Cố Chiết Phong dùng hết sức mới nhịn không phun hết nước lên mặt Thôi Âu Ninh. Cậu gian nan nuốt nước xuống nói "Thôi Âu Ninh, cậu đang nói đùa à?"
Thôi Âu Ninh nghiêm túc nói "Cậu nhìn tôi có giống đang nói đùa không?"
Cố Chiết Phong nhìn mắt Thôi Âu Ninh không có chút đùa giỡn nào, đem một câu "giống" nuốt xuống
"Nhanh lên, bắt đầu đi, cậu đừng có mà câu giờ nữa, tối tôi phải đi quay rồi"
Thôi Âu Ninh đi đến giữa phòng, Cố Chiết Phong nghe hắn buổi tối còn có cảnh quay, lông mày không nhịn được mà cau lại "Chưa quay xong nữa hả?"
Thôi Âu Ninh xoay người cười nói "Tôi là thế thân của nam chính, mà phim này chủ đề võ thuật, làm sao mà nhanh thế được"
Cố Chiết Phong nhấp miệng "Vết thương trên người cậu đã lành chưa?"
Thôi Âu Ninh thuận miệng nói "Hết rồi"
"Nói dối". Cố Chiết Phong đi lên trước, xốc áo thun của hắn lên
Áo thun màu trắng, phía sau lưng hắn đều là vết bầm xanh đen nhìn vô cùng chói mắt.
Thôi Âu Ninh diễn thế thân cho một tiểu thịt tươi đang nổi tiếng, người kia lớn lên trắng nộn, là người đang nổi tiếng nhất trong lứa tiểu sinh nhưng diễn xuất kém không nói, một chút khổ cũng chịu không được nhưng cứ thích xây dựng hình tượng kính nghiệp, một hai nhất định phải diễn phim võ thuật. Kết quả những động tác yêu cầu độ khó cao, những lúc bị người khác đánh, các cảnh bị quăng quật trên mặt đắt, trên tường, cảnh diễn trong nước, đều là Thôi Âu Ninh thay cậu ta diễn.
Cố Chiết Phong từ lúc đầu biết chuyện cho đến bây giờ luôn nói với Thôi Âu Ninh "Bây giờ cậu rời khỏi đoàn làm phim kia, tôi bảo đảm bọn họ không dám ý kiến gì với cậu"
Những lúc đó, Thôi Âu Ninh chỉ nói "Ngay từ ngày đầu tiên vào đoàn tôi đã biết mình gặp phải những chuyện gì rồi, cậu muốn tốt cho tôi, tôi cũng hiểu nhưng đây là sự lựa chọn của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm đến cùng. Hơn nữa, đạo diễn cũng tốt với tôi lắm, sẽ hạn chế khả năng làm tôi bị thương, tôi cũng biết nếu tôi không diễn nữa, bọn họ lại tìm người khác làm thế thân, một lần lại một lần lãng phí biết bao thời gian."
Thôi Âu Ninh nhếch miệng cười "Chủ yếu chính là, bọn họ không có khả năng tìm người thích hợp hơn, tôi chính là người ưu tú nhất"
Cố Chiết Phong tôn trọng nguyện vọng của Thôi Âu Ninh
Nhưng cậu vẫn khổ sở
Cố Chiết Phong chạm vào vết sẹo trên người hắn, Thôi Âu Ninh đẩy tay cậu ra, thả áo xuống nói "Thật sự không có việc gì, chỉ là trông dọa người tý thôi"
Cố Chiết Phong rũ mắt nói "Thôi Âu Ninh"
"Sao?"
"Tôi bảo đảm, sau khi kết thúc bộ phim này, cậu sẽ không bao giờ phải diễn thế thân nữa."
Thôi Âu Ninh cười nói "Định cho tôi diễn thái giám sao?"
Hắn không biết xấu hổ như thế, Cố Chiết Phong cũng cong khóe miệng giả bộ ghét bỏ nói "Tôi mới không cần thái giám vừa đen vừa xấu như cậu"
"Thôi, quay lại chủ đề chính, chúng ta tiếp tục."
