Chương 1

Xuất bản lần đầu tiên tại thành phố văn học Tấn Giang

Thành phố Bắc An vào cuối tháng tám nghênh đón một trận mưa lớn, nước mưa rơi lốp bốp trên phiến đá xanh, nước bắn tung tóe làm ướt ống quần người đi đường. Một trận mưa như thác đổ kéo dài từ sáng sớm đến chạng vạng mới dần tạnh bớt, đường phố được nước mưa gội rửa sạch sẽ trông như mới, gió thổi qua, mang theo một chút lạnh lẽo.

Con đường đá xanh ướt đẫm sau cơn mưa, mấy bạn nhỏ mang ủng đi mưa dẫm lên, chơi đùa với vũng nước.

Bên trong tiệm bánh, Trì An An ngồi trên băng ghế nhỏ, đung đưa đôi chân ngắn ngủn, chống tay lên khuôn mặt nhỏ bé, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa kính.

“Hoan nghênh ghé thăm.” Cửa kính bị đẩy ra.

“An An, lại đang đợi mẹ cháu tan làm à!” Người phụ nữ vừa nói vừa đưa tay nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của Trì An An.

“Dì Trần.” Giọng nói của cô giòn giã ngọt ngào.

Trì An An từ nhỏ đã là một cô bé trắng trẻo, khuôn mặt tròn bầu bĩnh đặc biệt đáng yêu, cộng thêm cái miệng nhỏ ngọt lịm, gặp ai cũng gọi một tiếng khiến người khác cực kì yêu thích.

Trần Viện mỉm cười ngồi xổm xuống sờ khuôn mặt tròn vo, nhìn theo ánh mắt cô: “Muốn ra chơi cùng với đám Vương Tiểu Bàn không?”

Vương Tiểu Bàn là đứa nhỏ đứng chính giữa đang đạp lên vũng nước, cao lớn nhất trong đám, là một cậu nhóc mập mạp.

Trì An An liếc nhìn đám nhóc tì dẫm dẫm lên vũng nước, lắc đầu. Đừng thấy vóc dáng nho nhỏ chỉ mới 6 tuổi của cô, thật ra cô đã sớm qua cái tuổi chơi trò ấu trĩ này rồi.

Trì An An không biết rằng sự im lặng của cô trong mắt Trần Viện còn có ý nghĩa khác.

Sáu năm trước, lúc cô theo mẹ là Hứa Thanh Hòa dọn về, bọn họ có nghe nói cô sinh ra sức khỏe vốn không tốt, mắc bệnh hen suyễn. Người cha cặn bã của cô muốn có con trai không muốn con gái, hơn nữa cô còn là một đứa mắc bệnh cần tiền, ông ta không muốn chìa tiền ra nên trực tiếp bỏ chạy, để lại hai mẹ con.

Ở thành phố lớn cái gì cũng cần tiêu tiền, chi phí lại cao, Hứa Thanh Hòa thật sự không còn cách nào khác ngoài việc dẫn cô trở về. Chỉ có điều, bệnh của cô là bẩm sinh, làm cách nào cũng không thể chữa khỏi, may là khi lớn lên triệu chứng không còn nghiêm trọng như trước, bây giờ chỉ cần cẩn thận là được.

Năm, sáu tuổi vốn là độ tuổi trẻ con vô lo vô nghĩ, sức sống bừng bừng, nhưng cô lại không thể chạy nhảy, ngoan đến mức khiến người khác phải đau lòng.

“An An thật ngoan.” Trần Viện xoa đầu Trì An An, nhỏ giọng thở dài, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

*

“Tại sao nó không mặc quần áo, xấu hổ quá!”

“Lại còn nhặt rác ăn, mẹ tao nói ai ăn rác đều là đồ rác rưởi, chúng ta đừng chơi với đồ rác rưởi này.”

“Nó hôi quá, đừng nhìn nữa, nhanh đi thôi, không lát nữa chúng ta cũng bị lây mùi hôi thối của nó mất.”

Ngoài cửa, đám nhóc tì đứng vây xung quanh thùng rác, cậu bé bị bao vây thậm chí còn gầy hơn bất kì ai trong số chúng, tóc bị nước mưa xối ướt vẫn còn đang nhỏ giọt, cả người bẩn thỉu, chỗ xanh chỗ tím, mình đầy vết thương, ngay cả quần áo cũng không có.

Cậu bé bị vây xem như thế cũng không cảm thấy mất mặt, vẫn tiếp tục lục thùng rác tìm thức ăn.

