Chuyện xảy ra ngày hôm nay đối với người khác mà nói chỉ là việc nhỏ trong cuộc sống thường ngày, nhưng đối với Trì An An, nhiệm vụ bắt đầu cũng là lúc đồng hồ đang đếm ngược sinh mệnh của cô.
Cuốn tiểu thuyết mở đầu bằng việc nam chính lớn lên liền coi nữ chính là thế thân cho bạch nguyệt quang, sau đó bắt đầu hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần của nữ chính. Trong truyện không miêu tả cụ thể quá khứ của nam chính, cũng không nói chính xác khi nào bạch nguyệt quang qua đời. Hơn nữa, cô cũng không biết Úc Dao hiện giờ ra sao, đang ở nơi nào, ngày mai có xuất hiện hay không. Tóm lại, từ hôm nay trở đi, sinh mệnh của cô bắt đầu đếm ngược, cô phải khẩn trương hoàn thành nhiệm vụ.
Trì An An còn chưa kịp tìm ra nguyên nhân tại sao mình xuyên tới đây thì thân thể non nớt này đã không chịu được, chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng cô suy nghĩ miên man đến nỗi ngủ không yên.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm đi theo Hứa Thanh Hòa đến tiệm bánh ngọt.
Hứa Thanh Hòa có hai ca làm ở tiệm bánh. Ca sáng từ 7 giờ sáng đến 3 giờ chiều, còn ca tối từ 2 giờ chiều đến 10 giờ tối, giữa hai ca được nghỉ một tiếng.
Bởi vì tiệm bánh gần nhà nên Hứa Thanh Hòa thường hay đến sớm để làm ca sáng, khoảng 8, 9 giờ mới về nhà gọi Trì An An dậy, nhưng hôm nay cô lại dậy sớm nên Hứa Thanh Hòa cảm thấy lạ.
“Sao hôm nay con dậy sớm thế?”
Trì An An ngáp ngắn ngáp dài, còn không phải là vì Úc Dao sao!
Trì An An mặc quần áo xong, Hứa Thanh Hòa liền nắm tay cô đi ra cửa giống như thường ngày.
“Có phải vì hôm nay là sinh nhật nên vui quá không ngủ được không?” Hứa Thanh Hòa không đợi cô trả lời, nói tiếp: “Con có muốn quà sinh nhật nào không? Đợi lát nữa mẹ tan làm rồi dẫn con đi mua nhé?”
Trì An An lắc đầu, cô không cần quà sinh nhật gì cả. Hứa Thanh Hòa một thân nuôi cô lớn như này vốn không dễ dàng, cô không biết phải báo đáp bà như thế nào, huống chi sau này cô cũng sẽ rời đi.
Nhưng mà, nếu cô rời đi thì bà sẽ như thế nào đây.
Từng tia nắng buổi sớm hiện lên mờ mờ ảo ảo, khói bếp cuồn cuộn bốc lên, hai bên ngõ nhỏ đầy ắp những quầy hàng bán đồ ăn sáng, chủ tiệm nhiệt tình hét lớn mời chào khách, người đi làm dừng lại mua bữa sáng, sau đó lại vội vã lên đường.
Hứa Thanh Hòa mua hai quả trứng ngâm trà, một cái bánh bao thịt và một hộp sữa bò. Bà ôm Trì An An xuyên qua đám đông, tới tiệm bánh ngọt vừa đúng 7 giờ.
Bà chưa bao giờ đến trễ.
Như mọi lần, sau khi ăn sáng xong, Trì An An mang ghế nhỏ ra ngoài cửa. Tuy nhiên, lần này cô không ngồi ở cửa đợi, mà rẽ vào một góc ngồi cùng với mấy bác gái đầu ngõ.
Tục ngữ nói rất đúng, chỉ cần tâm không lung lay thì khó khăn nào cũng vượt qua được, tiểu thuyết không viết cũng không sao, cô có rất nhiều cách để tìm hiểu về Úc Dao.
Mấy bác gái ở đầu ngõ được mệnh danh là người cái gì cũng biết. Từ huyện nhỏ đến huyện lớn, trong hơn trăm vạn hộ gia đình, ai có tình nhân bên ngoài họ đều biết rõ, nếu bọn họ không biết thì nhất định là chuyện này vẫn chưa phát sinh.
Quả nhiên, chưa đầy nửa tiếng sau khi Trì An An ngồi xuống, mấy bác gái bắt đầu kể lại chuyện tối qua.
