Chương 1

Vào mùa đông năm 18 tuổi, tôi cãi nhau với ba mẹ và bỏ nhà ra đi, rồi làm thuê trong một quán ăn nhỏ.

Vào đêm Giáng sinh, nhà hàng đã có người đặt trước, lúc tám giờ tối có một khách hàng trẻ tuổi đến, hắn vô cùng điển trai, cử chỉ cũng cực kỳ tao nhã, rất nhiều cô gái trong nhà hàng đều lén nhìn hắn.

Tôi đang bận ở bếp sau, và điều mà trong đầu tôi đang suy nghĩ chính là liệu tôi có nên gọi điện về nhà nhận lỗi sau khi ra về hôm nay hay không…

Một cô bạn tôi bưng súp ra ngoài, khi cô ta dọn món, đã vô tình làm đổ súp vào người khách hàng, tôi nghe thấy bên ngoài là một sự im lặng chết chóc, sau đó là âm thanh xin lỗi run rẩy của quản lý nhà hàng. Tôi còn nghe thấy tiếng vị khách kia mỉm cười, nói không sao cả...

Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng êm ái, tôi thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm thay cô bạn mình. Vài phút sau, quản lý tìm tôi, bảo tôi đi phục vụ thức ăn, đồng thời còn căn dặn tôi không được phạm phải bất kỳ sai lầm nào.

Tôi tự tin rằng mình sẽ không mắc sai lầm gì, và với suy nghĩ đó, tôi cầm đĩa hiên ngang bước ra ngoài.

Nghệ sĩ piano vẫn đang biểu diễn, tôi nhìn thấy khách hàng kia đang dùng dao nĩa để cắt một miếng khoai tây nhỏ, hắn chỉ ăn một nửa, sau đó vẫy tay ra hiệu cho người dọn đi.

Đứng phục vụ bên cạnh hắn không phải là nhân viên nhà hàng, mà là một người đàn ông mặc áo đen, đeo kính mát và không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, hắn lấy chiếc đĩa đi, lại nhẹ nhàng đổ xuống…. tôi vừa đúng lúc nhìn thấy rõ cảnh tượng này, cô bạn của tôi đang quỳ xuống bên bàn và cứng đờ người không cử động, chiếc đĩa chứa hầu như toàn bộ nước sốt cà ri đã trút xuống đỉnh đầu cô ta.

Tôi quá bất ngờ, tuy trong lòng biết rằng người này có lẽ có quyền thế không nhỏ, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác tức giận. Tôi kiềm chế cảm xúc của mình, nhìn xuống đĩa thức ăn và đặt nó lên bàn, sau đó đi vào bếp lấy thêm một đĩa khác. Khi tôi ra đến bàn ăn, món ăn đưa lên trước đó lại đang trút xuống đầu cô bạn kia.

Ngay sau đó người khách kia liền gọi tôi lại, vui vẻ yêu cầu tôi giới thiệu thêm một vài món. "Tất cả các món nổi tiếng của nhà hàng đã được anh chọn rồi, thưa anh." Tôi nhìn vào đôi mắt hắn, cố gắng tìm một chút quen thuộc từ gương mặt kia, nhưng đáng tiếc, đó chỉ là một khuôn mặt xa lạ đẹp trai mà thôi.

Lúc này tôi quá mức kiêu ngạo, cảm thấy tôi chưa từng thấy hắn, khẳng định hắn là loại tốt mã dẻ cùi, cũng không phải là nhân vật có tiếng gì, cho nên thời điểm tôi mang món ăn cuối cùng lên, tay vô ý đem phần ăn pudding kia đổ lên đầu hắn.

“Chơi vui không?” Tôi hỏi hắn.

Hắn ta liếʍ qua mảnh vụn của bánh pudding trên môi rồi mỉm cười: "Cô rất thú vị." Sau đó, tôi bị quản lý đuổi cổ khỏi nhà hàng và mất hết toàn bộ tiền lương.

Tôi không thể trả tiền thuê nhà, càng không có chỗ nào để về, vì vậy tôi lập tức gọi cho mẹ mình lúc đi tới giao lộ. Điện thoại reo một lúc lâu, ngay khi có người nhấc máy, bất ngờ tôi lại bị bịt miệng và kéo lên một chiếc xe ô tô màu đen. Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn rất thoải mái. Trong khoảnh khắc đó, thậm chí tôi còn nghĩ rằng mình đã trở về nhà, bởi vì chiếc giường này hết sức êm ái… và tôi thì đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Suốt hai tuần qua, tôi đã sống trong nhà thuê, mặc áo khoác và ngủ trên một chiếc giường cứng ngắc, sau đó tôi nhìn thấy một chiếc đèn trần lạ lẫm, tôi quay đầu liền nhìn thấy vị khách nhà hàng trẻ tuổi kia đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, nghiêng đầu, mỉm cười nhìn tôi, "Cô ngủ say quá, còn ngáy nữa."

