Chương 3

Trì An An sắp bị đám người này ép chết rồi, đừng nói chỉ sống được đến năm mười tám tuổi, cô nghi ngờ hiện tại mình có thể sẽ chết ngạt vì thiếu không khí.

Khó khăn lắm mới chen ra khỏi đám đông, Trì An An khom người, hai tay chống đầu gối, hít từng ngụm không khí trong lành. Ngược lại, người đứng bên cạnh cô không bị sao hết, im lặng đứng đó.

Anh im lặng đến mức Trì An An tự hỏi liệu anh có phải kẻ giả mạo hay không.

Đôi mắt đen lạnh lùng của Úc Dao nhìn chằm chằm người trước mặt, lại là cô, người này đã vươn tay ra với anh, kéo anh khỏi vũng bùn dơ dáy bẩn thỉu.

Đúng là thích xen vào việc của người khác.

Đứng gần như thế này, Trì An An mới phát hiện đôi mắt Úc Dao thật sự rất đẹp, hình dáng hoàn mỹ, con ngươi lớn, lông mi dài, chỉ là gương mặt có hơi bẩn một chút.

Sau khi thưởng thức xong nhan sắc xinh đẹp của thiếu niên, Trì An An nắm lấy tay anh: “Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn đồ ngon.” Không đợi anh đồng ý, cô liền kéo anh đi.

Bọn họ đi đến giao lộ nhà Úc Dao, phía trong ngõ nhỏ vẫn đang cãi cọ ầm ĩ nhưng nơi góc đường lại rất yên tĩnh.

Đầu ngõ nhà Úc Dao là nhà bà Vương. Bà Vương thích hoa cỏ, trước cửa nhà bà ta trồng rất nhiều chậu hoa, nào là hoa hồng, nguyệt quý, hoa baby sao, hoa giấy,… nhiều đến mức Trì An An đếm không hết.

Bà Vương còn đặt trước cửa một cái bàn và hai chiếc ghế đá tròn, thuận tiện cho việc bà ta ngồi ngắm hoa. Chỉ là gần đây, bà Vương bị bệnh phải đến bệnh viện ở thành phố lớn, cửa nhà hiện tại đang đóng.

Trì An An đi đến bên cạnh chậu hoa trong cùng, lấy chiếc bánh sinh nhật cô để đó ra, đặt lên bàn, đưa nĩa cho Úc Dao: “Ăn đi.”

Không ăn. Anh không đói. Úc Dao quay đầu đi, đứng ở đó, sống lưng thẳng tắp, môi mỏng mím chặt, sau đó…

Anh nuốt nước miếng.

Tuy động tác rất nhỏ nhưng vẫn bị Trì An An phát hiện ra, không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của bánh kem! “Thật là một đứa trẻ ngoài lạnh trong nóng mà” Trì An An thầm nhếch môi, cười một tiếng trong lòng.

“Cậu nhìn xem, miếng bánh kem vừa thơm vừa tròn, còn quả dâu này thì vừa đỏ lại vừa ngọt…” Trì An An vừa nói vừa lấy một miếng bánh nhỏ, đưa đến trước mặt Úc Dao: “A…”

Úc Dao mấp máy môi một lúc.

Cuối cùng cũng khuất phục trước sự cám dỗ ngọt ngào ấy.

Anh há miệng ngậm lấy miếng bánh, vị ngọt của bánh và bơ tan ra, rất ngọt, ăn rất ngon.

Đây là chiếc bánh ngon nhất mà anh từng ăn.

Trì An An nở nụ cười, cô lại lấy thêm miếng bánh thứ hai, như đang đút cho trẻ con: “A…”

Anh ăn xong miếng thứ hai.

“Cậu muốn ăn dâu tây không?”

Úc Dao lắc đầu.

“Cậu không ăn vậy tớ ăn.” Cô cực kì thích ăn dâu tây.

Cuối cùng, hai quả dâu căng mọng đều nằm gọn trong bụng Trì An An.

Ăn bánh xong, hai người ngồi ở cửa ngắm hoa nhà bà Vương, trong con hẻm nhỏ vẫn ồn ào như cũ nhưng ở đây lại rất yên tĩnh.

Gió đêm thổi qua, Trì An An nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời, nói: “Úc Dao, cảm ơn vì miếng băng cá nhân của cậu nhé.”

*

Vừa qua sinh nhật, Trì An An tròn bảy tuổi, đã đến tuổi học tiểu học.

Hứa Thanh Hòa đặc biệt xin nghỉ làm để dẫn Trì An An đến ghi danh tại Trường tiểu học số một Bắc An.