Giống hệt như trong tiểu thuyết.
Thiết lập nhân vật Úc Dao chính là điển hình của tài hoa bạc mệnh.
Mẹ Úc Dao lớn lên đặc biệt xinh đẹp nên được rất nhiều người để ý, thế nhưng bọn họ chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.
Cho tới khi tên tra nam, cũng chính là cha của Úc Dao xuất hiện.
Tên tra nam đó cùng gia đình từ thành phố về quê ăn tết, gặp được mẹ của Úc Dao liền nhất kiến chung tình, sau đó mãnh liệt theo đuổi bà ấy.
Mẹ của Úc Dao vốn là một cô gái đơn thuần sống ở thị trấn nhỏ, vì không chống lại được những cám dỗ của tên tra nam kia nên cuối cùng, hai người họ đã ở bên nhau. Nhưng quen nhau chưa được bao lâu thì hắn ta đã năm lần bảy lượt đề nghị bà ấy ngủ chung, bị mẹ của Úc Dao từ chối cũng là điều dễ hiểu.
Sau đó, tên tra nam kia thẹn quá hóa giận, tối hôm đó hắn ta liền cùng bạn bè hợp sức lừa mẹ của Úc Dao đến khách sạn rồi lên giường ngủ với bà ấy.
Ngủ xong, hắn ta liền xách quần bỏ chạy.
Kể từ đó, mẹ của Úc Dao từ tinh thần lẫn thể chất đều trở nên kiệt quệ, sau khi hạ sinh Úc Dao, bà ấy gần như chỉ sống được thêm mấy năm. Cho đến một ngày, vì bảo vệ Úc Dao và một bé gái mà bà ấy đã ra đi trong một vụ tai nạn ô tô.
Tất cả mọi người đều nói Úc Dao là sao chổi đã hại chết mẹ mình.
Nghe đến đây, Trì An An siết chặt nắm tay. Mọi người đều cho rằng Úc Dao đã hại chết mẹ mình, nhưng đâu ai biết rằng Úc Dao vì cứu bé gái kia nên mới lao ra đường quốc lộ.
Sau khi mẹ mất, Úc Dao chuyển đến sống với chú là Úc Gia Viễn. Úc Gia Viễn là một kẻ nát rượu thích chơi mạt chược, hắn ta nghiện mạt chược đến phát điên nên mới thành ra nông nỗi này. Mỗi sáng thức dậy, hắn ta đều đến quán mạt chược trên phố, ngồi đợi mọi người tập trung đông đủ rồi bắt đầu chơi. Hắn ta chơi từ sáng đến tối, điên cuồng tới mức thức suốt đêm chỉ để chơi mạt chược.
Úc Dao đói bụng là chuyện hiển nhiên.
Trì An An nắm chặt tay, cả đời này cô ghét nhất là loại uống rượu, cờ bạc rồi đánh người.
Cũng may cô có đọc qua cuốn tiểu thuyết nên biết được khi còn nhỏ Úc Dao đã phải khốn khổ như thế nào, và sau khi lớn lên, anh mạnh mẽ ra sao. Khi trưởng thành, anh đã mãnh liệt chống trả, chết đi sống lại để rồi trở thành tổng tài bá đạo quyền thế ngập trời ở thành phố Bắc An, nơi những kẻ trước đây từng ngược đãi anh, đều bị anh một chân giẫm đạp.
Mà việc cô cần làm bây giờ chính là sưởi ấm Úc Dao, cho anh hi vọng để sống sót qua khoảng thời gian đen tối này.
Chỉ có điều vất vả lắm cô mới tìm được địa chỉ nhà Úc Dao, nhưng không đợi Trì An An tìm đến, Úc Dao đã xuất hiện.
Trưa hôm đó, Hứa Thanh Hòa xin nghỉ làm để đưa Trì An An đi chọn quà sinh nhật. Biết Trì An An thích ghi chép, bà liền mua cuốn sổ đẹp nhất cũng là đắt nhất trong tiệm để tặng cho cô. Sau khi mua quà sinh nhật xong, hai người quay về tiệm bánh để lấy bánh sinh nhật thì thấy Úc Dao đang đứng bên ngoài cửa tiệm.
Anh vẫn như cũ không mặc quần áo, đồ trên người thì bẩn thỉu, có chỗ còn bị rách một đoạn. Thân hình anh vừa gầy vừa bé, lén lút nhìn vào trong cửa tiệm, không biết là đang suy tính điều gì.
