Do bận trao đổi với hệ thống nên thời gian Lục Ngôn im lặng hơi lâu.
Bạch Trạch dần trở nên đớn đau khổ sở.
Lục Ngôn ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Hắn ở trong biển.”
Câu này Lục Ngôn nói thật.
Giờ đúng là Đường Tầm An đang ở đáy biển cùng với thành phố đã chìm xuống kia.
Tuy hắn đã tỉnh nhưng chưa có ý định ra ngoài.
Đường Tầm An vẫn chưa thích nghi hoàn toàn với thân xác mới của mình, đặc biệt khi cơ thể này còn mục nát bốn phần như hải sâm đen bị ngâm nước đến trương lên.
Hơn nữa, hắn còn biến thành vật ô nhiễm mình căm hận nhất.
Nghe Lục Ngôn trả lời vậy, Bạch Trạch bỗng ngẩn ngơ.
Ngay sau đó, anh ta lập tức quay người lại, che mặt ngồi thụp xuống đất gào khóc nát tan cõi lòng như làm rơi mất tờ vé số trúng thưởng 5 triệu*(~17 tỷ rưỡi tiền Việt).
Tiếng khóc của Bạch Trạch xót xa tới nỗi khiến người nghe cũng đau lòng theo.
Lục Ngôn: “Thực ra…”
Bạch Trạch giữ nguyên tư thế, nhấc một tay lên che trước mặt Lục Ngôn: “Cậu… cậu đừng nói nữa… tôi hiểu rồi.”
“……”
Lục Ngôn không tiếp tục giải thích.
Đường Tầm An chưa chết, tuy nhiên không tiện ra ngoài gặp mọi người dưới trạng thái hiện giờ.
Giải thích thì hơi phiền phức.
Cộng thêm anh cũng không dám chắc điều này liệu có thành vết nhơ trong cuộc đời Đường Tầm An hay không.
Đường Tầm An 19 tuổi bên cạnh Lục Ngôn thì hết sức bất ngờ.
Có lẽ hắn không nghĩ tới việc mình lại nghe thấy tin mình chết ngay tại đây.
Trái tim mới thay đau âm ỉ.
Lục Ngôn thử cong ngón tay, một ít đốm sáng tròn tròn toát ra từ đầu ngón tay anh.
Đốm sáng này không chịu sự kiểm soát của Lục Ngôn, bị gió thổi bay đi khắp nơi, không biết sẽ đáp xuống nơi nào.
Cảnh này rất giống bướu thịt lớn em trai cho anh thấy khi trước.
Quả cầu khổng lồ tuôn trứng cá.
Trứng cá mang nguồn ô nhiễm bị dòng nước đưa đến các nơi trên thế giới.
Đầu ngón tay Lục Ngôn hơi nóng lên.
Anh phát hiện sử dụng thiên phú Thiên Khải này tiêu hao ít năng lượng hơn dự kiến.
Anh hỏi: “Hắn trở về được… đúng không?”
Trong giọng anh chứa chút mong mỏi mà chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.
[ Có ánh sáng sẽ có bóng tối, có ô nhiễm sẽ có thanh lọc.
] Hệ thống than thở: [ Thiên phú Thiên Khải này tựa hy vọng trong chiếc hộp Pandora*.
Nó tồn tại, nhưng vốn nên bị khóa trong hộp mãi mãi.
]
Chiếc hộp Pandora
*Bên trong chiếc hộp là những hạt giống tâm thức hình thành nên các loại tính cách đen tối như: tham lam, ích kỷ, ganh ghét, thù hận,… cùng các hiểm họa khôn lường về bệnh tật, đau khổ, tai ương.
Chúng là những làn khói, lan tỏa trong không khí và xâm nhập vào cơ thể người dân.
Chúng chiếm hữu, kiểm soát toàn bộ suy nghĩ và hành động cùng cuộc sống của con người.
Prometheus đã mang ngọn lửa của ánh sáng đến cho nhân loại, giúp phàm nhân không sợ hãi bóng tối và tiếp nhận tri thức để cải thiện đời sống.
Zeus trả thù bằng cách cử Pandora đến và mở chiếc hộp thần bí, mang đến hình phạt tàn khốc đày đọa chúng sinh trong bể khổ.