Thật ra Hứa Thanh Hòa đã do dự rất lâu về chuyện cho An An đi học. Từ nhỏ, sức khỏe của cô đã không tốt, thậm chí trước năm 6 tuổi còn nghiêm trọng hơn. Vô số lần bà tưởng mình sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con gái này, song có lẽ do ông trời đã thương xót, lần nào cô cũng có thể gắng gượng vượt qua, nhưng cũng vì thế mà không thể đến trường mẫu giáo.

Bà không có yêu cầu gì cả, chỉ mong con gái mình khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên là đủ rồi. Vì vậy, bà đã lưỡng lự rất lâu, lo con gái sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trường.

Tuy nhiên, bà không phải người duy nhất nghĩ như vậy.

Hôm nay là ngày đầu tiên báo danh, trường tiểu học số một Bắc An vô cùng náo nhiệt. Trong sân trường người đến người đi, tay to dắt tay nhỏ, đều là phụ huynh dẫn bạn nhỏ nhà mình đi nhập học.

“Thầy Chu, thầy cứ nhận Đình Đình nhà chúng tôi đi, thành tích học tập của con bé khá tốt, được hạng nhất trong kỳ thi cuối kì đó!”

“Xin lỗi, lớp tôi đầy rồi.”

Vương Nguyệt Lan vừa mới ghi thông tin xong, ngẩng đầu lên, thấy rõ người đến là ai thì mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc: “Mẹ An An, sao cô lại tới đây?”

“Cô Vương, tôi dẫn An An đến ghi danh.” Hứa Thanh Hòa bước tới.

“Ôi chao! Đây không phải là mẹ An An ư, sao An An mà cũng học tiểu học vậy?” Lương Hồng sờ mái tóc quăn vừa mới uốn cách đây không lâu của mình, giọng nói vừa chanh chua lại cay nghiệt: “Trường học không giống như ở nhà đâu, An An bị bệnh lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Dọa mấy bạn học trong lớp thì phải thế nào?”

Thành phố Bắc An không lớn, mọi người đều biết gốc rễ của nhau, Vương Nguyệt Lan vốn cũng biết hoàn cảnh của Trì An An, có hơi do dự: “Mẹ An An, cô suy nghĩ kỹ chưa? Chắc chắn muốn cho An An đi học à?”

Hứa Thanh Hòa gật đầu. Bà đã nghĩ đến, còn suy nghĩ rất kĩ càng, dù thế nào đi nữa bà cũng không thể tước đoạt quyền đi học của cô.

Vương Nguyệt Lan có chút khó xử: “Mẹ An An, ở trường tiểu học có rất nhiều đứa trẻ nghịch ngợm, nếu An An xảy ra chuyện gì…” Cô ta ngập ngừng: “Cô cũng biết đó, chúng tôi khó mà chăm sóc từng đứa nhỏ được.”

“Cô Vương, cô yên tâm, An An ngoan lắm, hơn nữa tình trạng sức khỏe hiện tại cũng tốt hơn nhiều, đã không phát bệnh hơn nửa năm rồi.”

“Với lại tôi đang dạy con bé cách dùng thuốc, cô nhận con bé đi.”

“Đúng vậy…” Trần Viện còn muốn nói gì đó thì bị một giọng nam dễ nghe cắt ngang.

“Sao vậy?” Người đàn ông đeo kính, nhã nhặn lịch sự, giọng nói cũng rất ôn hòa: “Đến ghi danh à?”

Vương Nguyệt Lan như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng kéo người sang một bên, nhỏ giọng nói: “Thầy Chu, là thế này, thầy vừa mới chuyển đến nên không biết, đây là Hứa Thanh Hòa mẹ của An An, An An là đứa bé từ nhỏ đã mắc bệnh hen suyễn nặng, thầy xem…”

“Không sao đâu, đến lớp của tôi đi.”

“Thầy Chu, thầy, không phải lớp thầy kín chỗ rồi sao?” Vương Nguyệt Lan vốn dĩ hy vọng có thêm người cùng khuyên nhủ Hứa Thanh Hòa để con ở nhà dưỡng bệnh, không nghĩ tới…

Chu Hằng cười: “Không sao, nhiều thêm một đứa thôi mà, tôi có thể chăm sóc được.” Ông đưa tay, cười nói: “Nào, đưa thẻ căn cước cho tôi, tôi ghi một chút là xong ngay.”

Lúc này, Lương Hồng vừa bị từ chối vô cùng bất mãn. Bà ta đã sớm nghe nói Chu Hằng mới từ thành phố chuyển đến, nghiệp vụ dạy học và năng lực đều đứng đầu, ai cũng muốn cho con mình vào lớp của Chu Hằng nhưng bà ta lại đến muộn, lớp đã nhận đủ rồi!