Mấy cô gái nhỏ chê bẩn nên đi trước, còn lại Vương Tiểu Bàn và hai thằng nhóc, một đứa trong số đó kéo tay Vương Tiểu Bàn muốn rời đi. Người này dơ quá, hôm nay nó mặc bộ đồ mới mà ba đi công tác mang về, nó không muốn làm bẩn quần áo đâu.

Vương Tiểu Bàn vẫn đứng yên bất động, hiển nhiên là không muốn đi.

“Tụi bây không muốn biết nó là ai sao?” Con nít ở tuổi này đối với cái gì cũng thấy tò mò.

Thằng nhóc lắc đầu, thế nhưng ý kiến của nó đối với Vương Tiểu Bàn không quan trọng.

“Nè! Mày là ai, tại sao lại lục lọi thùng rác nhà tao!” Trong mắt tiểu bá vương Vương Tiểu Bàn, cả đường phố Bắc An này đều là nhà của nó, nó có nhiệm vụ phải trông chừng thùng rác nhà mình!

Cậu bé không trả lời, hiện tại cậu đang rất đói, không rảnh quan tâm chuyện khác.

Vương Tiểu Bàn có hơi tức giận, hai tay chống nạnh: “Ê! Tao hỏi mày đó!”

Tiểu bá vương cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình không được tôn trọng!

Nó nổi giận đùng đùng bước tới, đẩy cậu một cái: “Mày bị câm hả? Tao đang hỏi mày đó!”

Bị đẩy một cái như vậy, nửa chiếc bánh ngọt nhỏ mà cậu vất vả lắm mới lục được trực tiếp văng ra ngoài, rớt xuống nền đá xanh ướt nhẹp, lăn mấy vòng, dính đầy bùn.

Cậu quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu hung tợn nhìn chằm chằm Vương Tiểu Bàn.

“Mày… Mày trừng cái gì mà trừng.” Vương Tiểu Bàn cảm thấy sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau, giây tiếp theo cậu liền nhào tới cắn mạnh vào cánh tay nhỏ mềm của Vương Tiểu Bàn.

Nhanh, chính xác, tàn nhẫn.

*

“Oa…” Ngoài cửa truyền đến tiếng trẻ con khóc.

“Có chuyện gì vậy?” Hứa Thanh Hòa chạy tới, Trần Viện vốn đang ngồi xổm trước mặt Trì An An vội chạy ra.

Hứa Thanh Hòa cũng bế Trì An An đi theo ra ngoài.

Ngoài cửa, Vương Tiểu Bàn khóc tê tâm liệt phế, đến mức thịt mỡ trên mặt đều run lên.

Sống ở đây lâu như vậy, Trì An An đã quen nhìn Vương Tiểu Bàn diễu võ dương oai, đây là lần đầu tiên thấy tiểu bá vương phố Bắc An khóc thành ra thế này.

“Buông! Tao bảo mày buông nó ra!” Mẹ Vương Tiểu Bàn kịp thời chạy đến, bà ta túm tóc cậu, giơ tay tát hai cái, muốn cậu mau nhả ra.

Nhưng cậu giống như con sói phát điên, mặt bị đánh cho sưng đỏ vẫn cắn chặt miếng thịt mềm kia không chịu buông, dường như nhất định phải cắt đứt miếng thịt này.

Mẹ Vương Tiểu Bàn vừa tức giận vừa lo lắng, mặt đỏ bừng: “Mày là đồ chó con có mẹ sinh ra nhưng không có mẹ dạy! Tao kêu mày buông!”

Người phụ nữ mập mạp, tay bự eo to, lực tay lại càng mạnh, “bốp” một tiếng thật lớn, cậu bị đánh văng ra xa, đầu đập xuống đất.

Dường như còn chưa hết giận, bà ta bước đến, nắm lấy tóc cậu, giơ tay lên định đánh thêm lần nữa.

“Đừng mà!” Trì An An nhìn thấy cảnh này, theo bản năng siết chặt cổ áo Hứa Thanh Hòa.

Hứa Thanh Hòa vội che mắt Trì An An, bước lên phía trước: “Mẹ Tiểu Bàn, đừng đánh nữa, nhanh, trước tiên đi bệnh viện kiểm tra vết thương cho Tiểu Bàn, mặt đất ẩm ướt để lâu sẽ nhiễm trùng đó.”

“Đúng vậy đúng vậy, đừng đánh nữa, cô nhìn xem đứa bé kia cũng đập đầu chảy máu rồi, nó còn nhỏ như vậy, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng mất.”

