Chương 53: Chương 53

Khi Lục Ngôn quay về khách sạn đã là 6 giờ sáng.

Thái độ của Hứa Quan Nguyệt vẫn thấp thỏm: "Cậu cứ gϊếŧ bảo vệ như thế...!lỡ bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?"

"Sẽ không đâu." Lục Ngôn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Do nguyên nhân địa hình nên không có nhiều camera giám sát tại bờ biển cho lắm.

Nhờ phúc của hệ thống, Lục Ngôn luôn ở những góc chết của camera.

Hứa Quan Nguyệt chần chờ hỏi: "Tổng bộ chỉ điều mình cậu tới thôi sao?"

Y không biết rốt cuộc trình độ của Lục Ngôn đã tới đâu, nhưng cứ nhìn vẻ bề ngoài quá đẹp này của anh là Hứa Quan Nguyệt lại hết sức âu lo.

Lục Ngôn mỉm cười, nói: "Anh yên tâm, chỉ mình tôi thôi cũng đủ sức hủy diệt nơi này."

Anh rất ít khi cười, vậy nên khi cười rộ lên không khỏi hơi giả dối.

Lục Ngôn là người thắng rất tiêu chuẩn của cuộc đời.

Vừa đẹp, vừa có bằng cấp cao, năng lực công tác còn rất mạnh, theo lý lẽ ra cuộc sống nên suôn sẻ mới đúng.

Song bản thân Lục Ngôn lại hiểu rõ rằng anh chỉ đi theo khuôn mẫu của nhân loại, sinh sống theo nề xưa nếp cũ mà thôi.

Vốn dĩ cũng chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ, có gì đáng vui vẻ đây.

Thời gian vui vẻ trong cuộc đời anh rất ngắn.

Bằng không thứ thấy được trong giây phút lọt vào tiếng ca của người cá kia cũng chẳng đến mức là...!cái đuôi của Đường Tầm An.

Lục Ngôn đẩy kính thủy tinh lên, trở về phòng cho khách.

Anh lấy giấy da người cướp được từ chỗ Trần An Chi lúc trước ra từ va li hành lý.

Miếng da người nhỏ này có thể giúp Lục Ngôn tạm thời đạt được thiên phú Nhập Mộng, mỗi tội quá trình tách hơi máu me xíu.

May mà Lục Ngôn có thiên phú 167 - Tái Sinh, cắt mô da tay xuống, chưa tới nửa phút sau đã phục hồi như cũ.

Hoa văn trên giấy da người thay đổi, biến từ bức vẽ sao trời quái lạ thành một con mắt màu đen hẹp dài.

Hệ thống: [ Hoa văn thay đổi mọi lúc.

Nhân cách của Thánh Thần phân liệt, hoa văn thế nào chứng tỏ nó đang trong trạng thái nhân cách thế nấy.

]

Lục Ngôn tiếp tục dán giấy da người lên mu bàn tay mình.

Khác với lần sử dụng trước, lần này anh cảm thấy mu bàn tay lành lạnh.

Lục Ngôn nhắm mắt lại, tiến vào cảnh trong mơ.

Cùng lúc đó, nhãn cầu trên mu bàn tay anh bỗng quay tròn loạn xạ, cuối cùng ấy vậy mà lại biến thành con mắt chân thực.

Hệ thống nói: [ Anh bạn tới chậm rồi.

Trên người cậu ấy đã có danh sách tiến hóa khác.

]

Con mắt không tin lời này lắm.

Nó nhô lên trên mu bàn tay Lục Ngôn, muốn di chuyển vòng vòng xung quanh chút.

Kết quả lòng bàn tay Lục Ngôn lập tức nứt ra, một chiếc lưỡi rất dài màu đỏ bỗng cuộn lại thành nắm đấm, vung tay vả cho con mắt chạy loạn này một phát.

Mắt bị đánh đến trời đất quay cuồng sao trăng tung tóe, lòng trắng ứ máu.

Nó chỉ đành tủi thân rụt về mu bàn tay Lục Ngôn.

Cá vua vẫn chưa hả giận, lại tung một bộ tổ hợp đánh đấm loạn xì ngầu.