Cửa kính mở ra, từ trong tiệm có người bước đến: “Sao cháu còn chưa đi, lén lút ở đây định làm gì! Tiểu tử thối, chú cảnh cáo cháu, cháu mà dám ăn trộm đồ thì chú liền đánh gãy chân cháu!”
Úc Dao lảo đảo lùi về sau hai bước, đứng yên nhìn vào bên trong cửa tiệm như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Tiểu tử thối! Lời chú nói cháu không để vào tai đúng không! Mau tránh sang một bên! Đừng có chặn cửa!” Vừa nói, người đàn ông vừa giơ tay lên.
“Chú Lục, chú không được đánh cậu ấy.” Trì An An chạy tới, vội hét lên.
Lục Xuyên Thành là chồng của bà chủ tiệm bánh ngọt.
Lúc này, Úc Dao phát hiện ra hai mẹ con đang đi tới, thần sắc anh hoảng loạn vội chạy đi, vô tình làm rơi thứ gì đó xuống đất.
“Này! Đợi đã!” Trì An An đuổi theo, lúc cô nhặt đồ lên thì người đã sớm biến mất không thấy đâu.
Tay Lục Xuyên Thành cầm điếu thuốc định châm lửa nhưng khi nhìn thấy Trì An An thì lại thôi, ông ta đưa điếu thuốc lên miệng cắn rồi ngồi xổm xuống: “Trì An An, cháu biết thằng nhóc đó à?”
Trì An An gật đầu: “Cậu ấy tên là Úc Dao.” Nhớ đến những lời lúc sáng mấy bác gái ở đầu ngõ nói: “Chú Lục, chú không được đánh cậu ấy, chắc là do cậu ấy đói bụng nên mới tới chỗ này.”
“Không phải đâu.” Lục Xuyên Thành lấy điếu thuốc ra khỏi miệng: “Tên tiểu quỷ đó cứ đứng đây nhìn cả buổi chiều, vợ chú đưa cho nó một cái bánh kem nhưng nó không ăn, cứ lén lút, làm ảnh hưởng tới công việc kinh doanh nên chú mới ra đuổi nó đi.”
Nếu như không phải do đói thì là muốn làm gì chứ? Trì An An tò mò mở túi ra, bên trong chiếc túi màu đen nhàu nát là một miếng băng cá nhân!
Hứa Thanh Hòa cũng cảm thấy kinh ngạc: “Đứa nhỏ này…” Chẳng lẽ là vì hôm qua nó cắn An An nên hôm nay chạy tới đây để đưa miếng băng cá nhân sao?
Một miếng băng cá nhân nhỏ, đưa cho người khác, đã thế còn biết dùng túi bỏ vào.
Trì An An cầm miếng băng cá nhân, trong lòng cảm thấy hụt hẫng. Không biết sau này Úc Dao sẽ như thế nào nhưng ít ra ngay lúc này, anh vẫn là một người lương thiện, không hề giống như lời mà người khác đồn thổi.
Phải chăng là do thế giới này quá tàn nhẫn nên anh mới phải thay đổi.
Ánh mắt Trì An An kiên định, nhất định sau này cô sẽ bảo vệ anh thật tốt.
*
Hàng năm, vào ngày sinh nhật của Trì An An, Hứa Thanh Hòa đều làm một cái bánh kem thật lớn, sau đó mời đám trẻ gần nhà tới ăn bánh kem.
Năm nay cũng vậy.
Trần Viện dẫn theo con trai bà ấy là Tưởng Thời Tống tới sớm nhất, Trần Viện đẩy con trai mình một cái: “Thời Tống, mau lấy quà mà con chuẩn bị ra, đem tặng An An đi.”
Khuôn mặt Tưởng Thời Tống nhỏ nhắn không chút cảm xúc, phản bác lại: “Là mẹ tự mình chuẩn bị chứ đâu phải con.”
Bị vạch trần nhưng Trần Viện không mảy may tức giận mà cười nói: “Của mẹ cũng là của con, con đừng quên chính con là người bảo mẹ chuẩn bị cho.”
Tưởng Thời Tống định mở miệng phản bác nhưng thấy vô nghĩa nên lại thôi, cậu ta đem quà nhét vào tay Trì An An: “Quà được đưa đến rồi, tôi về nhà làm bài tập đây.”
