Trên lầu, Đường Gia Lai hít một hơi không khí trong lành, thở dài, cười nói: "Cảm ơn nhé, tớ thật sự sợ những tình huống như thế này."
Nguyễn Như Du rót cho cô một ly cà phê: "Công việc mới thế nào rồi?"
"Rất tốt, tớ thật sự thích." Đường Gia Lai ánh mắt sáng lên, "Dù hơi mệt, nhưng có mục tiêu nên sẽ không thấy nhàm chán, hơn nữa lại là công việc mà tớ yêu thích."
"Vậy thì tốt rồi."
Đường Gia Lai hỏi: "Còn cậu thì sao?"
"Tớ cũng ổn."
Đường Gia Lai tựa lưng vào lan can, đánh giá cô một lượt, cười nhẹ: "Như Du, cậu có cảm thấy chúng ta trở nên xa cách và khách sáo hơn không?"
"Có sao?"
"Có chứ, cũng bình thường thôi." Đường Gia Lai nói, "Dù gì cũng mấy năm không gặp, cuộc sống dần dần lệch khỏi quỹ đạo cũ."
Nguyễn Như Du khẽ nhíu mày, định phản bác, nhưng nhất thời không biết phải nói gì, chỉ có thể dùng một câu sáo rỗng: "Để thời gian trả lời. Quá một thời gian sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ nhanh chóng trở lại như trước kia."
Đường Gia Lai mỉm cười, không nói gì thêm.
Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào, là tiếng của Nguyễn Lâm Lang, cô ấy chạy ra sân, lớn tiếng gọi: " chị Thời Tinh!"
"Ngọc Đẹp!"
Không xa lắm, mẹ Tô cũng dắt theo Tô Thời Tinh đến thăm.
Tô Thời Tinh và Nguyễn Lâm Lang mở rộng tay, nhiệt tình chạy về phía nhau, sau đó ôm nhau nhảy múa, giống như hai con gấu nhỏ ngốc nghếch ôm nhau.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Đường Gia Lai hơi cong lên, quay sang nhìn Nguyễn Như Du, thấy đối phương vẫn luôn cười khẩy, trong mắt cô càng đầy ý cười.
"Hai cô bé này thật đáng yêu."
Nguyễn Như Du cảm thấy chua chát: "Cậu nói đáng yêu thì đáng yêu thôi."
Hai bà mẹ cũng bước ra, mỉm cười chào đón mẹ Tô vào nhà để đoàn tụ.
Khi sân chỉ còn lại hai người, Nguyễn Lâm Lang mới thì thầm vào tai Tô Thời Tinh: " Chị Thời Tinh, chuyện giữa em và cô gái xinh đẹp kia đã bị chị của em biết rồi."
"Chính chị tố cáo đấy."
"Em đoán được, nên em cũng tố cáo một chút về chị với chị của em."
"Chị tha thứ cho em."
Tình chị em hoa nhựa thân thiết, sau khi gặp lại, Tô Thời Tinh mới hỏi: "Gia Lai có đến không?"
"Có, đang bị chị của em kéo lên lầu."
"Cái gì?!" Tô Thời Tinh ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy hai người trên ban công tầng hai.
Đường Gia Lai mặc một chiếc váy đỏ, hai tay chống lên lan can, vẫy tay với họ.
Nguyễn Như Du đứng cạnh cô, mặc áo sơ mi và quần ống rộng cạp cao, đeo một chiếc kính gọng mạ vàng, lạnh lùng nhìn xuống họ, trông giống như một vị thần chết.
Thấy Tô Thời Tinh nhìn chằm chằm hai người đó mà không nhúc nhích, Nguyễn Lâm Lang hỏi: "Không đi tìm Gia Lai à?"
"Không được, chị muốn đấu với chị của em." Vừa thấy cảnh hai người đứng chung một chỗ như vậy, Tô Thời Tinh liền khó chịu.
Nguyễn Lâm Lang phấn khích xoa xoa tay: "Thời gian, địa điểm."
"Ngay bây giờ!" Tô Thời Tinh giơ tay, chỉ thẳng về phía Nguyễn Như Du, "Chị! Tránh xa Gia Lai ra một chút!"
Nguyễn Như Du: "Dựa vào cái gì?"
"Chị đi xa một chút trước!"
Nguyễn Như Du chậm rãi nói: "Gia Lai, tớ có chuyện muốn nói với cauuj một chút ~"
Đường Gia Lai nghe giọng điệu kỳ lạ của cô, cười nói: "Chuyện gì?"
Tô Thời Tinh đột nhiên cảnh giác: "Nguyễn Như Du! Chị dám nói, chị chính là ——"
"Hả? Nói to lên chút." Nguyễn Như Du cười không có ý tốt, "Em tốt nhất nghĩ kỹ trước khi nói."
Tô Thời Tinh: "......"
Tô Thời Tinh cắn răng chịu đựng: "Chị chính là —— kẹo bông gòn trong lòng em, giấc mơ ngọt ngào......"
Tô Thời Tinh biết co biết giãn.
Nguyễn Lâm Lang:???
Đấu à? Chị chỉ cho em xem thế này thôi sao?
Đường Gia Lai ở một bên cười thật duyên dáng, làm người ta không thể rời mắt.
Để tránh hiểu lầm, Tô Thời Tinh giải thích: “Em chỉ là bị ngứa giọng nên mới hát vậy thôi.”
Nói xong, cô giơ tay làm dấu trái tim trước ngực về phía Đường Gia Lai, rồi cùng Nguyễn Lâm Lang chạy vào nhà.
Trên lầu hai người cũng xoay người xuống, Đường Gia Lai trên mặt vẫn còn nụ cười.
Nguyễn Như Du nghiêng đầu nhìn nàng, không thể kiềm chế nụ cười mà cảm thấy khó hiểu: “Cậu rốt cuộc đang cười cái gì vậy? Cậu cũng thấy em ấy thú vị à?”
“Đúng rồi, cậu không thấy sao?”
“Cũng được thôi.” Nguyễn Như Du không thể khách quan đánh giá, dù sao cô ấy và Tô Thời Tinh vừa gặp mặt đã không hòa thuận, “Nhìn có vẻ không được ưa thích lắm.”
“Cũng không hẳn, chúng ta đều đã trưởng thành, chỉ có em ấy vẫn giữ được tính trẻ con, đáng quý mà.” Đường Gia Lai cười nói, “Hơn nữa em ấy chỉ thể hiện tính cách đó trước những người thân thiết thôi, còn bình thường trên màn hình vẫn rất ngoan ngoãn.”
Nguyễn Như Du thấy Đường Gia Lai rất mến Tô Thời Tinh, không khỏi nghĩ đến lời Nguyễn Lâm Lang vừa nói.
Chẳng lẽ cô thực sự quá nhàm chán nên Đường Gia Lai cuối cùng sẽ chọn Tô Thời Tinh?
“Gia Lai, Gia Lai, mau lại đây ngồi!” Tô Thời Tinh đứng bên bàn ăn, mỉm cười vẫy tay với Đường Gia Lai.
Đường Gia Lai cười, đi tới ngồi xuống vị trí giữa mẹ Tô và mẹ Nguyễn: “Con ngồi đây nhé, lâu rồi không gặp hai bác, vừa lúc ôn chuyện.”
Nguyễn Như Du đến sau, thấy vậy, lại cảm thấy Đường Gia Lai không có vẻ gì là thích Tô Thời Tinh.
Đợi khi lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện chỉ còn lại một chỗ ngồi duy nhất — chỗ Tô Thời Tinh chừa riêng cho Đường Gia Lai.