Mãi tới khi con mắt bị tẩn từ vật thật trở lại thành hình xăm, nó mới chấm dứt chiến tranh, mãn nguyện lui về.

Hệ thống không khỏi run cầm cập: [...!Cá nhỏ nhen lòng dạ hẹp hòi thật đáng sợ.

]

Trong giấc mơ, Lục Ngôn thấy một vùng màu đen u ám tối tăm.

Một ánh nến sáng lên từ lòng bàn tay anh.

Ánh nến này cũng là yếu tố quyết định cho anh triệu tập những linh hồn còn lại.

Toàn bộ các linh hồn đang say ngủ tại tầng này đều theo ánh sáng ấm áp bay lâng lâng tới đây.

Để người thường tiến vào giấc mộng dễ hơn Thiên Khải Giả rất nhiều.

Các linh hồn màu trắng líu ra líu ríu, hết sức tò mò: "Các người là ai?"

"Đây là đâu thế?"

"Oa, tay của tôi biến thành nửa trong suốt rồi này!"

Lục Ngôn đặt ánh nến lên chiếc bàn trước mặt.

Anh vươn tay, nhìn thấy màu sắc linh hồn của chính mình.

Màu đen.

Nhưng lạ thay, nó lại rất sáng, sát bên là một quầng sáng màu vàng ấm, tựa ngọn lửa đang cháy.

Anh nhớ tới Trần An Chi, sau đó cả thần thái lẫn giọng điệu đều biến đổi: "Ta là Thần của Đảo Người Cá.

Nơi này tách biệt với thế gian, những người cá sinh sống vui vẻ hạnh phúc tại bờ biển.

Bỗng một ngày, Hội Sở Người Cá được xây dựng, làm thay đổi mọi thứ tại nơi đây..."

"Điều này liên quan tới tính mạng của từng người các ngươi.

Ta mong các ngươi có thể nhớ cho rõ..."

Dáng vẻ kể chuyện xưa của Lục Ngôn cực kỳ giống thầy làm phép rởm chuyên đi lừa bịp người khác.

Mấy chục linh hồn màu trắng nghe xong những chuyện bẩn thỉu Hội Sở Người Cá đã làm, không ít linh hồn toát ra ngọn lửa phẫn nộ: "Thế này cũng quá đáng căm hận rồi! Ngày mai chúng tôi phải ra khỏi đảo tố cáo gã luôn!"

Lục Ngôn nói: "Sau khi tỉnh ngủ, chưa chắc các ngươi đã nhớ rõ được.

Ta chỉ có thể dùng cách này để truyền tin, hãy cẩn thận Hội Sở Người Cá."

Anh không phải Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần, năng lượng tiêu hao khi thực hiện một lần tiến vào giấc mơ vượt xa tưởng tượng rất nhiều.

Bởi vậy, mấy chục phút sau, Nhập Mộng kết thúc, Lục Ngôn đã ngủ say như chết.

......

......

Thi thể hai bảo vệ bị phát hiện ở hồ cá.

Người đầu tiên phát hiện ra là một du khách đi vòng quanh vịnh tập thể dục lúc sáng sớm tinh mơ.

Anh ta trông thấy hai bộ quần áo ướt sũng rơi trên bãi biển.

Du khách này cứ tưởng có ai phơi quần áo tại bờ biển, đi tới vén lên, suýt nữa bị dọa đến bay mất nửa hồn.

Quần của thi thể mắc ở đầu gối, những chỗ khác bị cắn chỉ còn lại khung xương.

Trên xương cốt trắng ởn vẫn dính ít da thịt đo đỏ.

Trên đá ngầm bên cạnh, nhóm người cá nở nụ cười hiền hòa.

Móng tay tựa hồ còn vương chút máu.

Du khách run rẩy rút điện thoại ra muốn báo cảnh sát, lại không có tín hiệu.

Ở đây chỉ gọi được cho trung tâm chăm sóc khách hàng của Hội Sở Người Cá và điện thoại bàn trong phòng của những du khách khác.

