Chương 6

A Đao đã là tùy tùng bên người An Thời Lễ mấy chục năm, biết rõ hắn không yêu nữ sắc mà chỉ yêu đọc sách, bây giờ nghe từ trong phòng ngủ của chủ nhân vọng ra tiếng của nữ nhân, âm thanh thanh thúy kiều tiếu, không khỏi trợn mắt há mồm, nói, “Đại tông bá vậy mà cũng học theo Hán Vũ đế kim ốc tàng kiều sao?”

“Trong phòng không tàng kiều mà tàng thư tịch.” An Thời Lễ nghe thấy âm thanh của nữ nhân mà giật hết cả mình, nhét trứng gà vào tay áo, bước nhanh vào phòng. Trước khi bước vào, hắn còn lịch sự gõ ba lần lên cánh cửa, sau đó mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng mọi thứ vẫn bày biện chỉnh tề như lúc hắn ra khỏi cửa, chỉ có trên giường mới xảy ra dị trạng.

Trước khi rời đi, An Thời Lễ đã đem chăn mền gấp gọn gàng, bây giờ chăn đã bị bung ra, ở giữa còn phồng lên một cục, bên trong chính là một nữ nhân đang rấm rứt khóc thút thít. An Thời Lễ như bị đóng đinh tại chỗ, hắn đưa tay ngăn gã sai vặt tiến vào, tự mình chậm rãi bước vào trong.

Đến bên giường, hắn đã thấy rõ một cô gái trẻ da trắng như tuyết, học theo tư thế ngồi xổm của ếch, mặt cúi xuống, bên dưới là một là một bọc hạt dẻ, hạt hạnh nhân, hạt dưa, hạt mè, đậu hũ khô, toàn là đồ ăn vặt, một bên là nước mắt đầy mặt, một bên thì lẩm bẩm trong miệng.

Kim Thử Cô không cần dùng tay để ăn, mà chỉ cần dùng miệng là có thể đưa thức ăn vào mồm, vừa ăn vừa xoa tay gạt lệ, khóc đến vô cùng thường tâm, “Hu hu trả tôi vỏ đi!”

Nước mắt tích táp thành mưa, trong miệng lại còn nhai không ngừng, người người nhìn vào liệu có thấy là cô đang thương tâm không? An Thời Lễ thật sự đoán không được.

An Thời Lễ ngăn người tiến vào, những tên sai vặt gật đầu bày tỏ vẻ mặt chúng tôi hiểu mà đại nhân, đại tông bá chịu đựng nhiều năm tàng kiều, chờ đến đêm thì tiến hành cá nước thân mật thì hoàn toàn không có gì kỳ quái, người dưới bọn họ đều thấu hiểu, trước khi rời đi còn đóng cửa kín mít.

An Thời Lễ tiến lại gần thêm một bước nữa, đến bên mép giường, hắn liền lên tiếng, “Cô là người phương nào? Vì sao lại xuất hiện ở đây?”

Kim Thử Cô là một nàng ốc thành tinh, ốc đồng không có thính giác, thị giác thì rất kém, chỉ có thể nhìn mờ mờ mà thôi, nhưng xúc giác khứu giác thì lại tốt cực kỳ.

Tính cẩn thận thì Kim Thử Cô thành tinh chưa được hai năm, còn chưa kịp thích ứng với bề ngoài của con người, thì vỏ đã bị đạp vỡ, bây giờ thị giác vẫn còn kém nên dĩ nhiên là không thể nhìn thấy vật ở xa xa, thính giác thì càng không cần phải nói, nếu không nói sát vào bên tai thì chắc chắn không thể nào nghe nổi. Cho nên thời điểm An Thời Lễ gõ cửa bước vào, cô không hề nghe thấy một chút nào cả, bây giờ An Thời Lễ tới bên giường cất lời hỏi, cô mới ý thức được có người ở đây, sợ tới mức đầu run run, hướng bên trong mền co rụt, dùng tay ôm chặt lấy thân mình, tựa như xấu hổ vô cùng.

Kỳ thật thì cũng không phải là xấu hổ gì, chỉ là trên lưng không còn vỏ để bảo vệ bản thể, lúc này chỉ có thể lấy mền làm vỏ, đem thân mình giấu vào bên trong.

An Thời Lễ thấy cô rầu rĩ rút mình vào bên trong không nói tiếng nào, cũng không ra gặp người, hắn ở bên ngoài lại tiếp tục hỏi cô tên họ và thân phận, nhưng lại không nhận lại được bất kỳ đáp án nào, cuối cùng hắn không nói thêm nữa, đưa tay hất một bên góc chăn lên.

Nhưng An Thời Lễ nào ngờ đâu bên dưới lớp chăn là một tấm thân trần trụi, mất đi lớp chăn thì cảnh xuân phía dưới lập tức hiện ra, nữ tử giấu đầu trước ngực, đập vào mắt An Thời Lễ là tấm lưng thon thả trắng muốt.

Phần da thịt trơn mượt khiến An Thời Lễ như nhìn thấy một trời xuân sắc, hắn sững người tại chỗ rồi sau đó như người trong chốn giang hồ bị chưởng một chưởng trúng vào ngực, chỉ đành thất sắc liên tục lui về sau, thẳng đến khi đυ.ng tới cạnh bàn.

An Thời Lễ bám tay vào mép bàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi lần nữa, “Cô nương…Cô nương rốt cuộc là người phương nào?”

Chôn đầu trong ngực một thời gian dài, Kim Thử Cô cảm thấy bản thân sắp bị chính mình ngạt đến hụt hơi luôn rồi, mặt cũng trở nên đỏ rực, đột nhiên cảm thấy trên lưng mát mẻ, cô ngơ ngác ngẩng đầu.

Vừa nhìn lên, lập tức nhìn thấy tên nam nhân đã dẫm bạo vỏ của mình lúc trước, đôi mắt như hai viên lưu ly to tròn cũng trợn to, cô lập tức đứng lên, hai bầu nhũ thịt trắng đến hoảng mắt cũng theo đó mà lay động, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhào về phía An Thời Lễ, “Nghiệp chướng! Mau trả lại vỏ cho đại gia ta!”