【Thời Tinh, chị sắp về nước, em có thời gian ra ngoài tụ tập không?】
Tô Thời Tinh ở hậu trường vừa trang điểm xong, liền thấy tin nhắn này, gửi từ nửa giờ trước – Đường Gia Lai.
Đó là bạn học cấp ba và cũng là người mà cô thầm thích.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Đường Gia Lai đi du học, nhưng hai người vẫn duy trì liên lạc.
Giờ đây, "ánh trăng sáng" cuối cùng cũng sắp trở về nước, khiến Tô Thời Tinh vui không tả xiết.
Cô vội gọi điện cho Đường Gia Lai, nhưng không ai bắt máy, có lẽ đã lên máy bay rồi.
“Mau, Tiểu Lưu đâu, đến trang điểm lại cho chị!” Tô Thời Tinh vui đến mức đập bàn.
“Có chuyện gì vậy?” Quản lý của cô thấy cô đột nhiên nổi điên với điện thoại, phản ứng đầu tiên là hỏi, “Nguyễn tổng phá sản rồi à?”
Tô Thời Tinh khựng lại, tâm trạng tốt tức khắc bay biến: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có nhắc đến con nhỏ đó trước mặt em!”
Quản lý im lặng.
Một lát sau, Tô Thời Tinh hỏi: “Thế nên công ty của Nguyễn Như Du thật sự phá sản à?”
Quản lý trả lời: “Không những không phá sản mà còn đang chuẩn bị niêm yết trên thị trường chứng khoán nữa.”
Đáng ghét thật!
Tô Thời Tinh đầy kỳ vọng hỏi tiếp: “Gần đây, cô ta chắc sống sung sướиɠ quá nên mập thêm mười cân rồi hả?”
Quản lý: … Rốt cuộc ai là người không để yên chuyện này chứ!
Quản lý cố giữ chút lý trí cuối cùng, thành thật trả lời: “Cũng không có.”
“Hừ.”
Nói đi cũng phải nói lại, mối ân oán giữa ba người thật ra rất rõ ràng và đơn giản.
Tô Thời Tinh thích Đường Gia Lai. Trớ trêu thay, Nguyễn Như Du cũng thích Đường Gia Lai.
Người theo đuổi Đường Gia Lai có thể xếp hàng dài, nhưng đối thủ đáng ghét nhất của Tô Thời Tinh vẫn là Nguyễn Như Du.
Đúng là kẻ thù không đội trời chung, một núi không thể có hai hổ, dù biết núi có hổ, vẫn muốn làm Võ Tòng.
Tô Thời Tinh luôn tự nhận mình từ nhỏ đã phát triển toàn diện, nhưng Nguyễn Như Du lại là đối thủ lớn nhất từ thời học sinh, khiến cô luôn cảm thấy bị đe dọa.
Tóm lại là: Tô Thời Tinh sớm muộn cũng sẽ đánh bại Nguyễn Như Du!
“Đến giờ lên sân khấu rồi.” Quản lý nhắc.
“Điện thoại để chỗ này, không được bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào của Đường Gia Lai, hiểu không?” Tô Thời Tinh trịnh trọng đưa điện thoại cho quản lý, như thể đang giao báu vật gia truyền.
Rồi cô nghĩ ra gì đó, cúi đầu nhắc nhở: “Những cuộc gọi lạ lùng thì đừng có nghe máy.”
Cũng không biết có phải điềm xui hay không, quản lý vừa định nói gì thì điện thoại reo lên, nhìn tên người gọi, quả nhiên là “Siêu cấp đáng ghét không biết tên.”
Đúng là, cô nàng này lại đến gây chuyện.
Tô Thời Tinh tức tối nhấn nút nhận, vừa đi về phía sân khấu, vừa gắt gỏng: “Có gì thì nói nhanh! Không có thì cút! Đừng có suốt ngày làm phiền bà! Đang bận đây!”
“Haha.” Đầu bên kia vang lên giọng điệu lạnh lùng mỉa mai của Nguyễn Như Du: “Nghe nói cô đi kiểm tra tình trạng phân hóa?”
Bị đánh trúng điểm yếu, Tô Thời Tinh lập tức tức giận.
Đúng vậy, thiếu nữ Tô Thời Tinh chưa hoàn thành phân hóa, gần đây có chút lo lắng.
Theo lý thuyết, người bình thường trong giai đoạn dậy thì sẽ dần dần phân hóa thành Alpha, Beta hoặc Omega.
Khả năng này sẽ từ từ bộc lộ, ví dụ như Alpha bẩm sinh có thể lực và trí tuệ vượt trội.
Omega tuy đẹp đẽ nhưng thể chất yếu đuối, trở thành một tiểu mỹ nhân mong manh cần một Alpha mạnh mẽ để bảo vệ và truyền tin tức tố mới có thể tốt được.
Đến nỗi Beta... Không có sức mạnh như Alpha, yếu đuối không bằng Omega, chỉ là những người bình thường, không có gì nổi bật.
Tô Thời Tinh từ nhỏ đã là đứa trẻ nổi bật nhất, là người đẹp trai nhất trong đám, lại còn là một thiên tài, nên việc cô tin mình sẽ phân hóa thành Alpha là điều đương nhiên, không cần bàn cãi.
Thế nhưng, năm này qua năm khác, Nguyễn Như Du đã sớm phân hóa thành một Alpha mạnh mẽ... mà cô thì vẫn không có động tĩnh gì!
Điều đáng bực nhất là Nguyễn Như Du còn thường xuyên dùng chuyện này để chế giễu cô.
Đây cũng là lý do tại sao Tô Thời Tinh lại ghét Nguyễn Như Du đến vậy.
Ban đầu, cả hai đều đứng trên vạch xuất phát công bằng, nhưng không hiểu sao cô lại gặp xui xẻo, để đối phương phân hóa trước.
Đối với Omega mà nói, Nguyễn Như Du với gia thế khủng, ngoại hình nổi bật, là lựa chọn hấp dẫn hơn nhiều so với một người có thân phận chưa rõ như cô.
Vì vậy, khi Đường Gia Lai phân hóa thành Omega và quyết định đi du học, Tô Thời Tinh mừng rỡ cả hai tay hai chân, chỉ cần Đường Gia Lai tránh xa Nguyễn Như Du, cô sẽ tiến gần thêm một bước đến thành công.
Chỉ đến nửa tháng trước, khi Đường Gia Lai thông báo rằng sẽ về nước làm việc, Tô Thời Tinh mới nhớ ra rằng mình vẫn chưa phân hóa!
Thật là đáng sợ.
Vì thế, cô đã lén lút đi bệnh viện kiểm tra, tính ra thì kết quả cũng sắp có rồi.
Tô Thời Tinh bực bội nói: “Ai cần cô lo, rảnh rỗi thì đi mà quản đứa em gái không nghe lời của cô đi, nghe nói cô ấy còn ép một Omega phải chịu trách nhiệm mà không tính toán gì kìa.”
“…” Nguyễn Như Du mặt đen lại, “Cô cũng quan tâm chuyện nhà tôi quá nhỉ.”
“Chuyện nhà, chuyện nước, chuyện thiên hạ, tôi đều quan tâm cả!”
“Haha.”
“Xì xì!”
“Haha haha.”
“Xì xì xì xì!”
Quản lý: ...
Hai người các cô đúng là rảnh rỗi thật đấy!