Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Không Cưới Thêm Ai Nữa

Chương 6: 70 tuổi

« Chương TrướcChương Tiếp »
70 tuổi.

Năm nay Nguyễn Chính Ý tròn bảy mươi.

Anh biến thành một ông già lọm khọm ngồi trên xe lăn, tự mình đi đăng ký ở viện dưỡng lão.

Tôi đã ở bên anh rất nhiều năm. Trong khoảng thời gian đó, bố mẹ tôi và mẹ anh đều lần lượt từ giã cõi đời, anh thật sự đã trở thành một người cô độc trên thế gian này.

Năm năm mươi tuổi, anh đệ đơn từ chức. Một mình tự do tự tại đi du lịch khắp nơi. Anh đi ngang qua một cây cầu nhân duyên ở một thị trấn cổ Giang Nam, tìm được chiếc khóa tình nhân chúng tôi đặt ở đó, xích sắt đã rỉ sét từ lâu, không thể nhìn được bên trên từng khắc hai cái tên.

“Tô Uyển Uyển, Nguyễn Chính Ý, trăm năm hạnh phúc, ngày 9 tháng 4 năm 2011.”

Trên núi tuyết Ngọc Long, anh đứng giữa trời đất mênh mông châm một điếu thuốc. Chúng tôi từng trải qua tuần trăng mật ở đây, đứng ở đỉnh núi tuyết Ngọc Long hôn nhau, nói lên nguyện vọng của mình. Năm rộng tháng dài, từ lâu tôi đã quên mất lời hứa khi xưa.

Anh đi qua gần hết lãnh thổ Trung Quốc, tôi cũng theo anh ngắm nhìn nét hùng vĩ của núi sông. Cũng coi như như thực hiện được nguyện vọng thời niên thiếu của chúng tôi, về già thì đi du lịch cho đến khi không còn sức để đi nữa.

Sáu mươi tuổi, thân thể anh không còn dẻo dai như trước, anh bắt đầu ở nhà chăm sóc cây cỏ, đọc sách phơi nắng trên ban công, thoáng cái nghiêng đầu ngủ gật.

Tận đến năm bảy mươi tuổi, anh trực tiếp đi đến báo danh ở viện dưỡng lão, vì anh không thể tự chăm sóc cho mình được nữa.

Anh sống một mình bình an, bốn mươi năm trôi qua không sóng gió. Tôi ở cạnh anh, nhìn anh dần trở nên chín chắn, nhìn tóc anh bạc đi từng ngày, nhìn anh một mình trải qua nỗi đau mất đi người thân, nhìn mỗi nếp nhăn in hằn trên khuôn mặt anh, nhìn răng anh dần rụng mất, hành động không còn nhanh nhẹn lưu loát, kể cả trí nhớ cũng bắt đầu suy giảm. Ra ngoài quên mang theo chìa khoá, xào rau còn cho rất nhiều muối, nước tương trong nhà cũng không có, vừa đi xuống siêu thị dưới lầu mua, tới nơi đã quên mất mình định làm gì.

Lúc ở viện dưỡng lão, Nguyễn Chính Ý cũng thích ở một mình như thế, một mình phơi nắng, một mình đọc báo, thỉnh thoảng trò chuyện cùng mấy cụ ông khác vài câu. Bởi vì chân cẳng không còn vững nên anh đành ngồi xe lăn, cuộc sống hằng ngày chỉ gói gọn trong từng tấc vuông trong viện dưỡng lão.

Một cặp vợ chồng ngoài bảy mươi vừa dọn đến, tóc ông lão cũng đã rụng hết cả, đầu tròn như quả trứng, còn bà lão đầu tóc cũng bạc phơ.

Đôi vợ chồng già thường xuyên ngồi trên xe lăng cùng nhau tận hưởng ánh mặt trời ấm áp. Bà lão đội chiếc nón bông lên đầu ông lão như đang ấp trứng, mùa đông cực kỳ ấm áp. Ánh mặt trời vọt lên trên mái nhà như những chú cá nhỏ, rọi lên đôi vợ chồng già đang ríu rít trò chuyện. Ông lão không bao giờ cãi thắng được bà lão, còn bà lão cười đến mức lộ ra cả hàm răng thưa thớt.

Nguyễn Chính Ý vẫn luôn nhìn bọn họ trò chuyện cùng nhau, bản thân không nói gì cả, chỉ ngắm họ rồi cười.

Ông lão thấy thế nhiệt tình chào hỏi anh, “Người anh em, lại đây tâm sự đi, lúc nào cũng ngồi một mình ở đó làm gì?” Bà lão cũng nhìn anh mỉm cười.

Nguyễn Chính Ý nhìn hai vợ chồng già, di chuyển xe lăn lại gần: “Tôi hâm mộ ông đấy mà.”