Thôi Âu Ninh kéo Cố Chiết Phong đến giữa phòng, bố trí đơn giản lại cảnh diễn rồi tiếp tục nghiệp lớn dạy học.
"Chúng ta bắt đầu diễn từ cảnh thứ ba, chỗ này cậu phải chú ý."
Cố Chiết Phong đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy vẻ khó tin "Lý Thanh! Ta tự nhận đối với ngươi không tệ, trong tương lai cũng sẽ không lấy đạo quân thần mà đối đãi với ngươi, chúng ta vẫn ngang hàng, ngươi vì cái gì mà đối xử với ta như vậy!"
Lý Thanh quỳ xuống đấy mà khóc "Thái Tử! Thần...."
Cố Chiết Phong cắn răng tức giận nói "Lý Thanh! Chứng cứ đã vô cùng xác thưc, ngươi còn muốn giải thích cái gì"
" Dừng, cảm xúc không đúng" Thôi Âu Ninh làm một động tác Stop, đứng dậy làm mẫu nói "Chỗ này cảm xúc đúng là tức giận, nhưng nếu chỉ tức giận thì lại quá đơn giản, cảm xúc của cậu chỗ này hẳn là phập phồng dao động, hơn nữa cảm xúc giữa các câu nói là không giống nhau, cảm giác ngoại trừ tức giận phẫn nộ, còn mang thêm chút bi thương nữa, ngắt câu cũng không phải như thế, chỗ này cậu nên...."
Thôi Âu Ninh nhíu mày, ánh mắt dần trở nên hư vô "Lý Thanh", tay nắm chặt, phảng phất vẻ bất kham mà run nhẹ, đôi mắt vì phẫn nộ cùng bi thương mà hơi đỏ, một tiếng quát lớn đành gãy lời Lý Thanh "Lý Thanh!"
Hắn cắn chặt hàm răng, ngữ khí bi ai "Chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn muốn giải thích cái gì?"
Cố Chiết Phong không thể không thừa nhận, mỗi lần xem Thôi Âu Ninh diễn, cậu đều chấn động. Người này dù diễn nhân vật nào, đều có thể nhập vai, mà người xem lại có thể quên đi tướng mạo hắn, quên đi tất cả, chỉ có thể đắm chìm trong cảm xúc mà hắn đem lại trong mỗi nhân vật
Sau khi Thôi Âu Ninh làm mẫu xong, tiết học tiếp tục.
Cái thước kia Thôi Âu Ninh vẫn luôn cầm trong tay, có chút vô dụng khiến Cố Chiết Phong cho rằng cái thước này dùng để dọa người thôi, kết quả lúc y diễn cảnh thứ ba vô ý đọc sai lời thoại, Thôi Âu Ninh đội nhiên giơ tay "Bang" một cái, y bị đánh mông.
Không đau, nhưng lại là khắc cốt ghi tâm
Cố Chiết Phong quay đầu nhìn Thôi Âu Ninh, không hiểu sao lại liên tưởng đến bốn chữ đó.
Thôi Âu Ninh đứng trước y khoanh tay nói "Nhìn cái gì mà nhìn, thấy đau không? Thấy đau thì tiếp tục! Lời thoại như thế còn nói sai, làm lại"
Trong lòng Cố Chiết Phong có chút khó hiểu cùng hơi hơi tức giận làm lại một lần, lời thoại thì nói đúng nhưng cảm xúc lại tục dốc không phanh.
"Bang" một cái, lại bị Thôi Âu Ninh đánh mông.
Lúc này cả người Cố Chiết Phong đều thả lỏng nên lúc Thôi Âu Ninh đánh một cái, ngọn núi mềm mại lại co dãn mười phần, nhẹ nhàng nhộn nhạo một chút.
Thôi Âu Ninh cũng không nghĩ tới tạo thành hiệu quả này, hắn chỉ cảm thấy ngọn núi kia tạo nên độ cong, trong lòng nhảy dựng một cái.
