Máu thịt giữa không trung biến thành loại vật thể giống như nấm, vết thương của Vạn Tuế cũng lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, chẳng mấy chốc đã lán mịn lại như trước.
Quy Ngọc Sơn không ngờ cậu ta sẽ cho nhiều như vậy, nên ngược lại cảm thấy khó hiểu.
Vạn Tuế: “Tôi chưa bao giờ nợ ân tình của ai, lần này anh làm rất tốt.” Cậu ta nói xong thì nhìn chăm chú Hạc yêu bằng ánh mắt nóng bỏng.
Quy Ngọc Sơn sang Hạc yêu, không hiểu sao người này lại có thể chịu đựng nổi mà không lôi Vạn Tuế ra đánh một trận.
Dường như Vạn Tuế biết Quy Ngọc Sơn đang nghĩ gì, cậu ta nhìn về phía Hạc yêu rồi liếʍ liếʍ cánh môi: “À, đàn ông đều là đồ khẩu thị tâm phi ấy mà.”
Quy Ngọc Sơn không biết Hạc yêu có phải là người khẩu thị tâm phi hay không, thế nhưng cậu lại chính mắt nhìn thấy trên trán đối phương dường như nổi lên mấy đường gân xanh.
Vạn Tuế lại nói: “Chúng tôi đã kết nhân quả rồi.”
Quy Ngọc Sơn cau mày, chỉ mới có một đêm ngắn ngủi thì nhân quả ở đâu ra? Chẳng lẽ bọn họ thật sự có quan hệ gì đó không thể cho người khác biết?
Hạc yêu cảm thấy không thể khống chế trạng thái nhức nhức cái đầu của mình nữa rồi, anh hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nhìn Quy Ngọc Sơn: “Đi theo tôi.”
Cả một bầu trời nghi hoặc đang trôi lơ lửng trong lòng, Quy Ngọc Sơn chỉ đành đi theo Hạc yêu. Trong bếp có một cái nồi lớn, nếu ngửi kỹ thì sẽ cảm nhận được mùi của Vạn Tuế.
Quy Ngọc Sơn hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Hạc yêu cười khẩy một tiếng, kể lại chuyện tối hôm qua.
Hóa ra là Vạn Tuế theo dõi được nửa đường thì bị Hạc yêu phát hiện, cậu ta lập tức giả vờ yếu đuối đáng thương, nói rằng chỉ muốn ăn một bữa cuối cùng với anh ta. Bình thường thì kiêu căng, bây giờ lại đột nhiên thay đổi làm cho Hạc yêu cũng bị lừa.
“Sau đó thì sao?” Quy Ngọc Sơn muốn biết diễn biến tiếp theo.
Vạn Tuế vốn đang làm khán giả lắng nghe cũng không khỏi đắc ý nói: “Tôi nấu cho anh ấy một tô mì ăn liền, lấy chính mình làm gia vị.”
Hóa thành bản thể, tráng qua nước sôi hai lần, uống canh hầm Vạn Tuế, thế thì việc ký kết nhân quả là chuyện đương nhiên rồi.
Quy Ngọc Sơn không bày tỏ ý kiến, tất cả là vì cậu không còn lời nào để nói, thì ra câu “hầm mình trong nồi sắt” là có thật. Chẳng trách Hạc yêu có thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ, uống canh Vạn Tuế, đã trao tay rồi mà tiêu diệt, nói không chừng sẽ bị Thiên Đạo ghi vào sổ.
Quy Ngọc Sơn không nhịn được thầm nghĩ, quả thật cậu có lỗi với Hạc yêu, Vạn Tuế gần như đã biến thành một kẻ si mê cuồng nhiệt, thậm chí còn điên cuồng hơn cả Lý Thiên.
“Tôi có mở một cửa hàng trực tuyến.” Quy Ngọc Sơn nói: “Từ nay về sau sẽ gửi đồ ăn miễn phí đến chỗ anh hàng tháng, để bồi thường đầy đủ.”
“Không cần.” Hạc yêu cũng không oán giận cậu, với tính cách không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ của Vạn Tuế thì sớm muộn gì cũng có ngày này.
Vạn Tuế tùy tiện tỏa ra yêu khí: “Muốn uống canh không?”
Khắp phòng tràn ngập mùi hương của Vạn Tuế, Hạc yêu lắc đầu nói: “Rêu rao như vậy, cẩn thận thu hút Thao Thiết đến đấy.”
Người nói vô tâm nhưng trong lòng Quy Ngọc Sơn vẫn hồi hộp một chút.
Vạn Tuế không để bụng: “Thao Thiết đã bị lôi kiếp đánh chết từ lâu rồi.”
Quy Ngọc Sơn nghiêm túc bổ sung: “Cho dù hắn còn sống thì cũng sẽ không ăn cậu đâu.” Cái loại vô cớ hầm chính mình như thế, Mạc Trì ăn vào cũng sẽ không tiêu hóa được. Hơn nữa, Thao Thiết luôn chú ý đến chất lượng của những món mà bản thân ăn, với chỉ số thông minh này của Vạn Tuế thì vẫn chưa đủ tư cách.
Lấy được thứ mình muốn xong, Quy Ngọc Sơn cũng không tiếp tục ở lại nữa. Cậu nhìn Hạc yêu bằng ánh mắt đồng cảm rồi lại nhấn mạnh lần nữa: “Tôi sẽ gửi đồ đến để bồi thường.”
“Ha.” Mạc Trì phát ra một tiếng cười mỉa mai như có như không.
Quy Ngọc Sơn buồn bực: “Anh không đồng ý?”
“Nếu như Hạc yêu ăn đồ do cậu làm, thì đó mới thật sự là kết thù.”
“…”
Mặc dù thích bản thể của mình hơn, nhưng Quy Ngọc Sơn vẫn rất hưởng thụ cảm giác dùng hình dạng con người bước đi chậm rãi trên đường nhỏ vắng lặng. Mỗi khi những chiếc lá khô vàng rơi xuống bả vai cậu, chúng đều mang đến những loại cảm xúc khác nhau.
“Linh vật tu thành yêu quái rất khó để che giấu mùi.” Quy Ngọc Sơn ngẩng đầu nhìn cây cối đang rơi rụng lá: “Hạc yêu không thể nào không ngửi thấy mùi kỳ lạ trong canh được.”
Mạc Trì: “Thời viễn cổ, quan hệ giữa tộc Hạc và Vạn Tuế vô cùng tốt, con cháu của bọn họ cũng rất hòa hợp với nhau.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, có một số mùi hương thực sự rất khó cưỡng lại, chẳng hạn như…”
Quy Ngọc Sơn nhạy bén cảm nhận được sau lưng mình có thêm một người nữa, mái tóc dài của Mạc Trì xõa xuống xương quai xanh, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy: “Ta chưa bao giờ ngửi được mùi hạnh nào hấp dẫn như thế.”
Sau khi giành chiến thắng trong cuộc thi ẩm thực, Quy Ngọc Sơn nhất định phải thực hiện được mục tiêu: Cố gắng tu luyện để nhanh chóng thoát khỏi con Thao Thiết biếи ŧɦái này.