Thứ duy nhất không xấu xa ẩn chứa trong chiếc hộp đó chính là hy vọng.
Từ Dụ Hàn Khê, Kiều Ngự, đến Đường Tầm An xuyên qua thời không và Đường Tầm An quay ngược thời không, tiếp đó là Lục Ngôn.
Từng sự trùng hợp không thể phục chế lần lượt xảy ra, khiến cho nó ở lại thế giới này.
[ Đây là sự nhân từ cuối cùng trong tiềm thức của Thần.
]
–
Bạch Trạch khóc rất thảm thiết, song dẫu sao anh ta cũng là một người trưởng thành hơn 90 tuổi rồi.
Khi tàu cứu viện tới nơi, Bạch Trạch đã bình tĩnh lại, tuy nhiên thái độ vẫn chứa đựng chút buồn thương.
Tàu tuần tra xuất hiện trên mặt biển, từ từ tiến về bờ.
Lục Ngôn bế Dụ Tri Tri, nói với Đường Tầm An: “Cậu quay về đi.”
Đường Tầm An nhìn sang Dụ Tri Tri.
Cô bé gầy gò yếu ớt, mặt mày tái nhợt, phẫu thuật xong rồi mà vẫn chưa tỉnh, điều này khiến hắn rất lo lắng.
“Tôi có thể đưa cô bé về không?”
Hắn không yên tâm để Dụ Tri Tri ở lại nơi lạ lẫm này.
Hệ thống nói: [ Không được, Dụ Tri Tri cực kỳ dễ bị ô nhiễm.
Nếu về quá khứ mà không có Thiên Khải thì khả năng vài năm sau sẽ nhiễu sóng tử vong.
]
Lục Ngôn truyền đạt y nguyên lời này cho Đường Tầm An.
Đường Tầm An do dự một lúc, hỏi: “Vậy tôi có thể chờ Tri Tri tỉnh rồi mới về không?”
Lần này, Lục Ngôn không từ chối.
Anh nhỏ giọng nói: “Ai nói chuyện với cậu thì cậu cứ lạnh lùng mặc kệ là được.”
Là người duy nhất biết mọi chuyện ở đây, Lục Ngôn tiến hành giao lưu trao đổi đơn giản với Bạch Trạch.
Có điều Bạch Trạch đang ngẩn ngơ, vừa nhìn thấy Đường Tầm An đã không ngăn nổi nước mắt, không biết có nghe lọt hay không.
Tàu tới lần này cũng là con tàu dẫn bọn họ tới Trường Gia kia, ngay cả phòng cũng không cần thay đổi.
Lục Ngôn đặt Dụ Tri Tri vào phòng y tế trên tàu, kiểm tra sơ qua một lượt.
Các đặc tính sinh lý của cô bé ổn định, vết thương lành tốt, dự kiến sẽ tỉnh lại sau phẫu thuật 24 tiếng đồng hồ.
Còn Lục Ngôn thì bất ngờ sốt nhẹ về đêm.
Hệ thống an ủi anh: [ Phản ứng thải trừ của cơ thể thôi, vấn đề không lớn.
]
Vì vậy, Lục Ngôn sử dụng thuốc hạ sốt và thuốc đặc hiệu xong thì lên giường nằm từ sớm.
Đường Tầm An một mình tha hương, đêm đó mở điện thoại xem tình hình đại khái của thế giới này xong cũng ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Hắn sợ nước nên hơi say sóng.
Ngủ đến nửa đêm, hắn bỗng nghe thấy tiếng thì thào ở giường bên.
“Đường… Tầm An…”
Giọng Lục Ngôn.
Đường Tầm An ngạc nhiên, cẩn thận từng li từng tí trở mình xuống giường, đi tới bên giường Lục Ngôn: “Bác sĩ Lục ơi, sao vậy?”
Lục Ngôn đắp một tấm chăn mỏng, tay siết chăn thành một nếp uốn.
Anh hé mắt, trong mắt ngập đầy hơi nước.
“Nước.”
Lục Ngôn nói chuyện đậm giọng mũi tựa nức nở, nghe như đang làm nũng.