“Tốt nhất là nhanh chóng đến gặp bác sĩ đi.”

“Gặp bác sĩ quan trọng hơn.”

Không biết từ lúc nào, một đám người vây quanh hiện trường, ồn ào nhốn nháo, ai cũng kéo đến xem náo nhiệt.

Vương Tiểu Bàn còn đang khóc lóc thảm thiết, dấu răng trên cánh tay nhỏ mập mạp hằn sâu đến độ lộ ra miếng thịt bên trong, máu ứa cả ra.

“Đồ khốn này, nếu con trai tao có chuyện gì, tao gϊếŧ chết mày!" Người phụ nữ mắng xong liền dùng hết sức ôm Vương Tiểu Bàn chạy đến bệnh viện, trước khi đi còn không quên đá cậu một cái: “Cút ngay! Đừng có cản đường.”

Hai bóng người dần rời đi, ánh mắt mọi người lại lần nữa hướng về phía cậu bé.

“Úc gia đúng là tạo nghiệt mà, đứa nhỏ tốt đẹp như vậy lại nuôi dưỡng thành ra thế này, người không ra người quỷ không ra quỷ.”

“Đúng vậy, đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết mấy ngày rồi không được ăn cơm.”

Trì An An giật mình, cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?

Một năm trước, Trì An An tỉnh lại liền phát hiện mình xuyên sách, xuyên thành người chỉ xuất hiện trong trí nhớ của nhân vật khác, là bạch nguyệt quang đoản mệnh của nam chính.

Lúc mới xuyên đến, hệ thống đã nói với cô rằng không biết sai sót ở đâu, nguyên bản “Trì An An” bởi vì cơn hen suyễn phát tác, không thể qua khỏi, cho nên cô mới xuyên tới đây. Mà nhiệm vụ của cô là chinh phục nam chính tiểu thuyết, dựa theo cốt truyện đối xử tốt với anh, trở thành bạch nguyệt quang của anh, sau đó chết đi là có thể khỏe mạnh trở về thế giới thực.

Nghĩ đến thân thể ở thế giới thực ngày nào cũng phải đến bệnh viện, còn có ba mẹ yêu thương, Trì An An liền đồng ý.

“Nghe nói đứa nhỏ này là con của chị gái Úc Gia Viễn, ở bên ngoài không cẩn thận có con với người khác, vốn dĩ còn đang sống tốt, không hiểu sao lại đột nhiên qua đời vì tai nạn xe! Sau khi chị hắn ta mất, Úc Gia Viễn đã nhận nuôi đứa nhỏ này.”

“Úc Gia Viễn vốn nghiện cờ bạc, uống rượu thành tính, làm sao biết cách nuôi dưỡng trẻ nhỏ, hắn ta đang làm cái gì vậy chứ! Đúng là đứa nhỏ đáng thương.”

Trì An An đã đọc qua cuốn tiểu thuyết đó, cô biết sau khi mẹ qua đời, Úc Dao sống với chú. Chú của anh vốn không phải loại người tốt đẹp gì, suốt ngày ham ăn biếng làm, chỉ biết cầm khoản tiền bồi thường kếch xù của mẹ Úc Dao đi ăn nhậu, chơi gái, đánh bạc. Chỉ là cô không nghĩ tới khi còn bé, Úc Dao thậm chí còn không có quần áo để mặc, cơm để ăn. Lớn lên trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy mà tính cách không vặn vẹo mới là lạ.

* Vì khúc này bắt đầu giới thiệu rõ về nam chính Úc Dao nên mình sẽ đổi cách gọi từ "cậu" sang "anh" nhé.

Nếu đã xuất hiện, vậy cô cũng không định ngồi yên nói đạo lý.

Trì An An vừa muốn thoát khỏi vòng tay đang ôm chặt lấy mình, liền bị Hứa Thanh Hòa ngăn lại: “Sao vậy?”

Suýt chút nữa quên mất bây giờ cô đang là một cô bé tuổi còn nhỏ, sức khỏe lại không tốt, cô bắt chước giọng điệu của bé gái: “Mẹ ơi, con muốn đi lấy bánh ngọt.”

Lúc nãy Dì Trần đưa cho cô một chiếc bánh nhỏ, cô vẫn chưa ăn nên muốn mang tới cho Úc Dao.

Hứa Thanh Hòa là một người mẹ, không nhìn được cảnh trẻ con chịu khổ nên rất vui mừng khi thấy con gái mình có lòng yêu thương người khác như vậy: “Vậy con đứng ở đây, đừng đi lung tung.” Bà đặt Trì An An xuống: “Mẹ đi lấy giúp con.”

