Chương 13

Một câu nói kia của Kim Thử Cô, so với An Thời Lễ thì A Đao hiển nhiên là giật mình hơn nhiều, tấm tắc nói, “Nữ nhân trong phòng đại tông bá hóa ra là mang theo chất giọng của cô nương Tô Châu, âm thanh mềm mại, xướng khúc cũng là nhất đỉnh, âm thanh mắng người mà tựa như đang nói lời nỉ non, cứ như là đang tỏ lời tâm tình với đại tông bá ấy ạ.”

Lễ bộ thị lang Chu Nhân, chính là người đưa đào tới tặng cũng là người Tô Châu, thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ dùng vài từ ngữ địa phương, cùng anh ta làm cộng sự nhiều năm, An Thời Lễ cũng hiểu được một vài từ mắng chửi địa phương.

Kim Thử Cô đang mắng cái gì, An Thời Lễ dĩ nhiên là nghe hiểu được.

Bị giáp mặt mắng thành vật hạ tiện, sắc mặt An Thời Lễ thật sự không tốt lắm.

A Đao vì không hiểu rõ ân oán tình thù giữa hai người họ nên mới cảm thấy Kim Thử Cô đây là đang chơi trò nũng nịu, nhưng với An Thời Lễ đã hiểu rõ cô thì lại đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, đây mà là nũng nịu cái gì, rõ ràng là hung tợn muốn làm thịt hắn luôn rồi.

Mắt thấy hiểu lầm càng lúc càng sâu sắc, An Thời Lễ thật sự cạn lời, càng khiến hắn khó nói hơn nữa, đó chính là Kim Thử Cô mở miệng là toàn nói ra lời máu me, còn dùng chất giọng mềm mại mà nói, “Thật nhiều máu a, sao lại càng lúc càng nhiều máu thế này!”

Phát hiện mình nói một thôi một hồi nãy giờ cổ họng cũng sắp bốc khói tới nơi rồi, nhưng lại không có ai phản ứng đến, dưới sự tức giận cô nàng la lên một tiếng thật lớn, cách một cách cửa chất vấn An Thời Lễ tại sao không để ý đến cô, “Nghiệp chướng, vì sao anh còn chưa vào đây gặp mặt đại gia tôi?”

Thật ra thì trước đó An Thời Lễ đã trả lời cô rồi, nhưng vì chính thính lực của Kim Thử Cô không tốt, bản thân đã không thể nghe rõ rồi mà còn tỏ ra hợp tình hợp lý trách móc người khác không phản ứng lại mình.

An Thời Lễ phất tay áo, xua đi gã sai vặt A Đao đang đứng hóng chuyện kia, bản thân thì thở dài quay trở lại phòng ngủ, đối mặt với lão phật gia của hắn.

Cái giường vốn sạch sẽ của hắn, dưới sự tàn phá của Kim Thử Cô yêu quý đã trở nên hỗn độn bất kham.

Hạt dẻ, hạt hạnh nhân, một đống đồ ăn vặt phần thì chất trên giường, phần thì chất trên mặt đất, trên ga trải giường thì dính vết máu, nơi này một giọt chỗ kia một giọt, dưới ánh nến lấp lánh tựa như cảnh tượng lạc hồng sau đêm động phòng hoa chúc, thật khiến người liên tưởng mơ màng.

“Thật nhiều máu mà.” Mái tóc Kim Thử Cô buông lơi, trên người là áo khoác của An Thời Lễ, đôi chân thon dài lộ ra, cảnh xuân nửa che nửa hở, bản thân thì ngơ ngác đứng ở một bên giường.

Áo choàng trên người cô cũng dính vết máu.

Đột nhiên nhìn thấy nhiều máu như vậy, An Thời Lễ thật sự bị làm cho hoảng sợ. Nhưng rất nhanh khi hắn nhìn thấy máu là chảy từ giữa hai chân cô, từ từ chảy xuống. Máu chảy từ giữa hai đùi, nghĩa là kinh nguyệt tới.

Đối với An Thời Lễ, cái đáng sợ không phải là thấy kinh nguyệt của nữ nhân, mà cái đáng sợ chính là chính bản thân nữ nhân đó không biết là mình có kinh nguyệt.

Thôi thì coi như là tội nghiệt của hắn vì đã dẫm nát vỏ ốc của người ta, hắn cất tiếng thở dài trong lòng, chậm rãi giải thích cho Kim Thử Cô biết kinh nguyệt là gì, sau đó tìm một bà vυ" già tới thu thập tàn cuộc.

Đồng thời cũng nhờ bà vυ" già chỉ cho Kim Thử Cô cách mặc quần áo, rồi mang đai kinh nguyệt, lại chỉ có cô biết bao lâu thì phải thay đai kinh nguyệt một lần.

Người hầu này trước khi rời đi còn nở nụ cười tươi trên mặt, lấy tay áo che miệng, vấn an hành lễ, “Đại tông bá muốn sớm sinh hài tử sao? Vậy là đại tông bá không biết rồi, phải rải đậu phộng trên giường thì mới là hàm ý mong sớm sinh con, chứ không phải là rải hạt dẻ hạt hạnh nhân đâu ạ.”