Đầu quả tim Đường Tầm An khẽ run lên.
Hắn luống cuống rót một ly nước, có điều giờ này trên tàu không có nước ấm nên hắn dứt khoát phun ra một luồng hơi rồng, đun nóng nước qua lớp kính thủy tinh.
Lục Ngôn nhận lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch rồi đưa lại cho hắn: “Muốn nữa.”
Hành động này lặp đi lặp lại tổng cộng bảy lần.
Lục Ngôn uống đầy một bụng nước, cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể như sắp bốc khói của mình thoải mái hơn chút.
Anh nhìn thẳng vào Đường Tầm An.
Đường Tầm An hơi cuồng tay cuồng chân: “Vậy tôi về trước nhé?”
Lục Ngôn không phản ứng.
Đường Tầm An lùi về sau hai bước, bỗng nhiên bị kéo cổ tay.
Hắn nghe thấy Lục Ngôn nói: “Muốn chơi… cái đuôi.”
Đường Tầm An vô cùng khϊếp sợ.
Hắn lưỡng lự một lát, sau đó để đuôi rồng mọc ra từ xương cụt, ôm tới trước mặt Lục Ngôn: “Là cái này sao?”
Cảm giác bị sờ đuôi rất khó hình dung, sự ngứa ngáy dâng lên từ chỗ xương cụt, thẳng tiến tới tận đáy lòng.
Đường Tầm An định né tránh nhưng sức của Lục Ngôn lại lớn đến không tưởng.
Lục Ngôn đè người lên giường sờ soạng thỏa thích, hài lòng vui vẻ ôm cái đuôi ngủ thϊếp đi.
Không hiểu sao cứ cảm thấy cái đuôi hôm nay không to như lúc trước.
*
Ngày hôm sau.
Lục Ngôn mở mắt ra nhìn trần nhà.
Một lúc sau hỏi: “Hôm qua ta nằm mơ phải không?”
Anh đã hạ sốt nên đầu óc cũng tỉnh táo hơn hẳn, chỉ nhớ loáng thoáng rằng đuôi của bé rồng gâu gâu rất mềm, vảy không to và cứng như hiện tại.
Lúc sờ tới gốc đuôi, cái đuôi còn căng thẳng đến run bắn lên.
Tiếng hệ thống chứa đựng sự nghiêm túc đầy miễn cưỡng: [ Tôi rất lấy làm tiếc.
]
Lục Ngôn: “……”
Thôi.
Vấn đề không lớn.
Chắc không tính là quấy rối tìиɧ ɖu͙© đâu, dù sao anh cũng chỉ vuốt ve cái đuôi nhỏ trong trạng thái không tỉnh táo mà thôi.
Đường Tầm An không ở trong phòng.
Lục Ngôn thay xong quần áo thì đi tới phòng y tế.
Quả nhiên gặp hắn ở đây.
Đường Tầm An đang nhỏ giọng trò chuyện với Dụ Tri Tri.
Lục Ngôn lắng nghe một lúc, không ngoài dự đoán khi nghe được những lời như “Anh phải đi rồi”, “Ở đây ngoan ngoãn nghe lời Lục Ngôn nhé”.
Đường Tầm An nói bằng giọng rất đỗi dịu dàng.
Dụ Tri Tri không phản ứng gì đặc biệt.
Mu bàn tay cô bé vẫn đang bị cắm kim truyền dịch, tay trái cầm Apple Pencil vẽ gì đó trên Ipad.
Lục Ngôn gõ cửa, sau đó mở ra, bước vào: “Kiểm tra phòng.”
Vừa trông thấy anh, người Đường Tầm An lập tức cứng đờ.
Hắn mím môi.
Dụ Tri Tri chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Ngôn rồi lại cúi đầu.
Cô bé vẫn chưa quen vẽ trên máy tính bảng, song vẫn hoàn thành bức tranh này.
Dụ Tri Tri đưa Ipad cho Đường Tầm An.
Có rất nhiều người và động thực vật trong bức tranh này.
Có rồng, có chim, có cây; mọi người nắm tay nhau xếp thành hàng.
Phía trên còn có một hình trái tim màu đỏ.
Hệ thống cảm thán: [ Ao cá của cậu hòa thuận thật đấy.
]
Lục Ngôn không hiểu lời này của nó có ý gì cho lắm.
Nửa còn lại của bức tranh bị chia cách bởi một đường thẳng, phần phía dưới được vẽ bằng màu vàng đất tượng trưng cho lòng đất.
Lòng đất chôn bạch tuộc, chó, rắn lớn và một số thứ khác.
Bọn họ yên giấc nghìn thu tại đây.
Khi còn ở viện nghiên cứu, Dụ Tri Tri cũng thường xuyên vẽ một số bức tranh kỳ quái đưa cho người xung quanh.
Đường Tầm An xem không hiểu, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Tri Tri vẽ đẹp thật nha.”
Cô bé khẽ gật đầu, tiếp theo nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Dụ Tri Tri mới sáu tuổi, đang trong giai đoạn cơ thể phát triển nên rất dễ buồn ngủ.
Lục Ngôn cất máy tính bảng đi, nhìn sang Đường Tầm An: “Cậu có thể về rồi.”
Chỉ cần Đường Tầm An còn tại đây giây phút nào thì chứng tỏ giây phút ấy hắn vẫn đang sử dụng thiên phú, cơ thể bị mài mòn không ít.
Nếu không vì điều này thì Lục Ngôn cũng không ngại dẫn theo bé rồng gâu gâu đi chơi ở đây một hai tuần.
Đường Tầm An nhìn vào đôi mắt anh, dốc hết can đảm hỏi: “Bác sĩ ơi, chúng ta là người yêu sao?”
Hôm nay hắn dậy rất sớm, đúng lúc gặp Bạch Trạch đang giải sầu trên boong tàu.
Thông tin này hắn nghe được từ chỗ Bạch Trạch.
Lục Ngôn không cần phải phủ nhận, anh gật đầu: “Đúng vậy.”
Đường Tầm An không nói được tâm tình hiện giờ của mình ra sao.
Hắn nghĩ mình hẳn nên mừng vui mới phải, thế nhưng trong sự mừng vui ấy lại thấp thoáng nỗi xót xa.
Rất rõ ràng, Lục Ngôn không thích hắn hiện giờ.
Người Lục Ngôn yêu… là người đàn ông lớn mạnh và nội liễm kia trong lời Bạch Trạch.
“Tôi có thể ôm anh một cái rồi mới đi không?”
Đường Tầm An nhỏ giọng hỏi, ngữ điệu rất quyết tâm.
Hắn gặp được người mình thích… ở độ tuổi quá trẻ.
Quỹ đạo cuộc đời họ giao nhau tại một thoáng ngắn ngủi.
Hắn còn một đoạn đường rất dài phủ kín chông gai phải đi.
Và đoạn đường đó… không có ai bầu bạn bên cạnh.
Lục Ngôn không đồng ý cũng không từ chối.
Anh nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Giọng anh hiền hòa hiếm thấy: “Trở về đi.
Em chờ anh ở tương lai.”
Nghe vậy, Đường Tầm An khẽ nở nụ cười: “Được.”
–
Bạch Trạch đưa điện thoại cho Lục Ngôn.
“Mới.
Về cơ bản đã khôi phục gần như 100% điện thoại ban đầu của cậu, trừ lịch sử trò chuyện và tin nhắn.
Cậu xem xem.”
Mắt anh ta vẫn hơi sưng.
Xuống biển một chuyến, đừng nói là điện thoại, tất cả những thứ có thể rơi ra trên người Lục Ngôn đều đã mất hết, bao gồm cả huân chương vinh dự kia.
Anh nhận lấy, nói lời cảm ơn.
Điện thoại mới quả thực giống y hệt như cái cũ.
Tất cả các APP đều đang trong trạng thái đăng nhập.
Chỉ có lịch sử trò chuyện bị mất, ngoài ra không cần cài đặt thêm gì khác.
Lục Ngôn mở ứng dụng mạng xã hội xem thử, nhận được không ít lời hỏi thăm.
Đa số đều quan tâm đến việc anh đi đâu.
Lục Ngôn đăng bài lên vòng bạn bè như phản hồi chung cho mọi người.