Bà ta sốt ruột đến độ giậm chân: “Ơ kìa thầy Chu, không phải thầy vừa nói lớp thầy đủ người rồi à, sao còn nhận thêm! Nếu nhiều thêm một đứa cũng không sao, vậy nhận cả Đình Đình nhà tôi đi.”

“An An là bạn nhỏ có tình trạng sức khỏe đặc biệt nên cần được đối xử đặc biệt.” Chu Hằng nhận thẻ căn cước của Hứa Thanh Hòa, bắt đầu ghi danh.

Ngụ ý là nếu con của bà ta không có vấn đề gì thì ông không nhận.

Chỉ một câu cũng đủ khiến Lương Hồng nghẹn họng, tức giận muốn chết.

Toàn bộ quá trình Trì An An đều không nói một lời, bây giờ cảm thấy cơ hội đã đến, cô dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình nắm lấy mái tóc xoăn của bà ta: “Dì ơi, tóc xoăn xoăn của dì đẹp quá.”

Lương Hồng không đề phòng, bị kéo một cái như vậy đau đến độ kêu lên oai oái: “Bỏ tay ra, cháu bỏ tay ra cho dì!”

“Ôi ôi! Buông rồi, cháu buông tay rồi.” Trì An An rụt tay về, còn lén kéo thêm một cái.

“A!” Lương Hồng la hét thảm thiết, thở hổn hển: “Hứa Thanh Hòa, cô xem cô dạy con như vậy sao!”

“Cháu xin lỗi.” Không đợi Hứa Thanh Hòa lên tiếng, Trì An An chớp chớp đôi mắt tròn vo, vẻ mặt đầy áy náy, nói: “Cháu không biết tóc xoăn xoăn sẽ vướng vào tay cháu.”

Vẻ mặt vô tội lại ngây thơ của trẻ con có tính lừa gạt rất cao, có phụ huynh đang ghi danh ở bên kia không nhìn nổi nữa: “Ôi chao, con nít không hiểu chuyện, Lương Hồng, cô so đo với nó làm gì!”

“Đúng vậy, con bé thấy tóc cô đẹp nên tò mò muốn sờ thôi, con nít không hiểu chuyện.”

Trì An An chưa từng nghĩ cụm từ “con nít không hiểu chuyện” lại dễ nghe như vậy, mặt Lương Hồng trắng bệch, không còn cách nào khác đành sầm mặt bỏ đi.

Hứa Thanh Hòa nhéo cái mũi nhỏ của Trì An An: “Nghịch ngợm.”

Trì An An thè lưỡi.

Lúc Lương Hồng rời đi, thông tin báo danh cũng đã ghi xong, Hứa Thanh Hòa gặp được người quen nên bị kéo sang một bên tán gẫu, Trì An An chớp mắt mấy cái, chạy đến bên cạnh Chu Hằng

Chu Hằng đang thu dọn đồ đạc, thấy Trì An An nên ngồi xổm xuống, xoa đầu cô: “Bạn nhỏ An An, làm sao vậy?”

“Thầy Chu, em có thể hỏi thầy một chuyện không?”

“Ừm.” Chu Hằng gật đầu.

Trì An An bước đến, thần bí hỏi: “Thầy Chu, thầy có bạn gái rồi sao?”

Chu Hằng cười ha ha: “Không có, thầy độc thân.”

Trì An An: “Mẹ ơi! Người này được nè!”

*

Ngày 1 tháng 9 khai giảng, Trì An An chính thức trở thành học sinh lớp một.

Ngày khai giảng đầu tiên, Trì An An mới biết Tưởng Thời Tống và Vương Tiểu Bàn cùng lớp với cô, không bất ngờ gì khi Tưởng Thời Tống trở thành lớp trưởng.

Bạn nhỏ lạnh lùng nghiễm nhiên trở thành lãnh đạo ra lệnh, sắp xếp các bạn trong lớp rất rõ ràng, nghiêm khắc quản lý mọi người.

Trì An An chưa từng học mẫu giáo, Hứa Thanh Hòa sợ cô lẻ loi bị bắt nạt nên cho Trì An An bốn cái bánh, để cô chia cho các bạn học khác.

Trì An An chỉ quen Tưởng Thời Tống và Vương Tiểu Bàn nên cho bọn họ mỗi người một cái, còn một cái tự mình ăn, cái cuối cùng thì cô cho bạn cùng bàn.

Bạn cùng bàn của Trì An An là một cô bé tên Trần Ngư, có mái tóc ngắn ngang vai, trông rất dễ thương. Cô bé từng học cùng trường mẫu giáo với Tưởng Thời Tống và Vương Tiểu Bàn, Trì An An không học mẫu giáo nên không biết cô bé.

