Chương 43: Hoàn Chính Văn

Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)

*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT. Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện. Cảm ơn

Tôi không nói gì nữa, chỉ ngẩn lên nhìn bà rồi mỉm cười.

- Cháu hiểu rồi bà ạ....

Sau đó tôi quay lại vào nhà, nấu và dọn dẹp xong một bữa cơm thịnh soạn. Dọn dẹp tất cả mọi thứ, tôi đi lên phòng, dọn đống đồ linh tinh của tôi. Cất đi những món đồ tôi thường dù vào chỗ cũ.

Tôi đi lại xuống nhà, tìm kiếm đôi cốc mà khi còn sống tôi đã từng làm cất gọn vào một gốc. Quần áo của tôi được xếp gọn gàng cất lại vào tủ, tôi ra sân sau. Ngắm nhìn hết thẩy một lượt, ánh mắt lại rơi vào chiếc xích đu mà tôi yêu thích nhất. Hiện tại theo lời nói của tôi mà đã được anh lót một chiếc gối lên cho đỡ lạnh da thịt.

Tôi cầm chiếc gối lên đem cất đi, vào nhà tắm, tôi nhìn cặp bàn chải được đặt trong ly, lấy ra cái của mình đem đi cất. Hết thẩy mọi thứ trong nhà khi nhìn vào sẽ có cảm nhận rằng tôi từng tồn tại, đều bị tôi một tay dọn dẹp sạch sẽ.

Cuối cùng, tôi cũng chờ đợi được anh quay trở về, tôi ngồi trên ghế nhìn anh mà mỉm cười. Anh nhìn tôi, hơi nhíu mài lại, kéo giãn cà vạt ra, vẫn hôn lên trán tôi một cái. Sau đó mới hỏi

- Em làm gì dọn dẹp nhà dữ vậy, anh nhìn không quen.

Tôi không trả lời lại câu hỏi của anh, chỉ lấy đúng duy nhất một chén cơm, xới ra rồi đặt trước mặt anh.

- Anh ăn cơm đi.

Anh cũng không nghĩ nhiều, ngồi xuống cùng tôi ăn cơm, anh hàn thuyên cùng tôi rất nhiều chuyện ở công ty. Và tôi từ đầu đến cuối chỉ im lặng lắng nghe, lâu lâu lại gặp cho anh vài miếng thịt. Sau khi nhìn anh ăn xong, tôi lại ngỏ ý.

- Anh à, lâu rồi em không chụp hình, hay là mình chụp một tấm hình đi.

Anh nhìn tôi có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nghi ngờ hay suy nghĩ nhiều mà lấy điện thoại ra chụp hình cùng tôi.

Tôi ngồi dựa vào lòng anh, anh nhìn thẳng vào camera mỉm cười, còn tôi quay qua hôn vào khóe môi anh một cái.

* Tách.

Sau khi chụp xong bức hình, tôi cầm điện thoại ngắm nhìn nó mãi. Vui vẻ mà mỉm cười, sau đó tôi quay qua nhìn anh.

- Anh à, em bỗng nhiên rất muốn ăn đậu phụ thối, hay là anh mua cho em đi?

Anh quay qua nhìn đồng hồ, đã gần 8 giờ tối. Xoa đầu tôi mà dỗ dành.

- Hay là để mai, mai anh mua cho em. Giờ khuya rồi ăn cũng không tốt.

Tôi làm một bộ dạng không vui, bĩu môi nói.

- Em chỉ muốn ăn bây giờ, anh không thể mua cho em sao?

Anh nhìn tôi bật cười thành tiếng, vương tay xoa xoa mái tóc tôi. Sau đó mới nói

- Thôi được rồi, anh đi mua cho em, ở nhà ngoan. Đợi anh quay trở về nhé...

Tôi mỉm cười nhìn anh mang lại giày và lấy thêm áo khoác đi ra ngoài. Nhìn cánh cửa đóng lại, lúc này từ miệng tôi mới phát ra được một âm thanh.

