Trình Kiến Du chú ý động tĩnh từ Ethiopia từng giờ từng phút, đã liên tiếp mấy ngày không ngủ ngon. Giấc ngủ này cậu ngủ rất sâu, cho đến cho đến khi cảm thấy một bên má ướt nhẹp và nóng hổi, cùng với tiếng thở hổn hển của động vật. Cậu hé mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt to đầy lông màu đen trắng của một con chó. Nó đang giương đôi mắt tròn đen láy nhìn cậu đầy hưng phấn, đồng thời thè lưỡi liếʍ cậu một cách nhiệt tình.
Druid?
Trình Kiến Du dùng mu bàn tay lau nước miếng trên má, phải mất mấy giây hoài nghi mình đang nằm mơ. Nhưng rất nhanh, cậu ngồi phắt dậy, tấm chăn trượt xuống khỏi bờ vai cậu, lộ ra nửa thân trên thon thả cân đối, đôi chân được bao phủ bởi cảm giác mềm mại như tơ lụa.
Hiển nhiên là cậu không mặc gì.
Ánh nắng xuyên qua từng lớp cây long não lọt xuống sàn nhà bằng gỗ óc chó. Bốn bức tường được sơn màu xám nhạt buồn tẻ. Trên bức tường đối diện cậu là ba bức tranh kỷ hà trừu tượng phong cách hiện đại có kích thước khác nhau.
Ba bức tranh phá cách này nghe nói là hàng thật, được Giang Diễn mang về từ nước ngoài, có giá trị rất cao. Trình Kiến Du nhớ rõ cứ cách vài tháng lại có người đến đây để bảo dưỡng.
Tiếng bước chân trên hành lang từ xa đến gần. Giang Diễn khoác chiếc thế thao màu đen, không kéo khóa. Eo hắn gầy nhỏ nhưng săn chắc, có cơ bắp nhưng không thô kệch. Mái tóc đen ngắn gọn gàng và sạch sẽ, làm nổi bật khuôn mặt cực kỳ đẹp trai. Hắn khoanh tay dựa vào cửa, nói: “Tôi chạy bộ xong rồi mà em mới tỉnh, hôm qua em uống cũng đủ nhiều đấy.”
Trình Kiến Du xoa xoa cái trán đang phát đau, liếc nhìn sàn nhà sạch sẽ dưới giường. “Sao tôi lại ở nhà anh?”
“Quần áo của tôi đâu?”
“Quán bar là của bạn tôi mở.” Giang Diễn trả lời câu hỏi này trước. Hắn nhìn cơ thể trần trụi của cậu đầy hàm ý sâu xa, quay đầu mở tủ quần áo bên tường, lấy ra một chiếc áo thun và quần dài, lại kéo ngăn kéo lấy ra một chiếc quần sịp boxer màu xám tro, vung tay ném về phía cậu.
“Quần áo của em trong máy giặt, tối hôm qua em ói hết lên người, mặc tạm của tôi đi.”
Trình Kiến Du híp mắt, nhìn thẳng vào hắn chốc lát. Thật là quá cảm ơn sự “khẳng khái trượng nghĩa” của hắn mà! Giang Diễn lại một lần nữa khoanh tay, bình tĩnh nhìn cậu, không có ý định đi ra ngoài.
Giống như đang đọ sức, Giang Diễn đang đợi Trình Kiến Du xấu hổ.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp da mặt của Trình Kiến Du. Cậu vén chăn lên một cách tự nhiên, không có nửa chút ngại ngùng, giống một người mẫu khỏa thân trong học viện mỹ thuật, thản nhiên đón nhận bao ánh mắt đổ vào.
Trình Kiến Du không mặc chiếc quần sịp mà Giang Diễn đã mặc qua. Dù nó đã được giặt nhưng trong tâm lý cậu vẫn để ý. Cậu để chân trần đứng dưới giường, khom người xỏ chân vào ống quần jean. Nhìn từ bên cạnh, thân thể cậu gầy gò. Lúc cậu đứng thẳng lên, lưng quần rộng thùng thình trượt xuống, được hai bờ mông tròn cong và mềm mại giữ lại. Hai bên vòng eo lõm vào rất rõ ràng, quyến rũ, mềm dẻo và đẹp mắt.
Trong dân gian có một loại bói toán gọi là ném giảo bôi*, dùng hai khối gỗ hình trăng khuyết ném lên trên bàn, có thể biết được sinh tử. Vòng eo của Trình Kiến Du cũng có hiệu quả như vậy – cũng giống vành trăng non, cũng có đường cong đẹp đẽ, cũng quyến rũ chết người.