Đội trưởng đội bảo vệ Hội Sở Nhân Ngư nhận được thông báo, lập tức phiền muộn đến sứt đầu mẻ trán: "Hai người này sao lại như thế? Giá trị ngưỡng linh lực của cả hai cộng lại phải tới 3000, sao còn bị người cá có độ ô nhiễm chưa tới 500 cắn chết cơ chứ?"

Giá trị ngưỡng linh lực hơn nghìn đặt tại tổng bộ khả năng cũng phải đạt chức danh sơ cấp E hoặc D.

Nhưng đừng quên giá trị ngưỡng linh lực của Lâm Tư Nam đội trưởng bảy chi đội thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt cũng chưa tới 2000.

Giá trị ô nhiễm của cá người cao 3 mét Lục Ngôn gặp ở ven đường khi trước cùng lắm cũng chỉ hơn 500.

Đội trưởng mở hệ thống giám sát, thấy hai người này đi thẳng từ khách sạn tới bờ biển, trên đường không gặp ai khác.

Gã chỉ trông thấy đám người cá như đang thỏa sức vui say, hết cắm rồi lại gặm thi thể hai bảo vệ, còn vặn đầu xuống làm bóng đá.

Nếu du khách không phát hiện thì đây sẽ thành một chuyện nhỏ, cùng lắm chỉ là hai kẻ vô tích sự không kiểm soát được thân dưới nên bị vật ô nhiễm gϊếŧ thôi.

Bồi thường cho người nhà ít tiền an ủi là xong chuyện.

Nhưng du khách này phát hiện xong còn gọi một đám người tới tụ tập xem.

Việc này nhanh chóng bị lan truyền ra khắp tầng 1.

Không ít người lập tức mất hết tâm trạng ngắm nhìn người cá tuyệt đẹp, đồng loạt yêu cầu hoàn tiền, muốn quay về nơi xuất phát.

Quản lý sảnh lớn đứng ra cười làm lành: "Thật sự xin lỗi quý khách vì đã để xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, nhưng người cá chỗ chúng tôi sẽ không làm du khách bị thương đâu ạ.

Hai bảo vệ này nửa đêm làm trái quy định, muốn ăn trộm người cá nên mới bị người cá phản công thôi."

"Xin mọi người hãy yên tâm, sau này sẽ có nhân viên công tác đồng hành với toàn bộ người cá, để mọi người cùng xem xét.

Xin các khách hàng hãy cứ thoải mái trải nghiệm 2 tuần nghỉ ngơi thư giãn tại Hội Sở Người Cá.

Chúng tôi vừa nhận được thông báo rằng chi phí của chuyến du lịch lần này đã được miễn hoàn toàn.

3 tỷ rưỡi sẽ được hoàn trả vào tài khoản của mọi người trong bảy ngày sau khi trở về nơi xuất phát."

Nhân viên công tác không hề lo lắng các du khách trở về sẽ ra sao.

Dù gì thì dưới tiếng ca của người cá, bọn họ cũng chỉ nhớ rõ mình từng trải qua kỳ nghỉ nửa tháng vui sướиɠ tại đây thôi.

Theo lý thì khi nghe không cần bỏ ra 3 tỷ rưỡi, phần lớn du khách sẽ đều lựa chọn chấp nhận kết quả này, cùng lắm chỉ có một hai người kháng nghị tỏ vẻ không mấy hài lòng.

Song lần này sau khi gã nói xong, vẫn có mấy chục người vây kín xung quanh gã, kiên trì muốn trở về nơi xuất phát.

Không hề ngoại lệ, mấy chục người này đều là người từng gặp Lục Ngôn trong giấc mơ.

Lúc tỉnh lại, dù bọn họ không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra trong mơ, song đều xuất hiện thái độ thù địch rất mãnh liệt với Hội Sở Người Cá này, trong đây thậm chí bao gồm cả người cá dự bị Mã Kiệt và Thượng Chu.

Thái độ của quản lý lập tức quay ngoắt: "Các người biết du thuyền đi đi về về một chuyến hết bao nhiêu tiền không? Chỉ cần có thể lập tức móc ra 175 tỷ, tôi sẽ cho thuyền viên chuẩn bị luôn."

Các khách hàng đuôi xám trong xã hội bình thường cũng được coi như quý ông quý bà thành công, bằng không cũng chẳng chi được 3 tỷ rưỡi cho một chuyến hành trình.

Nhưng gom 175 tỷ ngay lập tức thì vẫn vượt qua phạm vi năng lực của họ.

"Các người cậy cửa hàng lớn khinh khách hàng đấy à? Du thuyền nào đi đi về về lại tốn kém đến mức đấy?!"

Quản lý kiêu căng ngẩng đầu: "Vậy các người tự tìm chiếc thuyền thứ hai, hoặc tự bơi ra ngoài đi."

Trong mắt bọn họ, những khách hàng đuôi xám chỉ là cá thịt dự bị mà thôi.

Có thể giữ sự tôn trọng bên ngoài đã khá khó khăn rồi.

Cảnh này khiến cho những du khách vốn đã không hài lòng về cách xử lý của Hội Sở cũng bắt đầu tỏ ra bài xích.

Ông chủ tại tầng 7 thấy vậy thì rất không vui.

"Để đám bảo vệ ngu xuẩn kia quản lý cho tốt cái thân dưới của mình đi.

Tôi không mong loại chuyện như thế này sẽ xảy ra lần thứ hai."

Nói xong, gã nhảy xuống bể bơi to rộng.

20 màn hình lớn được gắn lên thành bể bơi, theo dõi biểu hiện của các người cá dự bị.

Những người cá dự bị này đều là người thường, chỉ có vẻ ngoài đẹp, mổ linh hồn ra cũng chẳng thú vị gì.

Có kẻ ham thích danh lợi, có kẻ chỉ đơn giản muốn du lịch, thậm chí có kẻ còn ngủ đến 1 giờ chiều vẫn chưa tỉnh.

Ông chủ vô cùng thất vọng, nhàm chán vô vị tắt màn hình đi.

May mà để đề phòng khách hàng đuôi vàng tại tầng 7 thấy chán, ông chủ đã tìm người sắp xếp các kịch bản khác nhau.

Huống hồ từ tuần thứ hai trở đi, những người cá dự bị này đều sẽ bắt đầu nhiễu sóng.

Đến lúc đó quan sát thái độ tuyệt vọng bất lực của những người này cũng là một chuyện khiến người ta vui sướиɠ.

*

Lục Ngôn hơi lo người làm vệ sinh trong khách sạn sẽ nhân lúc anh không ở trong phòng, tiến vào lục soát đồ đạc.

Vậy nên anh dứt khoát cầm dao găm theo bên người, đồng thời khóa hết những vật phẩm khác vào va li rồi giấu xuống nước.

Ngày thứ ba, dựa theo kịch bản, sẽ có một bữa tiệc tối đốt lửa trại tại bờ biển, các cá thịt sẽ bị Hứa Quan Nguyệt lùa tới đây, để "Người cá dự bị" may mắn trông thấy.

Sự sợ hãi hoang mang sẽ khiến giá trị bệnh biến tăng vọt.

Lục Ngôn một mình tập luyện vẻ kinh hãi biến sắc này rất nhiều lần trong phòng.

Tiệc tối lửa trại có người cá biểu diễn, khán phòng của Lục Ngôn được sắp xếp ở ngoài cùng.

Nơi này rất gần bờ biển, thậm chí Lục Ngôn còn cảm giác được sóng biển lướt qua cổ chân anh.

Rất nhanh sau đó, mắt cá chân anh bị một bàn tay túm lấy.

Lục Ngôn quay đầu lại, dưới nước cách mấy mét, cá thịt khẽ nhếch miệng cười với anh.

Dựa theo kịch bản, anh hẳn nên ngã xuống đất, hoảng hốt khϊếp đảm gọi bảo vệ mới đúng.

Nhưng do mặt đất quá bẩn nên Lục Ngôn phải mất nửa phút cứng còng chấp nhận, mãi không hành động gì khiến cho Hứa Quan Nguyệt nấp sau tảng đá ngầm rất sốt ruột.

