Chương 3

Mặc dù ma nô là tầng lớp thấp nhất trong Ma vực, nhưng lại là những người biết cách phục vụ chủ nhân, khiến lần đầu trải nghiệm của Nhan Trường Tuế mang đến cho cậu ta cảm giác tuyệt vời về thể xác, và cậu ta đã yêu thích cảm giác này, thậm chí có chút không thể cưỡng lại.

Về sau, cậu ta càng không thoải mái nếu một ngày không có người phục vụ.

Thực ra, ý định ban đầu của Kỳ Nghiên và thuộc hạ là khiến Nhan Trường Tuế yêu ai đó, như vậy họ có thể dùng người đó làm con tin để ép cậu ta tự nguyện đưa ra mẫu cổ.

Vì thế, họ bắt đầu đưa người lên giường Nhan Trường Tuế, từ những ma nô được huấn luyện kỹ lưỡng cho đến các tu sĩ bên ngoài. Nhưng rõ ràng Nhan Trường Tuế không phải là người dễ động lòng, những người đàn ông bên cạnh cậu ta liên tục bị thay thế mà chẳng thấy cậu ta thực sự thích ai.

Nhưng may mắn thay, theo thời gian, Nhan Trường Tuế dần dần bắt đầu quan tâm đến cái gọi là "tình yêu".

Tất nhiên, suy nghĩ của cậu ta khác người bình thường. Cậu ta thích nhìn người khác yêu mình đến mức không thể tự thoát ra.

Cậu ta bắt đầu để mắt đến những người đàn ông đẹp bên ngoài Ma vực, cùng họ trải qua những đêm xuân. Cậu ta thích nhất là nhìn thấy những người đàn ông ban đầu chống đối, nhưng rồi cuối cùng lại tự nguyện ở bên cậu ta. Khi đối phương yêu cậu ta đến mức không thể rời xa, cậu ta lại không do dự mà vứt bỏ họ.

Hơn nữa, những người mà cậu ta chơi đùa đều là những tu sĩ có địa vị nhất định, dần dần Nhan Trường Tuế nổi danh khắp nơi.

Các thế lực khác ngày càng bất mãn, cuối cùng khi cậu ta bắt cóc thiếu trang chủ của Quy Kiếm sơn trang là Tiêu Thanh Nguyên, họ bắt đầu liên thủ để tiêu diệt cậu ta.

Cũng chính Tiêu Thanh Nguyên đã khiến Nhan Trường Tuế biết thế nào là yêu.

Tiêu Thanh Nguyên nổi tiếng là một thiếu hiệp lạnh lùng, vừa đẹp trai lại vừa kiêu ngạo, Nhan Trường Tuế vừa gặp đã phải lòng y.

Đây là lần đầu tiên cậu ta có ý nghĩ muốn đưa ai đó về Ma vực và giam giữ lại, vì thế cậu ta không tiếp tục chơi đùa bên ngoài mà bắt y mang về. Nhan Trường Tuế phong bế tu vi của Tiêu Thanh Nguyên, cùng y ở Ma vực. Dần dần, Nhan Trường Tuế phát hiện ra khi Tiêu Thanh Nguyên bị thương, cậu ta cảm thấy đau lòng, khi y nói không thích mình, cậu ta thấy buồn bã.

Nhan Trường Tuế yêu Tiêu Thanh Nguyên, và có ý muốn sống trọn đời với y.

Nhận ra điều này, Kỳ Nghiên biết cơ hội của hắn đã đến, hắn đi gặp Tiêu Thanh Nguyên và hợp tác với y.

Hai người thành công lừa gạt Nhan Trường Tuế, khi đồng tâm cổ được giải trừ, con đường của Nhan Trường Tuế cũng đã đi đến hồi kết.

Cuối cùng, do Ma vực thay đổi chủ nhân, Kỳ Nghiên lại là ân nhân của Tiêu Thanh Nguyên, các thế lực khác không tiếp tục tấn công Ma vực nữa, thế giới được yên bình.

"Vậy nên tôi nghĩ mình đã làm rất tốt rồi."

Những việc mà Nhan Trường Tuế đã làm, Bạch Thính Duyên không bỏ sót điều gì. Dù cậu không thực sự làm gì với những người đàn ông đó, nhưng cũng dùng đạo cụ ảo giác mà hệ thống cung cấp để khiến họ nghĩ rằng đã cùng cậu vui vẻ, quá trình thì những người đó cũng có thể kể ra được, không chút sai sót nào.

Sau đó cậu bắt được Tiêu Thanh Nguyên, cũng không làm ô uế chủ nhân cao quý này, mà đối xử như khách quý, chờ đợi y và Kỳ Nghiên lừa cậu dẫn ra mẫu cổ.

"Tôi làm mọi thứ theo đúng cốt truyện, không làm gì thừa thãi, sao lại đổ vỡ chứ?"

[Cậu chắc là không làm gì thừa thãi chứ?]

...Bạch Thính Duyên im lặng.

Thực ra trong quá trình đó, cậu cũng có chút vì lợi ích của bản thân, nhưng vẫn tin rằng mình không làm gì vượt quá giới hạn.

Dĩ nhiên, con đường cuối cùng có chút sai lệch.

Dù đã lấy được mẫu cổ, nhưng Nhan Trường Tuế vẫn mạnh mẽ. Khi hai nhân vật chính liên thủ chống lại cậu, Bạch Thính Duyên muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ nên đã có chút buông tay, chờ đợi họ đánh bại cậu.