Bạch Trạch nói: “Tổng bộ mong rằng cậu có thể báo cáo đôi chút về hành động lần này… Xin lỗi, có vẻ tôi không nên nói lời này lúc đội trưởng Đường vừa mới mất… Nhưng chúng tôi thực sự rất cần nó.”
Lục Ngôn bình tĩnh đáp: “Tôi hiểu.”
Bạch Trạch không nói nên lời, nom hơi suy sụp: “Mặt khác, người thừa kế các di sản trong di chúc của đội trưởng Đường đều là cậu.
Một thời gian nữa sẽ có chuyên gia tới giao nhận.
Đúng rồi, đội trưởng Đường trẻ đã về chưa? Anh ấy nói mình đưa một cô bé tên Dụ Tri Tri tới, sức khỏe cô bé này kém, với trình độ chữa bệnh khi ấy thì không thể nào chữa khỏi được…”
“Về rồi.”
Miệng Bạch Trạch đắng nghét: “Vậy thì tốt rồi.”
Anh ta cứ luôn cảm thấy cái tên Dụ Tri Tri này quen quen, tuy nhiên nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là ai.
Có lẽ bọn họ quen với một cái tên khác hơn – “Số 0”.
Bạch Trạch suy sụp tinh thần, mất hồn mất vía rời khỏi, trông còn giống quả phụ hơn Lục Ngôn.
Lục Ngôn hỏi: “Khi nào chúng ta đi thanh lọc Đường Tầm An?”
Anh không quan tâm việc Đường Tầm An có phải vật ô nhiễm hay không, chẳng qua nếu có thể hình người vẫn tiện hơn.
Hình thể rồng đen lớn quá, cuộc sống sau kết hôn khả năng cao sẽ không thuận hòa.
Hệ thống thở dài: [ Đừng gấp chứ bảo bối của tôi ơi.
Chúng ta còn một bước cuối cùng.
]
[ Bộ phận cơ thể cuối cùng bị mất của cậu đang ở đảo Phù Không.
Đó là nửa bên não quản lý cảm xúc… ]
[ … Và chứa cả thiên phú 5 – Thẩm Phán.
]
Hệ thống nói khẽ: [ Thẩm Phán cộng thêm Thiên Khải mới là thanh lọc trọn vẹn.
]
*
Nơi biển sâu.
Rồng đen khổng lồ nằm trên nền biển cuối cùng cũng cử động được đôi chút.
Đường sống lưng của nó chạy dài tựa dãy núi trong đáy biển.
Nó vừa đứng lên, mặt đất lập tức rung chuyển.
Bốn bề toàn là nước biển đen kịt, vậy mà nó chẳng hề ảnh hưởng.
Đường Tầm An đã phát hiện một vấn đề từ cảm giác khác hoàn toàn cơ thể mình đem đến: Hắn biến thành vật ô nhiễm.
Vật ô nhiễm lớn mạnh.
Cảm giác đói khát khiến người ta nổi điên không ngừng cắn xé dạ dày hắn.
Đường Tầm An không nhịn nổi cắn phập vào cánh tay mình.
Máu vàng kim chảy ra nhanh chóng bị nước biển hòa loãng.
Rồng đen rít gào một tiếng kìm nén đầy đau đớn.
Nó chẳng kiêng nể gì, cứ thế đυ.ng mạnh liên tục cơ thể mình vào núi non nơi đáy biển.
Các vật ô nhiễm nghe thấy tiếng rồng ngâm này đều run sợ vội vã trốn khỏi vùng biển này, đỡ cho tự chuốc lấy khổ.
Rồng đen khổng lồ mình đầy vết thương rốt cuộc cũng mệt mỏi.
Có thứ gì đó lóe sáng trong nước biển đen như mực, tựa châu báu trên con tàu đắm.
Nó ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên nước mắt trào ra từng giọt lớn, chẳng qua òa khóc dưới biển có vẻ rất thừa thãi.
Thứ sáng lên là huân chương vinh dự của Lục Ngôn.
Rồng đen ngậm lấy huân chương, cũng không định rời khỏi nơi này mà cuộn tròn thân mình, lại lần nữa nhắm mắt vào.
Hắn nhớ Lục Ngôn.