Không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Cố Chiết Phong cắn răng, trừng mắt nhìn Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh cố ý xụ mặt che giấu cảm xúc chân chính của mình "Không cần trừng tôi, không muốn ăn đòn thì luyện tập cho tốt, biết chưa?"
Mà phương pháp dạy học này cũng có hiệu quả không tồi, Thôi Âu Ninh mới cầm thước đi hai ngày, kĩ thuật diễn của Cố Chiết Phong đã tiến bộ vượt bậc, nhanh chóng tìm được cảm giác.
Thân làm sư phụ, Thôi Âu Ninh cảm thấy hết sức vui mừng
Mà nói đến cùng, cũng mới chỉ đánh hai cái, lúc Thôi Âu Ninh dùng lực cũng hết nhẹ nhàng, lúc đánh tuy nghe "bang bang" nhưng Thôi Âu Ninh khống chế lực vô cùng tốt, hoàn toàn không đau.
Nhưng cái người Cố Chiết Phong này lại mang thù hết sức, mỗi lần Thôi Âu Ninh đánh mông cậu, cậu đều quay đầu trừng Thôi Âu Ninh một cái, đôi mắt mở to y như mèo con.
Chỉ bị trừng một cái Thôi Âu Ninh cũng cảm thấy không sao cả, nhưng hắn lại thực sự rất thích đôi mắt kia, cho dù đang trừng mắt nhưng hắn lại cảm thấy đôi mắt Cố Chiết Phong đầy nước, mang theo vài phần thẹn thùng, mỗi lần nhớ lại hắn nhịn không được mà cười ngây ngô.
Mãi sau này, sau khi cả hai đều hoàn thành vai diễn, Cố Chiết Phong bằng một bộ phim điễn ảnh cùng diễn xuất hạng nhất ra mắt trước công chúng, tựa như mặt trời ban trưa, từ đó về sau mỗi lần cậu đóng phim thì đều nhận giải thưởng mỏi tay.
Đáng tiếc chính là, Thôi Âu Ninh cũng nhận được vai diễn điện ảnh đầu tay, chỉ không phải là Cố Chiết Phong đầu tư cho hắn. Là một đạo diễn hắn quen thật lâu về trước, muốn quay một bộ phim có đề tài mới là, quay đi quẩn lại, tìm một vòng người liền thấy Thôi Âu Ninh là người thích hợp nhất.
Bộ phim này quay cũng nhanh, chế tác cũng nhanh, hoàn thành gần bằng thời gian phim điện ảnh đầu tay của Cố Chiết Phong chế tác xong.
Bộ phim này đề tài mới lạ, tưởng rằng không có rạp nào muốn chiếu thì đột nhiên lại được Liên hoan quốc tế Charna lựa chọn, tiểu trong suốt Thôi Âu Ninh cũng dần được công chúng biết đến.
Lại thêm một năm nữa, liên hoan phim Charna phát ra tin tức: Tin về hai nam diễn viên mới đến từ Trung Quốc, bởi vì ban giám khảo thảo luận kịch liệt, thậm chí đánh nhau cũng không lựa chọn ra ai hơn ai kém, thế nên lần đầu tiên trong lịch sự Liên hoan phim Charna xuất hiện một tiền lệ duy nhất: Song ảnh đế
Thôi Âu Ninh cùng Cố Chiết Phong
Từ đấy, Thôi Âu Ninh cũng bắt đầu được chú ý nhiều hơn, đủ loại kịch bản tìm tới cửa, còn Cố Chiết Phong vẫn luôn hứa hẹn cho Thôi Âu Ninh một vai chính lại vì đủ loại nguyên nhân mà vẫn luôn không thực hiện được
Mãi cho đến năm Thôi Âu Ninh 22 tuổi, hắn nhìn trúng một kịch bản song nam chủ, vui mừng đi tìm Cố Chiết Phong, muốn cùng cậu diễn chung bộ phim này
Cố Chiết Phong mua đứt kịch bản này nhưng lúc đó lại không tìm được nhà nhà đầu tư, không có tiền vốn nên đoàn làm phim chỉ có thể đáng thương mà quay phim trong một xưởng phim nhỏ.
