Nói xong cô thật sự định quay lại phòng ngủ, Tô Thời Tinh hoảng hốt, sợ hãi kêu lên: "Cô dánh chết tôi luôn đi!"
"Cạch ——"
Cửa lớn đột nhiên mở ra, Đường Gia Lai bước vào, thấy Nguyễn Như Du vẻ mặt gian xảo ôm lấy Tô Thời Tinh, còn Tô Thời Tinh lại đầy mặt giận dữ.
"Đánh chết? Các cậu lại đánh nhau sao?" Đường Gia Lai cười bước vào.
Vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy, Tô Thời Tinh lập tức quay đầu nhìn, ban đầu lộ ra vẻ vui mừng khi gặp lại, nhưng ngay sau đó, biểu cảm lại chuyển thành khó chịu, như thể vừa phải nuốt phải thứ gì đó không nuốt nổi, giọng nói trở nên mềm yếu: "Gia Lai..."
"Sao thế? Như Du lại bắt nạt em à?" Đường Gia Lai cười tiến lại gần, "Không phải cậu ấy còn bế em lên sao? Vậy là tốt rồi."
Tô Thời Tinh lúc này mới nhận ra tư thế của hai người, vội vàng giãy giụa muốn xuống đất, nhưng vừa đứng chưa vững đã phải dựa vào Gia Lai như tìm được người để mách: "Chị cuối cùng cũng trở về, Nguyễn Như Du này bắt nạt em!"
"Cậu ấy bắt nạt em thế nào?" Đường Gia Lai nhẹ nhàng vỗ lưng cô, rồi nhìn sang Nguyễn Như Du, "Cậu làm gì em ấy vậy?"
"Cũng không có gì, chỉ là tối qua cô ấy đột nhiên—"
"Ngậm miệng lại!" Tô Thời Tinh vội vàng quay người bịt miệng Nguyễn Như Du, mắt điên cuồng ra hiệu, cắn răng nói nhỏ: "Nếu cô dám hé ra một chữ, tôi nhất định không bỏ qua cho cô, nghe rõ chưa!"
Nguyễn Như Du chớp mắt, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
"Các cậu có ngửi thấy mùi gì thơm thơm không?" Đường Gia Lai đột nhiên hỏi, bước chân chuẩn bị đi về phía phòng khách, "Hình như là ở đây..."
"Chẳng có gì đâu! Em lỡ tay đổ nước hoa thôi mà!" Tô Thời Tinh nhanh chóng kéo tay Gia Lai, "Gia Lai, chị đã ăn cơm chưa? Mau vào ăn chút đi!"
"Các cậu còn nấu cơm nữa à?" Đường Gia Lai vừa đi hai bước, đã phát hiện ra chân của Tô Thời Tinh có vấn đề, chợt hiểu ra, "Hèn gì Như Du phải bế em, chân em bị làm sao vậy?"
Tô Thời Tinh ấp úng, nhưng Nguyễn Như Du lại thản nhiên giải thích: "Có người làm điệu con công giương cánh, kết quả không thành lại tự làm xoay chân mình."
Tô Thời Tinh liền giơ nắm đấm định đánh cô.
Đường Gia Lai lại cười: "Thôi nào, hai người cãi nhau ầm ĩ bao nhiêu năm rồi, chưa lúc nào ngừng được."
Trong bữa ăn, Đường Gia Lai trước tiên xin lỗi, đáng ra sáng nay cô đã nên trở về, nhưng vì quá mệt mỏi nên ngủ quên ở công ty, tỉnh dậy lại bị kéo đi họp ở bộ phận khác, mãi tới bây giờ mới trở về.
Nguyễn Như Du nói không sao, ngủ lại qua đêm cũng là vì có lý do.
Tô Thời Tinh rất muốn tâm sự với Gia Lai về cuộc sống những năm gần đây ở nước ngoài, nhưng thấy Gia Lai vẻ mặt mệt mỏi, cô không muốn làm phiền thêm, hơn nữa bản thân cũng còn việc khác cần giải quyết.