- Vâng....

Tôi nhìn vào đồng hồ trên tay, 56...55....54...53....rồi từ từ đếm ngược 4...3...2...1...

Sau đó tôi thấy mọi thứ rất mong lung, giống như từng xuất hiện. Hoặc cũng là giống như chưa từng xuất hiện. Cả cơ thể tôi tan biến, như hòa vào không khí.

Tôi cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ nhõm, ánh mắt lại cứ nhìn chầm chầm vào cánh cửa như chờ đợi một người nào đó.

Cuối cùng chính là tôi không thể chờ đợi được anh ấy quay trở về. Để lời hứa của mình như gió thổi mây bay, lời hứa của tôi lại hệt như bồ công anh, chỉ là một cơn gió nhẹ đều bị thổi bay đi. Tôi không thể chờ anh về, không thể cùng anh ấy còn đậu phụ thối.

Kiếp này là tôi thất hứa, kiếp sau tự nguyện hoàn thành. Tôi chờ anh ấy, ở kiếp sau, Lâm Dung Thành chờ đợi Tôn Thiên Nam, ở kiếp sau.

- Kiếp sau gặp lại, xin chào, tạm biệt.

Cơ thể tôi tan biến, như hệt chưa từng tồn tại. Những thứ có thể chứng minh tôi tồn tại, đều bị một tay tôi phá hủy hết cả.

'Ngày hôm đó là một ngày mùa thu khá mát mẻ, khác hẳn thời gian Dung Thành mất, là khoảng thời gian vui tươi và hạnh phúc. Hôm ấy, Lâm Dung Thành như bị bốc hơi khỏi nơi trần gian khắc nghiệt này, không một ai biết rõ. Liệu đã từng có một hồn ma tên Lâm Dung Thành tồn tại hay không. Họ không tin, cũng không muốn tin, duy nhất chỉ có một kẻ điên. Cứ khăng khăng cho rằng, Lâm Dung Thành đã có tồn tại ở đâu đó, chỉ là gã không thấy được.

Gã đi phiêu bạc khắp chốn, trên tay là bịch đậu phụ thối mua chẳng biết là bao lâu rồi, đã hư không ăn được nữa. Nhưng lại không dám vứt đi vì sợ người thương giận. Miệng lại chẳng ngừng gào thét một cái tên, luôn lầm bầm một câu nói như tìm kiếm một ai đó. "Em ở đâu rồi" "Em đã hứa là ở bên cạnh tôi" "Thành Thành, bé con của anh, em ở đâu rồi" '

_Hoàn chính văn_

•Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi•

× Cảm ơn mọi người khoảnh thời gian qua đã ở bên cạnh mình cho đến khi hoàn bộ truyện này. Phải nói, trong 6 bộ truyện mình viết, có lẻ đây là bộ truyện khiến mình cảm thấy hạnh phúc nhất. Vì được mọi người ủng hộ, đa số những bộ trước mình viết. Sau khi hoàn những 2 năm trời mới hot, hoặc là drop rồi mới hot.

× Duy chỉ có bộ này, đã được các bạn ủng hộ từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc. Mình rất hạnh phúc, cảm ơn mọi người đã cùng mình vẽ nên chặn đường tươi đẹp này. Khoảng thời gian viết bộ truyện này đối với mình có lẻ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ, truyện chưa end hẳn vì có cả phiên ngoại.

_HẸN GẶP LẠI MỌI NGƯỜI Ở PHIÊN NGOẠI NHÉ_

• Là bà nào?? Tui canh 3 giờ sáng tui đăng liên tù tì 15 chương cho hoàn chính văn rồi là bà nào 3 giờ sáng rồi vẫn đọc được hay dẫy:))) 10 điểm cho sự cố gắng thức khuya ạ. Truyện tâm linh đăng giờ tâm linh nó mới hấp dẫn.

• Mọi người đón chờ 6 phiên ngoại sắp tới mình nào vui thì mình đăng nhé:)))