Cố Chiết Phong muốn đầu tư cho Thôi Âu Ninh, nhưng hắn lại từ chối. Lý do là bởi vì bộ phim này đề tài quá kén người xem, chiếu rạp cũng không thu hồi được lại vốn, mà Thôi Âu Ninh cũng không muốn quay phim kiếm tiền, chỉ muốn thỏa mãn ước mơ của chính mình. Cố Chiết Phong cho rằng không sao cả, nhưng Thôi Âu Ninh lại không muốn liên lụy đến người khác.
Cái gọi là xưởng phim, thực chất chỉ là căn biệt thự cũ ở một nơi hẻo lánh mà Thôi Âu Ninh trước kia mua được, xung quanh hoang tàn vắng vẻ, bị Thôi Âu Ninh chưng dụng làm kho chứa đồ nên đồ vật cũng linh tinh lộn xộn.
Số lượng nhân viên công tác không nhiều lắm, tất cả đều đang tất bật thu dọn lại căn nhà, Cố Chiết Phong thì không có việc gì làm, đi loanh quanh căn nhà thì tìm ra được một cái hộp. Hộp có mật khẩu, nên Cố Chiết Phong mở không được, không biết từ lúc nào Thôi Âu Ninh đã đi đến phía sau cậu, ngồi xổm bên cạnh cậu, khoảnh cách quá gần, vai chạm vai, đầu gối chạm nhau. Thôi Âu Ninh cầm hộp, nhập mật khẩu
1116
Là sinh nhật Cố Chiết Phong
Tim Cố Chiết Phong nhảy dựng lên một cái, mà Thôi Âu Ninh sau khi nhập mật khẩu cũng không mở hộp mà lại đưa cho cậu tự mở
Hầu kết cậu hơi động, trong lòng mang theo cảm xúc vừa sợ hãi lại mong chờ, mở hộp ra
Thấy được đồ vật trong hộp, trong nháy mắt sắc mặt cậu trầm xuống
Bên trong chỉ có một cây thước.
Thôi Âu Ninh phá lên cười, tiến đến gần cậu chế nhạo nói "Bạn nhỏ Cố Chiết Phong, cậu phải đóng phim cho tốt đó, nếu cậu mà diễn không tốt, tôi sẽ dùng thước nhỏ đánh mông cậu"
Mặt Cố Chiết Phong thì đen xì, còn Thôi Âu Ninh lại hết sức hồn nhiên vô tư cười ha hả
Mơ thấy cảnh này, trong lúc ngủ Thôi Âu Ninh cũng không nhịn được mà cong khóe miệng, hắc hắc cười ngây ngô
"Bây giờ cậu không dậy nổi giường, tôi liền đánh mông cậu."
Âm thanh gì đó đột nhiên vang liên, Thôi Âu Ninh đang ở trong mộng đẹp có chút mờ mịt, hình như mình đâu có nói cái này
Hơn nữa âm thành này cũng không phải âm thanh của chính mình
Ngược lại như là...
Còn có cái gì đó lạnh lạnh đang vỗ lên mặt hắn
Thôi Âu Ninh bị thứ này từ trong mơ kéo ra, hắn cố bắt mà lại không bắt được cái thứ lạnh lẽo kia, mà lại bắt được một mảnh da thịt ấm áp
Thôi Âu Ninh mở to mắt, thấy Cố Chiết Phong đang đứng cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống. Nhìn xuống chút nữa lại thấy mình đang bắt lấy tay Cố Chiết Phong
Mà trong tay Cố Chiết Phong lại đang cầm một cây thước
Anh nói "Thôi Âu Ninh, nếu cậu không dậy nổi giường, tôi liền dùng thước đánh mông cậu"
Thôi Âu Ninh:........? Chờ đã, hình như cốt truyện có gì đó sai sai.