*Ném jiaobei/Poe/khối mặt trăng: là một trong những phương pháp bói toán phổ biến nhất được sử dụng trong tôn giáo dân gian Trung Quốc. Các khối được làm bằng gỗ, tre, hoặc nhựa, và có màu đỏ hoặc đen, hình dạng lưỡi liềm giống như hình dạng của mặt trăng vào ngày âm lịch thứ ba trong tháng.Mà cậu vẫn hồn nhiên không cảm giác được sức hấp dẫn của mình. Cậu cúi đầu chui vào chiếc áo thun. Giang Diễn bị khoảnh khắc này đánh trúng, giống như một mũi tên bắn trúng hồng tâm. Hắn cố nhịn ý muốn lột sạch toàn thân cậu để liếʍ hết một lượt.
Hắn đang ở độ tuổi tinh lực tràn trề, có nhu cầu sinh lý bình thường. Huống hồ từ khi chia tay đến nay, hắn đã cấm dục hơn nửa năm, thân thể cũng sắp nghẹn thành bệnh rồi.
Ánh mắt nóng bỏng như muốn hóa thành thực chất, làm tan chảy cả cơ thể mềm mại của Trình Kiến Du. Trình Kiến Du không sao cả, mặc cho hắn nhìn. Cậu vuốt thẳng áo. Giang Diễn cao hơn cậu nửa cái đầu, cũng vạm vỡ hơn cậu, nên tay áo bị thừa ra một đoạn. Cậu vừa vuốt tay áo vừa hỏi: “Xe của tôi đâu?”
Giang Diễn mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, yết hầu mơ hồ chuyển động, giọng nói có chút khàn khàn khó hiểu. “Xe ở quán bar, để tôi đưa em qua đó.”
Trình Kiến Du hờ hững liếc nhìn hắn, bước thẳng ngang qua hắn đi xuống dưới lầu. Đôi chân trần đạp trên sàn gỗ lành lạnh, từng bước từng bước đi xuống. Khung cảnh quen thuộc đạp vào mắt cậu. Cậu đã từng sống ở nơi này năm năm, gần như nhớ rõ vị trí bày biện của mỗi một món đồ trong nhà.
Bất kể là ghế sofa phòng khách, quầy bếp, hay ghế nằm trong phòng tắm nắng, mỗi một nơi đều có những ký ức về những lần điên cuồng của hai người. Giang Diễn vuốt ve cậu giống như chơi đàn ghi ta,cúi xuống hôn cậu giữa những lúc rong ruổi, hắn đâm thẳng vào nơi sâu nhất trên cơ thể cậu, giống như một đứa trẻ tham lam, cướp đi chút tình cảm ít ỏi còn sót lại của cậu hết lần này đến lần khác.
Nɧu͙© ɖu͙© giống như một ngọn lửa, càng bùng cháy nhanh, càng dữ dội, mãnh liệt, thì càng chóng lụi tàn.
Nơi này từng chứng kiến quá nhiều ký ức đau khổ, vui sướиɠ của cậu, cậu không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trên bàn ăn bày hai đĩa đồ ăn sáng cùng với cà phê. Trình Kiến Du không mấy hứng thú đi lướt qua, ngồi xuống bệ đổi giày ở huyền quan, khom người buộc dây giày.
Giang Diễn bước chậm rãi từ trên cầu thang xuống, đi đến bên cạnh cậu, nhìn từ trên xuống hỏi: “Không ăn cơm sao?”
“Tôi còn có việc.”
“Việc gì?”
Trình Kiến Du ngước mắt lên nhìn hắn, con ngươi đen láy trong suốt lẳng lặng nhìn, tỏ vẻ muốn bảo hắn đoán xem.
Giang Diễn khẽ chậc lưỡi, hai bàn tay trong túi quần nắm thành nắm đấm, nhưng trên mặt vẫn không bộc lộ cảm xúc: “Em muốn đi Ethiopia tìm cậu tôi sao?”
“Đúng.” Trình Kiến Du trả lời nhanh gọn lẹ.
Nhất thời Giang Diễn cảm thấy chua xót, ngực nóng lên, giọng nói hơi lạnh đi: “Cậu tôi đối với em quan trọng đến vậy sao?”