Ăn cơm xong, Đường Gia Lai vốn muốn giữ hai người lại thêm một đêm nữa, nhưng cả hai đều nói bận việc, nên cô cũng không cố nài, chỉ hẹn hôm khác gặp lại.
Rời khỏi nhà Đường Gia Lai, hai người đi thang máy xuống, Nguyễn Như Du xoay chìa khóa xe: "Để tôi đưa cô về nhé?"
Tô Thời Tinh liếc nhìn cô một cái, rồi đồng ý.
Vừa lên xe, cô liền nghiêm túc nói: "Chúng ta nói chuyện chút đi."
"Nói chuyện gì?"
"Chuyện tối qua ấy!"
"Cô muốn nói chuyện gì?"
"Việc này chỉ là ngoài ý muốn, cả hai chúng ta đều phải giữ bí mật, tuyệt đối không để ai khác biết."
"Tại sao?"
Tô Thời Tinh ngạc nhiên nói: "Sao lại tại sao, chẳng lẽ cô còn muốn cho người khác biết?"
"Đương nhiên, nghi phạm Tô Thời Tinh đêm qua bị phân hóa, ép buộc công dân lương thiện Nguyễn mỗ phải đánh dấu, gây tổn thất tinh thần rất lớn, chẳng lẽ không nên báo cảnh sát sao?" Nguyễn Như Du nói vẻ nghiêm túc.
Tô Thời Tinh: "...... Được lợi còn muốn khoe mẽ!"
Nguyễn Như Du làm bộ uất ức nhìn cô: "Xong việc, Nguyễn mỗ còn bị đủ loại uy hϊếp, lúc nào cũng hoang mang, vì an toàn sinh mạng, đành phải nói cho bạn bè để chia sẻ nỗi lo."
"Cô định nói với ai? Gia Lai à?" Tô Thời Tinh tức giận, "Thật muốn để Gia Lai xem bộ mặt vô lại của cô!"
"Trời ạ, Nguyễn mỗ quả nhiên đang bị đe dọa sinh mạng, quyết định lúc này phải báo cho bạn bè ngay lập tức."
Nguyễn Như Du không chút do dự lấy điện thoại ra, nhưng bị Tô Thời Tinh giật mất.
"Điện thoại bị tịch thu, tài sản cũng bị đe dọa, Nguyễn mỗ quyết định dùng điện thoại dự phòng báo cho bạn bè." Nguyễn Như Du lại lấy ra một chiếc điện thoại khác từ túi, lại bị tịch thu tiếp.
"Bất đắc dĩ, Nguyễn mỗ đành phải mở điện thoại dự phòng, báo cho bạn bè—"
"Cô rốt cuộc có bao nhiêu cái điện thoại thế?!"
"Không nhiều lắm, vừa đúng ba cái." Nguyễn Như Du nói, "Nếu ba cái điện thoại đều mất, nạn nhân Nguyễn mỗ còn có thể đi mua thêm ba cái từ công ty điện thoại, mỗi phút mỗi giây gọi điện báo cho bạn bè về những khó khăn mình gặp phải."
Tô Thời Tinh nhìn ra được ý định của cô, buông tay: "Cô rốt cuộc muốn gì?"
Nguyễn Như Du bằng giọng điệu như thương lượng: "Ba điều kiện."
"Ba điều kiện gì?"
"Một, phải lấy Nguyễn Như Du làm chủ. Hai, phải nghe Nguyễn Như Du nói. Ba, Nguyễn Như Du nói gì thì mãi mãi đều đúng."
Tô Thời Tinh bực bội: "Thật chỉ đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản vậy thôi." Nguyễn Như Du nói, "Nào, gọi chủ nhân nghe thử."
"Cái gì cơ???"
"Chủ nhân đấy, cô hiện tại là tiểu nô ɭệ của tôi." Nguyễn Như Du nói, "Nhớ lấy, lấy tôi làm chủ, nghe tôi nói."
"Cút đi!"
"Xem ra tiểu nô ɭệ không biết nghe lời rồi."
"Đồ heo ——"
"Nguyễn mỗ muốn dùng điện thoại dự phòng gọi cho bạn bè."
"—— Chủ nhân, xin hỏi ngài có gì phân phó?"