Sự sợ hãi bao trùm, đầu óc tôi trống rỗng, trong sự hoảng loạn tôi lập tức báo tên và chức vụ của ba mình, còn đe dọa hắn một cách hùng hồn: "Nếu ba tôi biết anh dám bắt cóc tôi, anh sẽ chết chắc."

Hắn cười "ha" một tiếng, hỏi: "Thì ra cô là con gái của ông ấy à? Xương sườn của ba cô đã khỏi chưa?"

Tôi bỗng ngỡ ngàng một chút, liền nhìn thấy hắn ta tạo dáng tay thành khẩu súng rồi chỉ vào tôi, "Năm tôi 16 tuổi, tôi đã vô tình bắn trúng ông ấy."

Nhờ câu này, tôi biết được hắn ta là ai. Tôi đã đυ.ng vào người không nên đυ.ng.

Sau khi hắn nói xong, thì liền đi ra ngoài, tôi thậm chí còn cảm thấy mình có chút may mắn, cảm thấy hắn chỉ muốn đe dọa mà thôi, hoặc có lẽ hắn muốn sử dụng tôi để tống tiền ba tôi. Tóm lại, sau khi tôi tỉnh lại thì không bị thương, vì vậy liền ngây thơ cho rằng hắn ta không phải là người xấu.

Cửa phòng bị khóa, tôi không thể ra ngoài, cũng không tìm thấy bất kỳ thiết bị liên lạc nào, tuy nhiên, tôi đã phát hiện ra rất nhiều camera theo dõi. Vậy nên tôi chỉ có thể mở chiếc áo trải lên giường và đợi. Nhưng đến tối, vẫn không có ai mang nước và thức ăn vào, tôi mới bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Đêm đó, tôi vừa đói vừa sợ hãi, gần như không thể ngủ. Đến sáng hôm sau, hắn mới đích thân mang đến một tô cháo thịt. Cháo nấu rất thơm ngon, nhưng tôi lại không dám ăn. Hắn cười nói: "Thực sự không ăn à? Nếu không ăn, cô sẽ phải chờ đến sáng mai mới có cháo đấy nhé." Tôi co lại trong góc giường im lặng nhìn hắn.

"Cháo không có độc." hắn nói xong liền ra hiệu cho người bên cạnh cầm lấy muỗng, húp một hớp trước mặt tôi.

Lúc này, tôi mới chịu nhận tô cháo, rất nóng, tôi phải húp rất lâu mới hết được một nửa. Trong quá trình đó, hắn vẫn ngồi yên trên ghế sofa nhìn tôi, cho đến khi tôi ăn gần xong, hắn mới lười biếng hỏi: "Ngon không?"

"Không ngon," tôi thành thật trả lời, vị thịt bằm trong chén cháo này rất kỳ lạ.

"Ban đầu tôi định nấu một tô cháo thịt chuột cho cô, nhưng bọn họ không bắt được chuột, chỉ bắt được vài con giun đất trong vườn, đành phải xay nhuyễn rồi cho vào, mùi vị cũng tạm được phải không?"

Tôi lập tức ôm lấy tô cháo rồi nôn ra toàn bộ. Tôi nôn cho đến khi nước mắt nước mũi giàn giụa đầy mặt.

Tôi nôn mãi, sau đó mới nhớ ra rằng đáng lý mình phải nôn lên người hắn, nhưng đáng tiếc là lần này hắn đã kịp đề phòng. Trước khi tay tôi kịp giơ lên, ngay lập tức đã có người nắm chặt cổ tay tôi, lấy chén đồ nôn của tôi đi mất.

Hắn vẫy vẫy tay, hai cô hầu gái đi vào, thu dọn mọi thứ trên sàn nhà một cách triệt để, còn có một người phụ nữ mang khăn nóng tới, lau mặt và tay cho tôi.

Hắn chờ tôi lau rửa xong mới đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống, ra lệnh cho tôi: "Đừng làm bẩn phòng tôi."

Lúc đó, tôi đã không hiểu cho lắm, nhưng sau khi hắn đi, tôi như bị kim đâm một cái rồi liền ngã xuống giường.

Đây là phòng của anh ta? Còn cả cái giường này cũng là của anh ta?

Vậy mà tôi đã nằm trên đó không hề che chắn gì trong suốt hai ngày sao?