Trình Kiến Du buộc chặt dây giày, đứng dậy, nhìn thẳng hắn bằng ánh mắt đầy kiên định, nói nghiêm túc: “Giang Diễn, nếu không có anh ấy thì sẽ không có tôi hôm nay. Là anh ấy giúp tôi trưởng thành, giúp tôi mở rộng tầm mắt. Tôi biết ơn anh ấy, kính trọng, ngưỡng mộ và yêu quý anh ấy. Bởi vì tôi mà anh ấy mất đi cơ thể lành lặn, cũng rời khỏi quỹ đạo của một cuộc sống hoàn mỹ. Chẳng lẽ tôi không nên coi anh ấy là người quan trọng sao?”
Cậu ngừng lại, khẽ cười, rồi tiếp tục nói: “Hoặc nói cách khác, tôi không thể yêu anh ấy sao? Chẳng lẽ tôi phải yêu anh?”
Yêu một người làm nhục cậu, khinh thường cậu, mang đến cho cậu toàn những ký ức đau khổ và tồi tệ sao?
Giang Diễn mím chặt môi, làm đau vết thương, bàn tay nắm chặt trong túi quần run rẩy. Hắn thấp giọng nói: “Trình Kiến Du, tôi rất hối hận vì mọi chuyện đã làm với em.”
Đứng trong căn phòng ngập tràn hồi ức này, cảm xúc của Trình Kiến Du giống như một khẩu súng muốn cướp cò. Ý cười lạnh lùng lan tràn đến đáy mắt, cậu nói: “Tất cả những gì anh làm và nói bây giờ đều đang nhắc nhở tôi, nhắc cho tôi nhớ là năm năm qua mình đã chật vật như thế nào.”
Cảm giác thất bại khiến cho Giang Diễn bị kích động. Cổ hắn nổi gân xanh. Hắn rút nắm tay bị siết chặt đến phát xanh ra, từ từ buông lỏng và hít thở sâu một hơi. Sau đó hắn thả lỏng tay, nhét vào trong túi quần một lần nữa, nói một cách dứt khoát và nhanh chóng: “Em không cần phải đi Ethiopia. Tôi sẽ đi, tôi sẽ mang cậu tôi về nguyên vẹn cho em.”
Trình Kiến Du kinh ngạc, hoài nghi mình nghe nhầm. Cậu hỏi lại hắn: “Anh muốn đi Ethiopia?”
Giang Diễn nhìn cậu chăm chú, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa tình cảm mãnh liệt dâng trào. Hắn cố ra vẻ không có chuyện gì, nói: “Đó là cậu tôi, tôi không nên đi cứu sao?”
Ngày đó khi nhìn thấy tin tức về tình hình hỗn loạn của Ethiopia, hắn rất lo lắng, nhưng trong lòng cũng có chút suy nghĩ ích kỷ: nếu Ôn Nhạc Minh có thể ở lại Ethiopia thêm vài tháng, để cho hắn có thêm chút thời gian vun đắp mối quan hệ với Trình Kiến Du, thì Ôn Nhạc Minh có trở về cũng không chen chân vào được nữa.
Nhưng bây giờ hắn hiểu rất rõ, “bệnh” của Trình Kiến Du rất nghiêm trọng. Cậu giống như một viên pha lê mỏng manh dễ vỡ, bề ngoài nhìn rất chặt chẽ, nhưng bên trong đã vỡ vụn, không chịu nổi một lần đả kích nữa. Hắn muốn bảo vệ cậu, muốn chữa khỏi cho cậu, muốn cậu có thể hưởng thụ những vui, buồn, mừng, giận như những người bình thường. Mà mang Ôn Nhạc Minh trở về, chính là cách giải quyết duy nhất.
Đẩy người mình thích vào vòng tay tình địch, là một cách làm tàn nhẫn đến mức nào.
Trình Kiến Du rũ mi xuống, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: “Tôi đi cùng anh, khi nào chúng ta có thể lên đường?”
Giang Diễn cảm thấy trong lòng chua xót. Hắn ngả người dựa vào chiếc tủ đựng giày phía sau, liếc sang chỗ Trình Kiến Du. Cậu mặc bộ quần áo lớn hơn một cỡ, trông có vẻ thấp hơn bình thường, giống như một cậu sinh viên trẻ tuổi. Cậu mặc quần áo của hắn, nhưng đã không còn thuộc về hắn nữa: “Châu Âu nhiều muỗi lắm, không hợp với người da mềm thịt non như em đâu.”
“Tôi cần phải đi.” Trình Kiến Du nói rất quả quyết. Cho dù trong lòng cậu hận Giang Diễn, nhưng suy cho cùng đi đến hôm nay cũng là do cậu tự lựa chọn. Giang Diễn không nợ cậu, cậu không thể để hắn phải mạo hiểm thay mình.