Ông lão ngạc nhiên đáp: “Tôi chỉ là một ông lão, có gì mà hâm mộ?”

Nguyễn Chính Ý chỉ vào bà lão: “Tôi hâm mộ ông nhiều tuổi rồi mà vẫn còn bạn già bên cạnh trò chuyện mỗi ngày.”

Ông lão nhìn lướt qua bà lão, “Hừ, cái bà già này ngày nào cũng chọc giận tôi.”

Bà lão đáp trả ánh nhìn ông lão, lại quay sang hoà nhã trả lời Nguyễn Chính Ý: “Chắc vợ ông vừa đi không lâu nhỉ, có thể nhìn ra được ông rất nhớ bà ấy, tôi để ý thấy ông thường nhìn đôi chim tước trong viện rất lâu.”

Nguyễn Chính Ý thở dài, “Bà đừng nhắc đến cô ấy nữa, cô ấy là người vô lương tâm, rời bỏ tôi từ lâu rồi, cũng ngót nghét bốn mươi năm. Tôi gần như đã quên mọi thứ thuộc về cô ấy.”

Ông lão ngạc nhiên hỏi, “Vợ ông đã mất bốn mươi năm, lúc ấy ông vẫn còn trẻ cơ mà…chẳng lẽ không tái hôn à?”

Ngay cả bà lão cũng khϊếp sợ không biết nói gì.

Nguyễn Chính Ý nhoẻn miệng cười, “Từ năm ba mươi tuổi tôi đã sống một mình, bây giờ cũng tròn bốn mươi năm rồi. Lúc còn trẻ, tôi đã hứa với cô ấy, nếu cô ấy có đi trước, tôi sẽ không kết hôn nữa. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Tôi không muốn nuốt lời.”

“Cô ấy à, hai người không biết đâu, là người tính tình hẹp hòi, tôi mà cưới người khác, cô ấy có làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho tôi.”

“Lúc vợ chồng tôi còn trẻ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu gian khổ, chỉ tiếc tôi không thể cho cô ấy hưởng phúc dù chỉ một ngày.”

“Tôi thật lòng chưa từng nghĩ đến việc tìm người khác, trong lòng tôi chỉ có duy nhất hình bóng của cô ấy, không ai có thể thay thế. Một người cũng tốt thôi, nhưng mà đôi khi cũng sợ hãi lắm, sợ mình quên mất cô ấy. Tuổi càng cao, trí nhớ càng kém.”

Hai vợ chồng già trợn mắt há mồm, họ đã sống lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông góa vợ sớm nhưng không tiến thêm bước nữa.

“Ông có con không?”

Nguyễn Chính Ý lắc đầu: “Chỉ có một mình.” Anh ngửa đầu nhìn ánh mặt trời mùa đông ấm áp, cười nói: “Chắc vài năm nữa là có thể đến gặp cô ấy rồi.”

Một đầu tóc bạc trắng được cắt tỉa gọn gàng, nhìn qua rất có tinh thần. Anh nhớ tới người phụ nữ trẻ tuổi trong tấm ảnh nọ, tóc đuôi ngựa, mặt trứng ngỗng, mắt hạnh một mí luôn cong cong như vầng trăng, đôi khi anh không còn nhớ người ấy là ai, nhưng đôi khi nằm chiêm bao, sẽ mơ thấy người phụ nữ này, giọng nói trong trẻo gọi anh, “Nguyễn Chính Ý!”, âm thanh giòn giã giống như quả đào giòn rụm mùa hè.

Ký ức giống như vỏ sò trên bờ cát bị bọt sóng thời gian mãnh liệt cuốn trôi, nhấn chìm một vài chuyện xưa cũ vào sâu đáy biển. Chỉ có duy nhất nụ cười của cô là mãi không chịu trôi theo dòng chảy thời gian, luôn kiên trì nằm yên trong trí nhớ. Thỉnh thoảng làm anh nhớ tới khi còn trẻ mình đã từng yêu cô sâu đậm nhường nào, cho đến tận cái tuổi gần đất xa trời, kỷ niệm năm xưa vẫn như bầu rượu ủ lâu năm, càng ủ càng đậm vị.

Anh đã cố chấp nhiều năm như vậy đấy.

Gió thổi ánh mặt trời ấm áp, chim nhỏ chụm đầu ríu rít. Anh bắt đầu ngủ gật, trong lòng thầm tính toán không biết bao giờ mới có thể gặp lại cô.

Năm bốn mươi tuổi ấy, anh từng nói sẽ không bao giờ đến nghĩa trang thăm cô nữa. Và anh thật sự làm được. Nhưng anh đã chuẩn bị một vị trí bên cạnh cô, đợi trăm năm sau sẽ lại tới gặp cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »