Chương 26: Chương 26

Chuyển ngữ: Trầm Yên

....................................................!

Khung cảnh này rất cảm động.

Chu Khải Minh không đánh bài nữa, khóc lóc rút điện thoại ra chụp một bức ảnh, tỏ vẻ muốn thêm đoạn cốt truyện này vào trò chơi mình làm ra.

Hiện tại công ty anh ta đang phát triển hai dòng game, một là game mobile hút máu, một là tác phẩm lớn 3A, lấy tên《 Toàn Cầu Tiến Hóa 》.

*Game 3A (tên khác: AAA, Triple A): chỉ những tựa game tiêu tốn nhiều nhân lực, ngân sách và thời gian trong quá trình sản xuất cũng như quảng bá.

Thông thường các tựa game 3A sẽ được phát hành bởi các hãng hoặc studio lớn vừa hoặc khủng.

Chu Khải Minh tạo ra trò chơi này vốn vì bùi ngùi trước tình hình ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng hiện nay, muốn làm chút gì đó để quần chúng hiểu rõ bệnh ô nhiễm hơn.

Kết quả giấy không gói được lửa, phía chính phủ từng bước hạn chế tuyên truyền về bệnh ô nhiễm, thành ra bây giờ trò chơi vẫn còn đang bên bờ sinh non.

Mọi người ở đây đều khóc, ngoại trừ Lục Ngôn và Đường Tầm An.

Lục Ngôn vốn đang nghĩ xem có cần nặn ra hai giọt nước mắt hay không, nhưng khi anh quay đầu lại, thấy vẻ mặt Đường Tầm An còn bình tĩnh hơn cả mình, lập tức không giả vờ nữa.

Tay Đường Tầm An đặt trên đao, ngón giữa thon dài gõ vỏ đao như có như không.

Trách nhiệm của hắn là nhổ ô nhiễm.

Vật ô nhiễm chết trên tay hắn nhiều không đếm xuể, Hoàng Trần có thể uống máu bất cứ lúc nào.

Theo lý thì hắn không nên do dự mới đúng.

Đường Tầm An từng tiếp xúc và tự tay gϊếŧ chết vô số vật ô nhiễm cấp cao, so với những người khác, hắn càng hiểu rõ hơn rằng càng là quái vật ở tầng đỉnh thì tinh thần và trí tuệ giữ lại càng hoàn chỉnh.

Chẳng qua trong mắt hắn, mâu thuẫn giữa người và vật ô nhiễm vẫn không cách nào điều hòa được.

Đây là một cuộc đấu tranh sinh tồn đã định sẵn phải một mất một còn.

Hai cha con khóc rất lâu mới dần dần bình tĩnh lại.

Triệu Thành vuốt ve cánh tay Long Nữ, cảm nhận được vết thương loang lổ trên đó, trái tim quặn thắt đau đớn: "Con gái ngoan, cha đưa con về nhà nhé."

Nửa chiếc đuôi rắn của Long Nữ vẫn còn trong nước.

Khi nghe thấy câu này, cô khẽ lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ đau xót.

Long Nữ mở miệng, hí vang vài tiếng.

[ Cô ta không thể đi.

Hết cách rồi, nơi này còn có mấy trăm đứa trẻ trong hồ.

Nếu Long Nữ đi, những Tiểu long Nữ kia sẽ ngược dòng hồ nước mà lên như cá tầm, bơi tới các vùng nước khác.

Mặc dù giá trị của những Tiểu Long Nữ này không cao, nhưng vật ô nhiễm cũng sẽ tiến hóa.

]

[ Huống hồ bên nhau sớm chiều nhiều năm, cô ta cũng không hoàn toàn vô cảm với những quái vật nhỏ này.

]

Lục Ngôn nhìn thoáng qua Long Nữ, nói: "Cô ấy không thể trở về với chú được...!Ở đây cô ấy...!cô ấy còn rất nhiều con cái, rất nhiều.

Cô ấy không thể trở về."

Triệu Thành im lặng trong giây lát, nghiến răng nói: "Tôi dọn tới đây!"

Đường Tầm An gần như chẳng cần tự hỏi, lập tức gạt bỏ đề nghị này: "Không được."

Một người bình thường ở cạnh nguồn ô nhiễm khác nào tự chịu chết.

Lúc này Long Nữ chợt kêu lên dồn dập, đuôi rắn của cô vỗ mạnh lên mặt nước, làm nước bắn lên tung tóe.

[ Cô ta muốn thương lượng chút chuyện với các cậu, hy vọng có thể đưa Triệu Thành ra.

]

Nghe vậy, Lục Ngôn ra hiệu ánh mắt cho Trần Thập Lục bên cạnh, sau đó nói với Triệu Thành bằng vẻ mặt ôn hòa: "Chú ơi, chú đừng vội.

Về xe nghỉ ngơi một lát đã, chúng cháu muốn trò chuyện với con gái chú chút."

Triệu Thành không muốn đi lắm, nhưng sức của Trần Thập Nhị rất mạnh, Long Nữ cũng an ủi vỗ vỗ mu bàn tay ông.

Lúc này Triệu Thành mới trở về trong xe.

Ông vừa về đến xe đã chuẩn xác túm lấy tay Trần Thập Nhị, nhỏ giọng nói: "Tôi không nhìn thấy, cậu hãy nói thật với tôi đi.

Có phải Viên Viên đã biến thành...!loại quái vật kia hay không?"

Triệu Thành đã nghe tin tức ở viện dưỡng lão cộng đồng và từ các tình nguyện viên trung tâm phòng chống tới phổ cập khoa học.

Thành phố X nơi ông ở tạm thời vẫn rất an toàn.

Tuy rằng chưa từng thấy, nhưng tóm lại cũng từng nghe qua.

Trần Thập Nhị hơi nghẹn họng, không biết có nên nói với ông hay không, thoáng ấp a ấp úng.

Triệu Thành là gừng càng già càng cay, vì tìm con gái mà vào Nam ra Bắc mười mấy năm, có người nào mà chưa từng gặp qua, ông lập tức xác định được bản thân đoán không sai.

Triệu Thành lại bắt đầu muốn khóc, nhưng đôi mắt vẩn đυ.c nhanh chóng trở nên kiên quyết: "Không sao hết, con bé mãi mãi là con gái tôi."

*

Bên hồ, Đường Tầm An đàm phán với Long Nữ, Lục Ngôn đảm đương việc phiên dịch.

Chu Khải Minh và Trinh Thám nhận ra Đường Tầm An, lập tức ngay cả thở mạnh cũng không dám, ngoan ngoãn đứng một bên.

Long Nữ: "A a a,....., a ── a."

Lục Ngôn bắt đầu phiên dịch: "Cô ấy nói mình sẽ không rời khỏi hồ Long Nữ, cô ấy muốn sống cùng Triệu Thành.

Cô ấy có thể đè ép bản năng của mình, cũng có thể tha cho những người dân thôn Long Nữ.

Tầm mắt của Đường Tầm An lướt qua mặt Long Nữ, sau đó dừng ở trên người Lục Ngôn: "Tôi tin lúc này ý nghĩ của nó là thật, nhưng tôi không tin nó thật sự có thể làm được."

Vật ô nhiễm cấp cao có tính đàn áp huyết mạch nhất định với vật ô nhiễm cấp thấp.

Điều này có thể chứng minh ở thái độ tin cậy của nhóm Tiểu Long Nữ với Long Nữ.

Nhưng Long Nữ chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ cảm nhận được sự sợ hãi theo bản năng từ trên người một nhân loại.

Cô có trí tuệ và ký ức nhất định.

Long Nữ biết rõ nếu bản thân không đưa ra một đáp án thỏa đáng thì ắt sẽ bị Đường Tầm An gϊếŧ chết không chút nể tình.

Đường Tầm An không muốn đánh cược, nên thà gánh trên lưng tiếng xấu cũng phải bóp chết mối nguy hiểm từ trong trứng nước.

Long Nữ lại lần nữa kêu to một tiếng ngắn ngủi.

"Cô ấy nói cô ấy có thể cắt mang hô hấp ra, như vậy cô ấy sẽ chỉ ở được dưới nước, không cách nào hô hấp trong không khí.

Cô ấy còn sẵn lòng mổ thứ trong bụng ra."

[ Khi bị quăng xuống hồ, Triệu Viên đã mang thai.

Tháng thai không lớn, trải qua sự thôi thúc của Lục Thành, thứ trong bụng cô ta đã trở thành "Long chủng" thật sự, cũng là nơi bắt nguồn của hơn nửa giá trị ô nhiễm ở cô ta."

Lúc này Đường Tầm An không tự hỏi quá lâu: "Được.

Nhưng tôi sẽ cho vệ tinh theo dõi sát sao nơi này, nếu xuất hiện động tĩnh lạ thường, trung tâm phòng chống sẽ lập tức thông báo tới bộ Hành Động Đặc Biệt."

Đến lúc đó sẽ không có lần đàm phán tìm đường sống thứ hai.

Đường Tầm An suy nghĩ, lại bổ sung một câu: "Những người đàn ông trong thôn đã nhiễu sóng tới giai đoạn ba, không còn cách nào trở về làm người bình thường.

Tôi cho phép cô sử dụng biện pháp cực đoan giải quyết một cách nhẹ nhàng."

Những lời này của hắn không mang tính khắt khe.

Thật ra khi nhiễu sóng tới giai đoạn ba, chỉ cần không biến thành vật ô nhiễm thì vẫn chữa trị được.

Nhưng Đường Tầm An cảm thấy những người này không đáng cứu.

Liên lạc viên đang nói với hắn qua tai nghe lập tức im lặng.

Trách nhiệm của liên lạc viên là truyền tin và xoa dịu cảm xúc.

Trong những trường hợp bình thường, họ đều không can thiệp vào lựa chọn của Thiên Khải Giả, trừ khi trạng thái tinh thần của Thiên Khải Giả đã trở nên thất thường, hành vi thật sự quá đà.

Mặc dù vùng núi tỉnh Phủ Lăng có một vật ô nhiễm cấp cao khiến cho tòa thị chính địa phương khó tránh khỏi hơi sầu lo, nhưng nếu Đường Tầm An đã nhận định như vậy thì bọn họ sẵn lòng tin tưởng lựa chọn này.

Trên mặt Long Nữ lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.

Cô xé xuống hai mang hô hấp lớn tựa vây cá ở hai bên tai, kéo thành hai đường máu dài.

Nhìn thôi cũng thấy đau.

Sau đó Long Nữ lặn xuống đáy hồ, bên dưới vang lên vài tiếng kêu khàn khàn, rất nhanh sau đó vùng nước đã bị nhuộm thành màu máu đỏ đậm.

Một lát sau, cô vươn một bàn tay, đặt cái thai đã chết lưu moi ra từ trong bụng lên bờ hồ.

Trên đồng hồ kiểm tra đo lường, giá trị ô nhiễm của Long Nữ rơi thẳng tắp từ 7000 xuống 3600.

Đây là một con rắn nửa trong suốt màu vàng kim nhạt.

Đỉnh đầu nó mọc hai chiếc bọc nho nhỏ, trông tựa long giác.

Con rắn nhỏ này vẫn chưa chết hẳn, đã nở ra hoàn chỉnh, vảy trên người ánh vàng rực rỡ, thỉnh thoảng đuôi rắn còn đong đưa, khẽ cựa quậy.

Khoảnh khắc trông thấy nó, bụng Lục Ngôn lập tức cảm nhận được sự đói khát lỗi thời.

Cá vua trong cơ thể anh vô cùng phẩn khởi, như người khát khô đi giữa sa mạc ba ngày chợt thấy nguồn nước.

Lục Ngôn rất muốn, nhưng anh không nhúc nhích, bởi anh không đánh lại người lạ mặt còn đang đứng bên cạnh.

Chu Khải Minh nhìn tới đây từ rất xa, tấm tắc cảm thán: "Đây là vật phẩm đặc biệt tróc ra từ trên người vật ô nhiễm ư? Lần đầu tiên tôi thấy đấy."

Tuy không rõ công dụng, nhưng vật phẩm đặc biệt kiểu này đều là đồ xịn không hề ngoại lệ.

Trong thiên nhiên, vật ô nhiễm là thợ săn không tranh luận, chẳng qua chuyện này không mang tính tuyệt đối.

[ Trên người vật ô nhiễm quả thực có thứ mà nhân loại sử dụng được.

Đôi cánh rồng của Đường Tầm Anh chính là thứ được tách ra từ cơ thể vật ô nhiễm.

Cá vua cậu dung hợp cũng vậy.

]

Đường Tầm An nói: "Theo lý thuyết thì hẳn nên đem nó về cho viện nghiên cứu.

Nhưng khu vực này dù gì cũng là do các cậu phát hiện thăm dò trước, vật ô nhiễm cũng tự nguyện giao đồ ra.

Ba người còn lại đều không phải thành viên của bộ Hành Động Đặc Biệt, các cậu tự xử lý đi."

Mặc dù nói là "các cậu", nhưng từ đầu tới cuối Đường Tầm An lại chỉ nhìn mỗi Lục Ngôn.

"Là con gái, sau này đừng nên tới nơi nguy hiểm thế này.

Dù muốn tới cũng phải báo cáo trước một chút." Đường Tầm An không nhịn được bổ sung thêm một câu.

Ở trong mắt hắn, Lục Ngôn thật sự quá yếu, chỉ là không biết tại sao lại luôn gặp phải vài vật ô nhiễm rất mạnh.

Đổi thành người bình thường đã sớm chết 1800 lần, thật sự rất rất nguy hiểm.

Nói xong, Đường Tầm An lại thoáng mê man, cảm thấy hình như mình vừa quên mất gì đó.

Mà chắc điều quên mất không quan trọng, bằng không cũng sẽ không bị thiên phú của Chu Khải Minh ảnh hưởng.

Vì vậy Đường Tầm An mở hai cánh sau lưng ra: "Tôi đi trước."

Lục Ngôn: "......"

Người mọc cánh tiện lợi thật, muốn đi tới đâu cũng được.

Gần như chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bóng dáng người đàn ông này đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn Lục Ngôn và những người khác ở lại giải quyết cho xong hậu quả.

Lục Ngôn hỏi hệ thống: "Vì sao anh ta lại đeo rọ mõm?"

[ Di chứng khi sử dụng thiên phú quá độ của Đường Tầm An là bạo nộ, hắn từng cắn chết đồng đội của chính mình.

Sau đó tổng bộ đã sắp xếp đưa cho hắn một chiếc rọ mõm của loài chó.

Thật ra thứ đồ chơi này với hắn mà nói thì hoàn toàn vô dụng.

]

[ So với trói buộc trên cơ thể, điều này càng giống một loại gông xiềng tâm linh hơn.

]

[ Chiếc rọ này không dùng để cho các cậu cảm giác an toàn, mà là cho chính Đường Tầm An cảm giác an toàn, khiến hắn tin tưởng bản thân đang chịu ràng buộc và kiểm soát, sẽ không hoàn toàn sa đọa trở thành vật ô nhiễm.

]

[ Cậu có hứng thú muốn thành ông chủ thuần hóa hắn không? Tôi có thể dạy cậu.

]

Lục Ngôn cảm thấy lời này của hệ thống cứ lạ lạ quái quái, còn rất biếи ŧɦái nữa.

*

Khi Đường Tầm An về đến nhà, chó nhà hắn nuôi đã chờ lâu.

Nhà hắn ở Yến Kinh, sống một mình.

Sân nhà lẻ loi, trong phạm vi mười dặm*(1 dặm ~ 1,6km) không một bóng người.

Đi thêm vài dặm nữa chính là viện nghiên cứu số 1.

Đường Tầm An nuôi một con chó becgie Đức.

Nó là động vật Thiên Khải Giả đặc biệt, năng lực thiên phú là nói được tiếng người.

Đây là quà sinh nhật 60 tuổi mà trung tâm phòng chống tặng riêng cho hắn, tới nay đã theo Đường Tầm An hơn bốn mươi năm.

"Lão Đường." Becgie Đức vẫy vẫy cái đuôi: "Cuối cùng ngài cũng về.

Mùa xuân sắp tới rồi, bao giờ đưa tôi tới chợ hẹn hò thú cưng đây?"

Đường Tầm An châm một điếu thuốc, hút qua khung sắt một cách vô cùng chuẩn xác: "Để người khác dẫn mày đi đi, tao không muốn làm gì hết."

Becgie Đức ngậm chiếc thảm, dựa vào bên chân hắn: "Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Vương.

Tiểu Vương nói ngài về nhưng không gặp tôi trước mà đi gặp đồng đội mới.

Thấy thế nào?"

Đường Tầm An suy nghĩ, trả lời: "Quá yếu, vẫn chưa thích hợp làm đồng đội."

Nếu dẫn Lục Ngôn đi làm nhiệm vụ thì chỉ sợ sơ sẩy chút thôi sẽ phải nhặt xác cho đối phương ngay.

Tuy hắn cảm thấy đồng đội hiện tại cũng là một đám con chồng trước, nhưng ít ra giá trị ngưỡng linh lực của bọn họ đều đến mấy nghìn.

"Tôi cứ tưởng ngài sẽ từ chối cơ." Trong mắt Becgie Đức hiện lên ý cười cực kỳ giống người: "Không ngờ ngài lại nhường ra một lối thoát.

Xem ra ngài thích cậu ấy lắm đây."

Tầm mắt Đường Tầm An thoáng trở nên mơ hồ.

Becgie Đức tựa đầu lên đầu gối hắn, không nói tiếp.

Đường Tầm An vươn tay gãi gãi lông tơ trên cổ nó.

Nhân loại thật sự rất dễ cô đơn trống vắng.

Thật ra loài chó đều hiểu cả.

...................................................!.