Chương 17: Đương nhiên rồi

Rõ ràng câu chuyện cũng không có gì đặc biệt, nhưng không khí trong phòng tập đột nhiên có chút quái dị. Cố Chiết Phong cùng Thôi Âu Ninh cứ như thế nhìn nhau, cho đến khi Thôi Âu Ninh đột nhiên....nở nụ cười.

Cố Chiết Phong khẽ nhíu mày "Thôi Âu Ninh cậu cười cái gì?"

"Cố ảnh đế, không phải ngài đang nói giỡn với tôi chứ?" Thôi Âu Ninh cười nói "Tôi tên Thôi Âu Ninh, ngài lại nói "tôi không biết sinh nhật Thôi Âu Ninh", tôi thế nào lại không biết sinh nhật của chính mình?"

"Rõ ràng cậu biết ý tôi."

"Tôi biết?" Thôi Âu Ninh làm bộ khó hiểu, hồi lâu mới làm bộ bừng tình "Ààà, có phải người ngài đang hỏi không phải tôi mà là sinh nhật của Thôi ảnh đế? Nói đến chuyện này thì đúng là có chút ngại ngùng, tôi đúng thật cũng không biết sinh nhật vị tiền bối kia, bây giờ ngài hỏi tôi, còn không bằng tra baidu còn đáng tin cậy hơn."

Cố Chiết Phong nói "Vậy cậu giải thích, vì cái gì ngày sinh trong tư liệu với ngày sinh cậu nói không giống nhau?"

Thôi Âu Ninh cười nói "Chuyện này thì cũng bình thường thôi."

"Bình thường?"

"Đương nhiên rồi"

Thôi Âu Ninh nói "Gia cảnh ngài tốt có thể không biết, lúc chúng tôi còn nhỏ, cha mẹ vì muốn con đi học sớm một chút, đều sẽ sửa lại ngày sinh trên giấy tờ"

Cố Chiết Phong nhíu mày "Ngày sinh trên giấy tờ cùng với thời gian đi học thì có liên quan gì đến nhau?"

"Chuyện này ngài có thể không hiểu, khi bọn tôi còn nhỏ, yêu cầu sáu tuổi bắt đầu được đi học lớp một. Mà độ tuổi nhập học lớp một chính là tính từ tháng 9 trở về trước, nhưng tôi lại không khéo, lại sinh ngày 6 tháng 9, cũng gần đủ 6 tuổi, nhưng chính sách nghiêm khắc, không được chính là không được, nếu sang năm đi học, lại lớn hơn các bạn cùng trang lứa một tuổi, đi học chậm bố mẹ cũng không vui. Cho nên mọi người vì muốn con mình đi học sớm một chút, liền làm giấy khai sinh sớm hơn mấy tháng, làm cho tôi sinh vào tháng 5, ngài xem, vẹn cả đôi đường, chỉ là thời điểm tổ chức sinh nhật có hơi phiền phức một chút."

Thôi Âu Ninh trợn mắt nói dối "Cho nên giấy tờ của tôi đều là biết tháng 5, mà tư liệu trong cuộc thi vì sơ người khác hỏi đông hỏi tây, tôi cũng để ngày sinh là tháng 5. Nhưng trên thực tế, tôi là sinh tháng 9. Ngài hỏi sinh nhật tôi, tôi cũng không dám lừa ngài đành nói thật."

Cố Chiết Phong nhìn chằm chằm Thôi Âu Ninh, Thôi Âu Ninh không né tránh mà nhìn lại.

Nghe nói nếu hai người đối diện mà nhìn vào mắt nhau hơn 10 giay thì sẽ có cảm giác rung động. Mà hiện tại Cố Chiết Phong cũng hơi có cảm giác trái tim rung động. Trong nháy mắt kia, anh còn nghĩ nắm được chút chứng cứ nhược điểm, kết quả phát hiện cái gì cũng không có."

Trước mặt Thôi Âu Ninh vẫn mỉm cười như cũ, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu nói dối

Nhưng anh biết người kia đang nói dối.

Người trước mắt này, chính là Thôi Âu Ninh.

Lời giải thích của Thôi Âu Ninh, thoạt nhìn như không hề có sơ hở, ngược lại càng làm anh hoài nghi, nhưng buồn cười là anh không có bằng chứng.