Tên nhóc này từ ngoại hình đến cách nói chuyện đều rất lạnh lùng, Trì An An nhớ rõ trong tiểu thuyết, sau khi cậu ta lớn lên sẽ trở thành bạn tốt của nam chính.
Giống như mọi năm, mọi người đều lần lượt tới đông đủ. Tuy nhiên, người hay đến đầu tiên cũng là người ăn nhiều nhất Vương Tiểu Bàn lại không tới, bởi vì sự việc xảy ra tối hôm qua nên hắn ta bị cấm túc ở nhà, không được đi.
Sau khi thắp nến xong, mọi người hát bài chúc mừng sinh nhật rồi cắt bánh kem.
Trì An An cắt một miếng bánh kem thật lớn, bỏ thêm lên đó hai quả dâu tây, cô lấy cớ muốn đưa bánh cho Vương Tiểu Bàn để ra ngoài.
Ai cũng biết nhà của Vương Tiểu Bàn ở gần đây, Hứa Thanh Hòa không nói gì, yên tâm để Trì An An đi.
Dựa theo địa chỉ mà hồi sáng cô nghe được từ mấy bác gái ở đầu ngõ, Trì An An rẽ vào hai con hẻm nhỏ. Mới vừa ra khỏi ngõ nhỏ, cách đó không xa, cô đã trông thấy một đám người vây xung quanh nhà Úc Dao, tiếng cãi cọ ầm ĩ, nhất là thanh âm chói tai phát ra từ người phụ nữ.
“Úc Gia Viễn, tao nói cho mày biết! Hôm nay mày nhất định phải trả tiền cho tao! Nếu còn định không trả tiền thì tốt thôi, tao sẽ ngồi đây ăn vạ đến khi nào mày chịu trả mới thôi!”
“Cút đi!” Người đàn ông thô bạo nói: “Tôi không có tiền! Đang muốn chết còn không được đây!”
“Mày!” Người phụ nữ tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng: “Úc Gia Viễn cái tên khốn nạn!” Sau đó bà ta liền khóc nấc lên: “Mọi người mau xem đi! Mau nhìn! Mau nhìn đi!” Bà ta kéo cánh tay của Vương Tiểu Bàn đến: “Tên tạp chủng nhà hắn ta cắn con trai tôi thành ra như này đây, đã vậy còn không chịu bồi thường tiền thuốc men, rốt cuộc còn có đạo lý hay không!!!”
Mọi người đều lên tiếng chỉ trích: “Sao lại cắn ra nông nỗi này.”
“Tiền thuốc men hẳn là không ít đâu.”
“Không tốn bao nhiêu, chỉ mấy trăm tệ thôi, cũng không phải đứt tay đứt chân gì. Úc Gia Viễn, cậu mau đưa tiền bồi thường cho người ta đi.”
“Tôi không có!” Úc Gia Viễn vẫn tiếp tục đóng vai là một kẻ vô lại: “Tôi nói không có chính là không có, một xu cũng không có.”
“Nó mới là người cắn con cô.” Hắn ta vứt tàn thuốc xuống đất, tóm lấy Úc Dao rồi đẩy về phía người phụ nữ: “Nào! Cô mau cắn lại nó đi!”
Sau cú va chạm vừa rồi, không rõ là do người phụ nữ đứng không vững hay cố ý ngã xuống đất, bà ta gào khóc: “Đánh người rồi! Úc Gia Viễn đánh người rồi! Cứu mạng, Úc Gia Viễn đánh người rồi!”
“Mẹ kiếp…” Có người giơ nắm đấm lên.
Tình cảnh hiện giờ không thể kiểm soát được, một đám người ồn ào lao vào đẩy nhau, nào là tiếng trẻ con khóc, nào là tiếng quát tháo om sòm.
Vô số tiếng ồn truyền đến làm người khác đinh tai nhức óc.
“Mày chính là thằng tạp chủng.”
“Là mày, mày là người đã hại chết mẹ mày.”
“Mày chính là tai họa, bất cứ ai ở bên cạnh mày đều sẽ gặp bất hạnh.”
Đầu Úc Dao như muốn nổ tung, anh siết chặt con dao trong tay.
Giây tiếp theo, một bàn tay mềm mại nhưng đầy rắn chắc nắm lấy cổ tay anh, bàn tay anh đột nhiên thả lỏng.
Con dao liền rơi xuống đất.