*

Ngày càng có nhiều người tụ tập lại, mọi người hết thở ngắn rồi lại thở dài, cảm thấy anh đáng thương nhưng không có ai tiến lên giúp đỡ.

Úc Dao dường như đã sớm quen với những cảnh này, anh cố gắng bò dậy khỏi mặt đất, vết thương trên trán do bị đập đầu vẫn còn đang chảy máu, anh lại giống như không cảm thấy đau, chân mày chưa từng nhíu lại, sau khi đứng dậy thì loạng choạng đi tới cạnh thùng rác, nhặt chiếc bánh ngọt từ dưới đất lên, bỏ vào trong miệng.

“Này! Cậu đừng ăn cái đó, nó bẩn rồi không thể ăn, cậu ăn cái này đi.” Trì An An đưa cái bánh nhỏ cho Úc Dao.

Úc Dao nhìn cô bé non nớt trước mắt, chỉ cảm thấy chán ghét. Anh đã gặp qua rất nhiều người nhất thời nảy sinh lòng tốt, người ta thương hại anh nên cho anh một ổ bánh mì, sau đó liền cảm thấy việc tốt mà bản thân làm được chính là đang cứu rỗi anh.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc bởi vì hành động nhất thời đó mà đứa trẻ kia sẽ cho rằng nó đã tìm thấy hy vọng, rồi dần dần tuyệt vọng trong chính những hy vọng nhỏ nhoi đó.

Nếu như vẫn phải trải qua bóng tối, vậy thì anh tình nguyện chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng.

“Ăn đi.” Trì An An nhét bánh ngọt vào tay anh.

Tay cô vừa mới chạm vào tay anh, anh liền giống như con sói hung ác hướng về phía lòng bàn tay cô, tàn nhẫn cắn xuống.

Bánh ngọt lại rơi xuống đất.

Mọi người hít một hơi khí lạnh.

“An An!” Hứa Thanh Hòa hoảng sợ.

“Mẹ!” Trì An An kịp thời kêu lên, cô lắc đầu một cái, ra hiệu với Hứa Thanh Hòa: “Không sao đâu.”

Giọng nói của cô mềm nhũn: “Cậu không cần phải sợ, tớ sẽ không làm tổn thương cậu.”

Úc Dao nhìn chằm chằm cô, lông mi rung rung, trong mắt hết thảy đều là nghi ngờ.

Trì An An vụng về dùng đôi bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ một cái lên đầu Úc Dao, mỉm cười: “Cậu có thể nhả ra không, tay tớ rất…”

Cô còn chưa nói hết câu thì anh đột nhiên nhả tay cô ra, quay đầu bỏ chạy.

“An An con không sao chứ?” Hứa Thanh Hòa ôm Trì An An vào trong ngực, lật xem lòng bàn tay cô, bàn tay Trì An An cũng bị cắn thành một hàng dấu răng đỏ ửng, bà đau lòng muốn chết.

“Đứa nhỏ này sao lại như vậy chứ…”

“Hừ! Tôi biết ngay thằng nhóc này giống hệt Úc Gia Viễn, đều không phải thứ tốt lành gì. Mấy cô không biết đâu, hai ngày trước thằng nhóc này nhặt đồ ăn ở quảng trường, tôi thấy thương nên cho nó một cái bánh, kết quả là thằng nhóc này về nhà lên cơn sốt đau bụng, Úc Gia Viễn nói tôi đầu độc đứa nhỏ, còn đòi tiền thuốc men! Lừa tiền tôi! Cô nói xem công lý ở đâu chứ!”

“Ôi chao, mẹ An An à, cô cũng mau đưa An An đến bệnh viện khám đi, thằng nhóc này thấy người là cắn, không chừng có bệnh gì đó đấy!”

“Đúng đúng đúng, hai ngày trước tôi thấy nó ở sau tiệm cơm giành đồ ăn với chó! Nói không chừng là mắc bệnh dại, mẹ An An, nhanh đi kiểm tra đi! Đừng để bị lây bệnh!”

Trì An An ôm Hứa Thanh Hòa, cười nói không sao, về nhà khử trùng là sẽ không bị gì nữa.

“Mẹ đừng cau mày, con không đau đâu.” Trì An An biết Úc Dao không phải cố ý. Khi còn bé, cậu thường xuyên bị đánh nên sinh ra sợ hãi, có người đến gần muốn động vào cậu, cậu sẽ nghĩ họ muốn đánh mình nên theo bản năng cắn người để tự vệ.