“Thật sự muốn đi?”
“Đúng, tôi phải đi.”
Giang Diễn rất hiểu cậu. Bề ngoài thì dịu dàng ôn hòa, nhưng bên trong lại rất cứng cỏi, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được. Hắn rút điện thoại di động ra, bình tĩnh nói: “Được, tôi dẫn em đi. Bây giờ tôi sẽ bảo người xin đường bay. Thứ tư tuần sau em mang hành lý đến đây, ngồi máy bay của tôi bay sang bên đó.”
Sợi dây căng thẳng trong lòng Trình Kiến Du cuối cùng cũng được nới lỏng. Cậu nhìn thẳng vào Giang Diễn, trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh.”
Dáng vẻ nghiêm trang của cậu khiến Giang Diễn rất muốn cười. Hắn dựa vào tường, điệu bộ cà lơ phất phơ, một tay chọc chọc vào gò má mình, nói giỡn: “Đừng chỉ nói miệng không như thế, hôn một cái đi.”
Vẻ mặt của Trình Kiến Du dịu lại, cậu khẽ mỉm cười: “Cái này thì không được. Anh có thể chọn một món quà.”
“Vậy đồng hồ thể thao thì sao? Lúc trước em nói sẽ tặng tôi, em tặng đi đâu mất rồi?” Giang Diễn nhướng mày nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Đó là chuyện trước khi chia tay. Trình Kiến Du biến mất một tuần. Hắn từ nước ngoài trở về, trong nhà không một bóng người. Để hắn hết giận, Trình Kiến Du đã đặt mua một chiếc đồng hồ thể thao tặng hắn. Tuy rằng hắn không thiếu của cải vật chất, cũng không ham thích gì một chiếc đồng hồ đeo tay, nhưng đây là món quà Trình Kiến Du tặng, mang ý nghĩa đặc biệt, nên hắn vô cùng mong đợi.
Mà hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, nên đã một năm trôi qua, hắn vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc đồng hồ đó.
Trình Kiến Du im lặng. Cậu không nói cho hắn biết mình đã sớm trả hàng. Chuyện đi Ethiopia được giải quyết, giống như tảng đá vẫn treo trong tim cậu được gỡ xuống.
Cậu về nhà chuẩn bị hành lý đơn giản, bàn giao công việc của studio cho Trần Khai và An An. Cậu cũng báo với Hoắc tổng của Tây Đường rằng mình cần nghỉ ngơi một tuần, tất cả kịch bản đang viết dở của Tây Đường sẽ phải lùi lịch lại. Trước kia cậu rất cần mẫn, chưa bao giờ xin nghỉ, nên Hoắc tổng không do dự mà chúc cậu một kỳ nghỉ vui vẻ.
Phía Lương Khâu cậu giải quyết rất dễ dàng. Vừa nghe nói cậu muốn đi du lịch châu Phi, “lão ngoan đồng” đã bắt cậu phải mang về cho ông một cái trống Djembe. Trình Kiến Du dở khóc dở cười từ chối.
Xử lý xong mọi chuyện, giống như trút được gánh nặng, chỉ cần chờ đến ngày đi.
Sáng thứ tư, Trình Kiến Du dậy từ rất sớm. Cậu thay một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng, ăn vội điểm tâm rồi lái xe đến ngôi biệt thự ở ngoại ô. Trên đường cậu vẫn luôn nghĩ, lúc gặp Ôn Nhạc Minh cậu sẽ nói gì đầu tiên.
Chiếc xe dừng hẳn ở bên đường. Xuyên qua cửa kính, cậu nhìn thấy Giang Sam, người mà cậu đã lâu không gặp. Cô ăn mặc rạng rỡ, một tay dắt Druid, tay kia xách một bịch thức ăn cho chó, vẻ mặt rất khó coi.
Các cửa sổ của ngôi biệt thự sau lưng đóng chặt, rèm cửa kéo kín kẽ. Trình Kiến Du thấy vậy thì giật mình, cậu có linh cảm rất xấu. Cậu vội đẩy cửa xe ra, bước nhanh về phía Giang Sam.
Nhìn thấy cậu, Giang Sam cố nặn ra một nụ cười, thở dài nói: “Giang Diễn đi Ethiopia rồi. Nó nhờ chị mang Druid đến nhờ em chăm sóc.”
“Đi lúc nào vậy?” Trình Kiến Du hít thở sâu, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh.
Giang San đưa tay ra dắt Druid đi thẳng tới, nói một cách bất đắc dĩ: “Hôm qua, chị cũng vừa mới biết thôi.”