Cố Chiết Phong không phải loại người dễ xúc động, nhưng đối mặt với Thôi Âu Ninh anh luôn dễ mất khống chế.

Phẫn nộ vọt lên, Cố Chiết Phong kéo cửa phòng tập đi ra ngoài, Thôi Âu Ninh sửng sốt, chạy theo gọi "Cố ảnh đế? Thầy Cố?"

"Cố Chiết Phong"

Cố Chiết Phong không để ý đến hắn, cúi đầu đi về phía trước.

Người này vừa đi thì những người khác đến, dọc hành lang có vô số nhân viên công tác, tất cả đều nhất trí chờ Cố Chiết Phong đi khuất, liền quay qua nhìn Thôi Âu Ninh.

Thôi Âu Ninh:? Mấy người đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết gì hết.

Chưa đến hai phút, đạo diễn chạy tới, cắn răng nói "Sao lại thế? Cậu chọc Cố ảnh đế tức giận sao?"

Thôi Âu Ninh hết sức vô tội "Không có mà"

Cái kia... hẳn là không có đi.

Đạo diễn nói "Mọi chuyện là như thế nào?"

Thôi Âu Ninh nói "Vấn đề này không phải nên hỏi trực tiếp Cố ảnh đế hay sao?"

Đạo diễn hận sắt không thành thép nhìn hắn "Tôi có thể hỏi trực tiếp còn phải đứng đây cùng cậu dông dài sao?"

Thôi Âu Ninh xoa xoa thái dương có chút đau đầu, Cố Chiết Phong trăm tốt, nghìn tốt duy chỉ có cái tính tiểu thiếu gia nói đến là đến. Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn bị như vậy, mà hắn cũng không hiểu nổi mình sai chỗ nào

Hắn không thừa nhận mình là Thôi Âu Ninh, người kia vì cái gì tức giận?

Cố Chiết Phong người này, không nghe ai nói anh dễ xúc động, trong giới ngoài giới hay cho dù là trợ lý riêng Lưu Khoa Tân đều nhận xét anh lý tính, lạnh lùng, khắc chế. Thế mà vừa đến chỗ này, mỗi ngày bản tính thiếu gia lại trỗi dậy?

Thật giống như mèo con...

Thôi Âu Ninh thở dài nói "Đạo diễn, nói thật tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đang tốt đẹp, ai mà ngờ Cố ảnh đế đột nhiên tức giận, tôi cũng chả hiểu sao"

Đạo diễn nghi ngờ nhìn hắn "Hay là cậu nhảy lởmquá chọc Cố ảnh đế tức giận?"

"...Ông nói thế thì chắc là đúng..."

"Thế cậu nói xem nên giải quyết chuyện này như thế nào". Đạo diễn trông như muốn nuốt luôn Thôi Âu Ninh "Tôi nói cậu biết, nếu cậu làm Cố ảnh đế tức giận bỏ đi, tôi liền..."

Đạo diễn làm một động tác cắt cổ

Thôi Âu Ninh dở khóc dở cười nói "Đã biết đã biết, nếu không thì như này, hiện tại Cố ảnh đế đang ở đâu, tôi tới tìm ngài ấy, xin lỗi ngài ấy được không?"

Đạo diễn cấp tốc gọi cho biên kịch hỏi vị trí cụ thể "Theo camera theo dõi thì Cố ảnh đế hiện đang ở bên ngoài bãi đỗ xe, camera bên đó hỏng rồi còn chưa sửa được, nhưng theo con đường dẫn tới đó ghi được Cố ảnh đế đi hướng đó, chắc là vẫn còn ở bãi đỗ xe"

"Được, tôi lập tức qua đó"

Đạo diễn giữ chặt Thôi Âu Ninh, uy hϊếp nói "Cậu phải xin lỗi thật tốt nghe không, dù cậu sai hay cậu không sai thì đều phải nhận lỗi, chuyện này mà làm tốt thì tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu. Còn nếu cậu làm đắc tội với Cố ảnh đế... cứ chờ mà thu dọn hành lý về nhà đi!"

Thôi Âu Ninh: Chờ đã! Hình như hắn phát hiện ra phương pháp bị loại nhanh nhất rồi!

