc nhìn, đáy mắt phảng phất có ý vui như tảng băng trồi lên mặt nước, ngón tay vô thức gõ mặt bàn.
Cố Bắc Âm đọc xong lời thoại, dường như có chút mệt mỏi, lông mi dài dài ấy hơi run rẩy như muốn nhắm mắt lại rồi lại như chợt nghĩ tới điều gì đó, lần thứ hai không cam lòng mở mắt ra. Cô bình tĩnh nhìn về một hướng, trong ánh mắt sáng rọi ấy càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng cũng tắt hẳn.
Cùng lúc đó, đầu ngón tay đang siết chặt của cô buông lỏng ra, một chiếc nhẫn ngọc bích trong vạt áo rơi xuống rồi vỡ thành nhiều mảnh.
Trần Chính đột nhiên không hề báo trước mà đứng lên: "Giang Bình Thu! Đây mới chính là Giang Bình Thu tôi tìm kiếm!"
Giọng nói của ông không che giấu sự kích động khiến mọi người trong phòng hốt hoảng. Trợ lý của Trần Chính nhìn hành động vừa rồi của ông, đôi mắt vẫn ửng đỏ nhưng cảm thấy thật buồn cười trước hành động vừa rồi của ông.
Cố Bắc Âm đứng dậy và cúi chào Trần Chính.
Thái độ lúc này của Trần Chính hoàn toàn đối lập với lúc nãy, khuôn mặt đầy ý cười tiếp Cố Bắc Âm từ trên sân khấu xuống, hiền từ hỏi: "Sao cô lại nghĩ đến việc diễn đoạn cuối như vậy?"
Cố Bắc Âm nhẹ giọng trả lời: "Tôi chú ý đến tới chi tiết nhỏ cuối kịch bản. Cảnh đầu tiên Giang Bình Thu xuất hiện, Quý Tiêu nhớ lại lúc hai người gặp nhau. Kịch bản viết Quý Tiêu đến cứu Giang Bình Thu sau đó tặng cho nàng một chiếc nhẫn ngọc bích."
Trần Chính cười cười gật đầu, ý muốn cô tiếp tục nói, ngay cả ba người thử vai cũng nghiêm túc nghe cô nói.
Cố Bắc Âm tiếp tục nói: "Khoảng ¾ kịch bản về sau viết về đoạn Quý Tiêu say rượu, trong tay nắm một chiếc nhẫn ngọc được nạm vàng. Tôi đoán đó là của Giang Bình Thu...Về phần nạm vàng, hẳn là các mảnh vỡ của ngọc hoàn ghép lại...Mà lúc ngọc hoàn vỡ vụn chính là cảnh Giang Bình Thu bỏ mạng trong trận này."
"Vậy cô có nghĩ nếu mình đoán sai thì sao không?"
Trần Chính cố ý xụ mặt, thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Cố Bắc Âm cũng không sợ ông, trả lời: "Thật ra tôi chỉ nắm chắc 3 phần nhưng đi vào phòng phát hiện đạo diễn tự mình casting nên phần chắc trong tôi lên 8 phần."
Đôi mắt Trần Chính ánh lên nét cười: "Ồ?"
Cố Bắc Âm cong cong mắt cười thay vào đó hỏi lại: "Ở cuối kịch bản khi Quý Tiêu xưng đế vấn đỉnh, nhìn văn võ bá quan cúi đầu hắn bỗng nhớ về một người, hẳn là Giang Bình Thu đúng không ạ?"
Chi tiết giấu trong kịch bản đã được phát hiện điều này đủ để thấy độ cẩn thận của Cố Bắc Âm khi nghiên cứu kịch bản. Trần Chính không nhịn được, hoàn toàn bật cười: "Cô rất thông minh, coi như cô đắc ý."
Trêu Cố Bắc Âm xong, Trần Chính hướng tới ba diễn viên thử vai còn lại vẫy vẫy tay: "Đến đây, tôi nói cho các cô đoạn diễn vừa rồi."
Trong giới đều biết nghe Trần Chính giảng diễn là một việc rất lợi, ba nữ diễn viên nghe câu trả lời của Cố Bắc Âm về nhân vật Giang Bình Thu đã không ôm mong chờ gì không nghĩ rằng vẫn có chuyện tốt xảy ra. Các cô lập tức đứng dậy, đi đến trước camera chỗ đạo diễn.
"Trong một kịch bản, cuộc đời của nhân vật đều hoàn chỉnh và kết nối với nhau. Thử vai so với đóng phim chả khác gì nhau, không thể chỉ vì một đoạn ngắn mà xa rời hoàn cảnh của nhân vật. Vừa rồi những gì Tiểu Cố nói chắc mọi người đều nghe rồi, tôi không nói lại. Nhưng tôi bổ sung một chút, kỳ thật các cô chẳng thua về mặt chuẩn bị mà thua ở mặt biểu diễn chi tiết."
Lời Trần Chính nói không tính là khách khí nhưng ba nữ diễn viên lại nghe rất nghiêm túc.
Trần Chính bấm play video của Cố Bắc Âm và dừng đoạn Cố Bắc Âm "được ôm trong tay": "Nhìn xem, có thấy vấn đề gì không?"
Ba người nghi ngờ nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu, Triệu An Ninh phát hiện đầu tiên, khó tin thấp giọng nói: "Sao có thể? Trên cổ không có nổi gân, toàn thân cũng không căng chặt, nhìn qua giống như thật sự được ôm lên!" (?) (Đoạn này t không hiểu lắm:<)
Như được khai sáng, hai người còn lại nhanh chóng nhận ra.
Ở tình huống không có ngoại lực tác động, không khó để nâng nửa người lên rồi làm bộ dáng rúc vào lòng nhưng một ít chi tiết nhỏ vẫn sẽ bị bại lộ. Ví dụ như cổ sẽ bởi vì dùng lực mà nổi gân còn cơ thể sẽ không ý thức mà căng chặt. Nhưng trông Cố Bắc Âm rất tự nhiên không chút khuyết điểm.
Triệu An Ninh nhìn Cố Bắc Âm bằng ánh mắt phức tạp. Trong lòng dậy lên sự cảm khái như sóng Trường Giang nổi lên.
Trần Chính kiên nhẫn chờ các cô kinh ngạc cảm thán và phân tích xong, ngẫu nhiên dừng lại ở một hình ảnh. Trong ống kính, Cố Bắc Âm nằm trên mặt đất, đôi mắt nửa mở nửa khép, cả thân hình mềm nhũn
- --- mang theo mấy phần chua xót cùng không cam lòng.
Trần Chính nhìn chằm chằm hình ảnh trong chốc lát, chậm rãi mở miệng: "Rất nhiều người cảm thấy diễn cảnh chết chỉ đơn giản là nhắm mắt nhưng không phải cái chết nào cũng như vậy như một kiểu chết là "chết không nhắm mắt" vậy. Chỉ là lúc sắp chết cảm xúc quá khó để khống chế, rất nhiều diễn viên theo thói quen diễn mà đạo diễn cũng không muốn tốn gian để diễn cảnh quá sức nên cũng cho qua...Nhưng các cô có từng nghĩ thử lúc Giang Bình Thu chết sẽ có cảm xúc gì không?"
Ngón tay Trần Chính chỉ vào màn hình, không chờ các cô trả lời liền tiếp tục nói: "Giang Bình Thu xuất thân thấp hèn, vùng lên từ vũng bùn đau khổ. Quý Tiêu cứu nàng ra khỏi hố lửa, văn vở một chút chính là Quý Tiêu là ánh sáng soi rọi trong cuộc đời tăm tối của nàng."
Mấy người đồng thời cười, Trần Chính cũng cười theo: "Đối với Giang Bình Thu, Quý Tiêu là quân vương cũng là người nàng mến mộ nhưng không dám cầu. Nàng luôn sống ẩn nhẫn, đem tình cảm giấu nhẹm tận đáy lòng nhưng không có nghĩa nàng ấy không có cảm xúc. Lâm chung là cơ hội thể hiện lòng mình nhưng con đường nàng đã trải qua khiến tầm mắt nàng không chỉ giới hạn từng đó. Nàng còn chưa nhìn thấy quân vương mình mến mộ tranh giành vấn đỉnh, cũng chưa nhìn thấy quốc vương mà nàng phục tùng trong suốt 5 năm mà chính nàng lại phải chết. Các cô nghĩ xem nàng ấy rốt cuộc có tâm tình gì?"
Sẽ có tâm tình gì đây?
Đại khái chính là không cam lòng, hơn nữa khi gần chết cần phải biểu lộ những cảm xúc đó vừa vặn Cố Bắc Âm lại truyền tải được.
Mặc dù không muốn thừa nhận, mặc dù hơi khinh thường Cố Bắc Âm có cơ hội thử vai nhưng ba nữ diễn viên không thể không thừa nhận Cố Bắc Âm nhân tài mới xuất hiện này tại buổi thử vai hôm nay đã cho bọn họ thấy thực lực của cô.
Trong số bọn họ có Triệu An Ninh đoạt giải nhiều nhất, tuổi cũng lớn nhất khiến hai người còn lại thấy trong lòng có chút phức tạp nhưng cô ấy lại sang sảng cười, thoải mái và thân thiệt khoác vai Cố Bắc Âm, nói: "Bắc Âm tuổi còn nhỏ mà kĩ năng diễn lại tốt như vậy, xem ra chị phải cố gắng nhiều rồi."