Trần Ngư nhận được bánh ngọt nên cực kì vui vẻ, tâm tư con nít đơn giản, cô bé thầm thề sẽ đối tốt với Trì An An cả đời.

Ngày khai giảng đầu tiên, sau khi phát sách và làm quen với bạn cùng bàn xong là có thể tan học về nhà.

“An An, chúng ta cùng về thôi.” Lúc tan học, bạn nhỏ Trần Ngư chủ động đề nghị về nhà cùng nhau.

“Được nha.”

Nói là cùng về nhưng bọn họ vẫn phải nắm bàn tay nhỏ bé của nhau đi theo thầy đến trước cổng trường, đợi ba mẹ đến đón mới có thể về.

Hai đứa đang ngoan ngoãn chờ ở cổng thì đột nhiên có người chỉ ra ngoài cửa sắt: “Nhìn kìa, có đứa đang nhặt rác.”

Trì An An nhìn theo hướng người kia chỉ, là Úc Dao.

Anh mặc quần áo thật dài che cả đầu gối, đang gắng sức lục lọi thùng rác tìm chai lọ.

“Cô ơi, tại sao bạn đó không phải đi học mà em thì phải đi học ạ.” Bạn nhỏ không hiểu, tại sao có người có thể không cần đi học, bọn nó cũng muốn không phải đi học.

Đương nhiên Vương Nguyệt Lan không thể để cho bọn trẻ có ý nghĩ không đi học này: “Các em không đi học thì phải đi nhặc rác, vô cùng bẩn thỉu.”

“Vậy các em muốn bẩn thỉu như bạn đó hay là muốn học cho giỏi đây?”

Trì An An muốn nói không phải như vậy, cô biết Úc Dao không phải không muốn đi học mà là chú của anh, Úc Gia Viễn không đến ghi danh cho Úc Dao, nếu Úc Dao đi học thì thành tích của anh nhất định sẽ đứng đầu lớp.

Tất nhiên mấy bạn nhỏ không muốn bẩn thỉu như vậy, dơ dáy sẽ bị người khác chê cười.

“Nè! Đồ nhặt rác!”

“Nè! Đồ nhặt rác!”

“Nè! Đồ nhặt rác!” Một đứa trẻ bắt đầu la lên và những đứa nhóc khác cũng bắt đầu la theo.

Sau đó, bọn nó cười cợt: “Ui, nó thiệt là bẩn!”

“Không đi học thì phải đi nhặt rác.”

*

Hứa Thanh Hòa phát hiện sau khi đi học về, Trì An An dường như có tâm sự gì đó, lông mày nhíu lại, cũng không nói nhiều.

Con nít ngày đầu tiên đi học mà có tâm sự, đây không phải là dấu hiệu tốt.

Trì An An chưa từng học mẫu giáo nên Hứa Thanh Hòa sợ cô ở trường không hòa hợp được với các bạn, bị bạn học bắt nạt, bà còn chưa kịp hỏi thì Trì An An đã mở miệng nói trước.

“Mẹ ơi, ngày mai con có thể không đến trường được không?”

Hứa Thanh Hòa hoảng sợ: “Sao vậy? Ở trường không vui sao? Hay là con bị bắt nạt?”

“Không có.” Trì An An vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được lý do hợp lý: “Ngày mai trường học bắt đầu tổng vệ sinh.”

Nghe vậy trái tim đã dâng đến cổ họng của bà cuối cùng cũng hạ xuống, Hứa Thanh Hòa cười, nhéo cái mũi của Trì An An một cái: “Dĩ nhiên là có thể, con vì chuyện này mà buồn rầu lâu như vậy à?”

Trì An An cúi đầu, làm bộ rất ra dáng: “Con sợ thầy Chu sẽ không đồng ý.”

Hứa Thanh Hòa cười: “Con không cần lo, mẹ sẽ giải thích với thầy Chu, ngày mai tổng vệ sinh nên khắp nơi đều là bụi, sức khỏe con không tốt, mẹ nghĩ thầy Chu nhất định sẽ hiểu cho con, đồng ý để con nghỉ.”

“Con cảm ơn mẹ.”

Cuối cùng, Trì An An cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình quả thật là quỷ nhỏ lanh lợi!

Ngày hôm sau, Trì An An không cần đi học như ý nguyện. Cô vẫn dậy sớm như cũ, theo Hứa Thanh Hòa đến tiệm bánh ngọt, ăn xong bữa sáng, sửa sang lại bản thân, sau đó…

Giơ tay lên, gõ cửa nhà bác gái Ban Chấp hành Tổ Dân phố.