Chương 7

Vì không hiểu sự lợi hại của đồng tâm cổ, hắn vẫn dám nói lời cay nghiệt với Nhan Trường Tuế.

Mặc dù lớn lên ở Ma vực, Nhan Trường Tuế lại không kiêu ngạo, y chỉ thích hưởng thụ cuộc sống, những người xung quanh cũng luôn chiều chuộng y. Y không thực sự hiểu tại sao chỉ là một đồng tâm cổ mà Kỳ Nghiên lại phản ứng như thế. Rõ ràng chỉ cần hắn ngoan ngoãn nghe lời, y sẽ không gϊếŧ hắn, thậm chí còn đối xử tốt với hắn.

Huống chi Kỳ Nghiên từng sinh ra ở tầng đáy của Ma vực, đi theo y như thế, hắn có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.

Nhưng khi nhận ra sự ghét bỏ của Kỳ Nghiên đối với mình, y không còn nghĩ đến việc thân thiết với hắn, đồng thời cũng nảy sinh ác cảm với hắn.

Sau này, khi Kỳ Nghiên tiếp tục nói lời cay nghiệt với y, y có thể trừng phạt hắn. Dần dần, Kỳ Nghiên im lặng, ít nhất trên mặt không còn khiến y khó chịu. Nhan Trường Tuế nghĩ rằng hắn đã thỏa hiệp, vẫn giữ nguyên suy nghĩ ban đầu, chỉ cần Kỳ Nghiên không chống đối mình, dù hắn không quỳ gối hay không tỏ ra tôn trọng trước mặt y, y cũng có thể coi như không thấy.

Điều này có lẽ là sự bao dung dành cho người đầu tiên y từng thích.

Sau khi Ma tôn tiền nhiệm qua đời, Nhan Trường Tuế muốn trải nghiệm một lần, có người gợi ý cho y là hãy gọi Kỳ Nghiên đến hầu hạ, nhưng Nhan Trường Tuế không do dự mà từ chối ngay, vì y biết Kỳ Nghiên sẽ không đồng ý.

Nhưng bây giờ người này lại chủ động bước đến trước mặt y mối quan hệ giữa hai người lúc này không quá tốt cũng không quá xấu, Nhan Trường Tuế vẫn đề phòng hắn nhưng cũng không quá sâu sắc.

Quan trọng nhất là lúc này Nhan Trường Tuế không phải là Nhan Trường Tuế đã trải qua mọi thứ, y vẫn còn tình cảm với Kỳ Nghiên, nên rất có khả năng sẽ đồng ý.

Ánh mắt của Bạch Thính Duyên lướt qua hắn vài vòng, không vội nói gì thêm. Cậu đang đợi phản hồi từ hệ thống, nhưng đợi mãi không thấy, giữ im lặng cũng không phải tính cách của cậu.

Cậu nghĩ một lát, cuối cùng quyết định từ chối trước.

"Hôm nay ta..."

Nhưng ngay khi cậu mở miệng, Kỳ Nghiên dường như đã biết cậu định nói gì. Hắn vốn đã ở gần cậu, bàn tay của hắn tiến thêm một bước, đặt lên bên hông của Bạch Thính Duyên, dù chưa chạm vào da, nhưng cậu đã cảm nhận được hơi nóng đó.

"Tôn chủ nghĩ rằng ta không thể làm ngài thỏa mãn sao?"

Kỳ Nghiên ngước nhìn cậu, trong ánh mắt dường như có chút điên cuồng và cố chấp.

"Ngài có thể thử trước, nếu không hài lòng, ngài phạt ta cũng được."

Đây... có phải là định động tay động chân thật rồi không.

Thêm vào đó, Kỳ Nghiên vốn không phải là người chủ động nhận phạt, hành động này có vẻ là không đạt mục đích sẽ không bỏ qua.

[Cậu cứ đồng ý với hắn trước đi].

Giọng hệ thống vang lên bất ngờ, khiến Bạch Thính Duyên đang căng thẳng bừng tỉnh.

"Điều này... không được hay lắm đâu?"

[Giả vờ đi, chẳng phải cậu đã muốn ngủ với hắn từ lâu rồi sao? Cho cậu một cơ hội, cứ làm đi, sau đó tôi sẽ nói cho cậu chuyện gì đang xảy ra].

Đối phương vốn là kiểu người cậu thích, lúc này hơi thở hắn tiến lại gần, thực sự khiến Bạch Thính Duyên động lòng.

Vì hệ thống đã nói vậy, cậu cũng không cần phải do dự nữa, Bạch Thính Duyên vươn tay, vẫn động tác vừa rồi khi cậu nhấc cằm ma nô, chỉ có điều lần này đối tượng đổi thành Kỳ Nghiên.

Cậu tiến lại gần hắn một chút, ngón tay mơn trớn cằm hắn.

"Tả Hộ pháp đã chủ động như vậy, xem ngươi có thể làm bản tôn hài lòng không."

Kỳ Nghiên nhìn cậu, hơi sững sờ, dường như mới nhận ra cậu đã đồng ý, đôi mắt hắn lập tức trở nên dịu dàng hơn. Hắn cúi đầu, như muốn hôn lên má cậu, nhưng hành động đó dừng lại giữa chừng.

Sau đó hắn cúi đầu xuống, chạm nhẹ vào bụng dưới của cậu.

Thắt lưng của Bạch Thính Duyên buộc dây đai, lúc này đã bị cởi ra, cậu cảm nhận được một chút lạnh lẽo.