Mặt khác hai nữ diễn viên còn lại trong lòng thổn thức không thôi.
Nhân vật cuối cùng này do Trần Chính casting tuy không được nói rõ nhưng ở đây trong lòng ai cũng hiểu rõ. Cố Bắc Âm bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng họp, giương mắt nhìn Tiêu Văn đang đứng ngoài cửa.
Nhiều người nhiều miệng Tiêu Văn không tiện hỏi nhiều, nhẫn nhịn đến khi lên xe mới dò hỏi: "Sao lâu vậy? Đạo diễn Trần nói gì?"
Hiếm khi thấy được bộ dáng lo âu của cô ấy, Cố Bắc Âm nhịn cười: "Vâng, đạo diễn Trần nói....Tí sẽ gửi hợp đồng cho chị sau."
Tiêu Văn theo bản năng định mở miệng an ủi: "Không sao đâu, chị tìm kịch bản mới.....Hả? Không phải chứ, em qua vòng thử vai rồi?"
Cố Bắc Âm cười rộ lên, dáng vẻ như bé học sinh tiểu học được 100 điểm bài kiểm tra về khoe với mẹ: "Vâng, qua rồi ạ."
Đôi mắt Tiêu Văn sáng lên, không còn chút gì lo lắng như vừa rồi, giọng nói cũng cao hơn: "Em nói đi, hôm nay muốn ăn cái gì nào? Chị đây bao tất."
Đi ăn ké người đại diện được đống đồ ăn ngon, sau khi về nhà Cố Bắc Âm lại cùng Cố Hàn Thanh cùng bố Hàn và mẹ Hàn đi ăn nhà hàng nổi danh phía tây chúc mừng thử vai thành công.
[Vấn đỉnh] giữa tháng mới quay, Cố Bắc Âm nghĩ lại về kịch bản miêu tả Giang Bình Thu với ngoại hình ốm yếu, gầy gò, cắn răng từ chối bố mẹ cùng anh trai, đem kế hoạch giảm cân để tường trình.
Cô bên này vì nhân vật mà chuẩn bị trước, những tin tức về bộ phim mới Trần Chính chuẩn bị quay cũng rầm rộ trên mạng. Trong giới mọi người cũng đoán trước được đây là bộ phim cuối cùng đạo diễn Trần Chính làm. Chỉ trong vòng mấy ngày, số người lót dép hóng phim đã lên tới con số hàng trăm nghìn người.
Với sự chú ý ngày càng tăng, một số tin tức cũng rầm rộ lên.
Có người tự xưng là staff của [Vấn Đỉnh] nặc dang nói rằng buổi thử vai đã kết thúc, tương quan nhân vật đã được sắp xếp lập tức khiến fans khắp nơi thảo luận vô cùng sôi nổi. Weibo của bộ phim theo đó cũng kéo tới những luồng ý kiến trái ngược khác nhau.
Cố Bắc Âm an an tĩnh tĩnh ngồi ăn dưa của quần chúng, không có việc gì lại lướt lướt Weibo xem náo nhiệt, không nghĩ tới sẽ ăn dưa của chính mình.
@ngu ngu giải trí: Nhận được iết lộ khác từ staff [Vấn Đỉnh] nè. Lần này là quả dưa lớn luôn, vừa mọng nước lại vừa ngọt. Mọi người ăn zui zẻ nha [Hình ảnh] [Hình ảnh].
Hình ảnh là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của một nhân viên bên bộ phim. Nhân viên này dùng lời lẽ phẫn nộ và khıêυ khí©h để mô tả về việc vai Giang Bình Thu liên tục thay đổi do áp lực từ nhà đầu tư. Không ít người nhàn đến rảnh việc, thật sự nghe theo tin đồn mà xem danh sách thử vai. Cuối cùng nhìn ra chân tướng.
Buổi thử vai Trần Chính chọn người đóng Giang Bình Thu là Bạch Lạc nhưng bởi vì áp lực từ phía nhà đầu tư là Tần thị nên vai diễn đó nhường cho Cố Bắc Âm.
Nhìn những dòng phân tích rõ ràng trên mạng, lại nhìn Weibo của mình bị fans Bạch Lạc chửi rủa cùng thủy quân tuyên bố thoát fans. Cố Bắc Âm nhấp môi, ánh mắt lạnh dần.
Editor: Không biết mn thấy bộ này thế nào ạ:< chứ mình cân nhắc xem có nên drop bộ này không vì mình thấy mình edit phần showbiz không tốt lắm với mới đọc cmt 1 vài bạn đọc truyện thì review bộ này không mấy đặc sắc... Ý kiến mn thế nào ạ? Nếu nhiều người muốn tiếp tục thì mình sẽ hoàn bộ này.