Hệ thống an ủi anh: [ Nhịn chút đi nào ký chủ, cậu là người làm chuyện lớn.

Hãy nghĩ đến nhà tư bản đèn đường, nghĩ đến những cá người chịu khổ chịu nạn khác đi! ]

Trái tim Lục Ngôn chợt co lại, ngã xuống đất, mặc cho hỗn hợp cát bùn và nước biển dính lên khắp người mình.

Ý muốn gϊếŧ người lập tức bộc phát mãnh liệt trong lòng anh, thù hận với nhà tư bản đèn đường lên tới đỉnh điểm.

Bảo vệ nhanh chóng chạy tới, giọng điệu lo lắng: "Thưa ngài, có chuyện gì vậy ạ?"

"Có quái vật...!có quái vật ở trong biển." Lục Ngôn túm lấy cánh tay bảo vệ, vẻ mặt hết sức hoảng loạn, chỉ về phía mặt biển: "Đầu cá...!thân người...!Chắc chắn là vật ô nhiễm rồi...!đáng sợ lắm."

Lục Ngôn nỗ lực vài lần vẫn không nặn ra được giọt nước mắt nào, đành phải cúi đầu, ôm lấy cánh tay mình run bần bật.

"Trong biển không có gì đâu ạ.

Nhất định là ngài nhìn lầm rồi thưa ngài." Giọng nói của nhân viên an ninh dịu dàng mềm mỏng, đắp thêm cho anh chiếc chăn lông chắn gió: "Cảm xúc của ngài không ổn lắm, hay là tôi dẫn ngài về khách sạn trước nhé?"

Lục Ngôn gật đầu nghe theo.

Người đẹp yếu ớt đáng thương, tạo cảm giác mong manh dễ vỡ luôn quyến rũ người ta hơn khi mặt lạnh mày nhạt.

Đặc biệt là sau khi nước biển thấm ướt quần áo, sơ mi mỏng phác họa ra dáng hình da thịt kia.

Ông chủ kề sát mặt vào màn hình, thè lưỡi ra liếʍ láp, ánh mắt tràn ngập si mê: "Em ấy thật xinh đẹp...!phải không nào?"

Người này chắc chắn có thể trở thành người cá xinh đẹp hoàn hảo nhất năm nay.

May mà Lục Ngôn không trông thấy.

Anh theo bảo vệ trở về khách sạn, vừa đóng cửa phòng đã rút chai thuốc khử trùng ra, phun khắp người mình.

Cảm giác này tởm lợm đến buồn nôn.

Nếu không vì nguồn nước trong phòng có Gen Người Cá gì đó không sạch sẽ kia thì Lục Ngôn rất muốn lập tức tắm rửa một lượt, ngâm trong nước mấy ngày.

Anh nhấc kính thủy tinh lên, nhảy xuống biển.

Vảy xông ra trên cánh tay Lục Ngôn, bao phủ tới tận hai góc mặt anh.

Mấy ngày nay Lục Ngôn đều đang trợ giúp nhóm cá người giảm độ bệnh biến.

Không biết có phải do nguyên nhân này hay không mà dù anh kiểm soát được nhiễu sóng, đặc trưng của nó vẫn ngày càng rõ rệt hơn.

Gần đây mỗi khi tỉnh giấc, thậm chí Lục Ngôn còn cảm thấy mạn eo hơi ngưa ngứa, khi xốc chăn lên có thể thấy vảy màu vàng kim rải rác.

Cá người lúc đầu tới tìm anh kia trải qua hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục, đầu cá đã sắp biến trở về đầu người.

Cũng may y vẫn còn giữ năng lực sinh hoạt dưới nước.

Cá người này rất quyến luyến Lục Ngôn, hệt như những Tiểu Long Nữ không muốn xa rời Long Nữ ở hồ Long Nữ lúc trước.

Nhìn tới từ vịnh, Đảo Người Cá vẫn ca múa mừng cảnh thái bình như trước.

Nghĩ tới việc rất nhanh là có thể gϊếŧ chết hết đám kia, cuối cùng tâm trạng Lục Ngôn mới tốt lên..