Nhưng mà thôi đi, vẫn phải đi dỗ Cố mèo con trước đã, Thôi Âu Ninh dưới ánh mắt của quần chúng nhân dân, chậm rì rì đi tới bãi đỗ xe.

Đạo diễn thấy bộ dạng chậm rì rì của hắn tức đến ói máu, hận không thể nhập vào người hắn thay hắn đi xin lỗi

Thôi Âu Ninh đi đến bãi đậu xe, không phải tìm, liếc mắt một cái đã thấy cái Lexus kia.

Thứ nhất vì cái xe này thanh tao, trên dưới trái phải không có cái xe nào đọ được

Còn nguyên nhân thứ hai, hắn rất thích cái xe này.

Xe của Cố Chiết Phong đủ màu đủ kiểu, dù là hàng bình thường hay hàng limited đều có, nhưng trong nhiều loại xe như vậy, Thôi Âu Ninh vẫn thích cái này nhất.

Hắn nhớ rõ lúc ấy có vô tình cùng Cố Chiết Phong nói qua, không biết Cố Chiết Phong còn ấn tượng hay không. Mà thú vị là, thẩm mỹ của Cố Chiết Phong cùng hắn cũng có tương đồng, xe đổi tới đổi lui nhiều như vậy, chỉ có xe này là được sử dụng nhiều nhất.

Thôi Âu Ninh nhìn cái Lexus quen thuộc kia, đột nhiên lại cảm thấy hốt hoảng. Từ lúc hắn không hiểu chuyện gìđã nhập vào thân xác này, tính đến nay cũng được năm ngày. Nơi này hắn không quen ai cả, người tới người lui đều là những gương mặt xa lạ. Thậm chí có đêm hắn còn đột nhiên bừng tỉnh, suy nghĩ không biết có phải hay không mình đang ở trong một vở hài kịch hoang đường. Không biết có phải thói quen nhập diễn quá sau trước kia hay không, hắn vẫn nghĩ chuyện hắn chết là chỉ là trong kịch bản.

Cho đến tận khi Cố Chiết Phong lần nữa xuất hiện.

Âm thanh người ấy rõ ràng như vậy, độ ấm từ khuỷu tay chân thật như vậy, điệu cười trước sau như một làm hắn không dời mắt được. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Cố Chiết Phong một lần lại một lần, đem hắn từ trong hư ảo kéo ra, cho hắn cảm giác chân thật với thế giới này.

Thôi Âu Ninh khẽ thở dài, vuốt mặt, đi đến chiếc Lexus kia, gõ cửa xe chỗ ghế lái. Cửa xe kéo xuống, lộ ra gương mặt Cố Chiết Phong đẹp trai mười phần đang tức giận. Thôi Âu Ninh nhe răng cười, bắt chước điệu cười nịnh nọt của đạo diễn nói "Cố ảnh đế, ngài vẫn đang tức giận sao?"

Cố Chiết Phong nhìn hắn tươi cười như thế, không hiểu sao lại càng bực mình. Anh theo bản năng kéo cửa xe lên, lại bị Thôi Âu Ninh dùng tay giữ lại "Đừng mà, đừng mà, ngài làm sao thế?"

Cố Chiết Phong sợ Thôi Âu Ninh bị kẹp tay, không dám đem cửa xe kéo kín. Nhưng lại không muốn thấy Thôi Âu Ninh, vì thế đem tay hắn gạt ra.

Thôi Âu Ninh lại để tay lên

Cố Chiết Phong lại đẩy ra

Thôi Âu Ninh lại để tay lên

Cố Chiết Phong lại đẩy ra

Tới tới lui lui vài lần, tuổi hai người cộng lại có thể về hưu đến nơi rồi, cuối cùng cũng nhận ra hành vi của mình rất trẻ con.

Cố Chiết Phong trầm giọng nói "Thôi Âu Ninh, cậu ó phải trẻ con hay không"

Thôi Âu Ninh nói "Cố Chiết Phong, ngài có phải trẻ con hay không?"

Cố Chiết Phong xoay người khoanh tay, tựa lưng vào ghế ngồi không thèm nói lời nào

Eo, vẫn còn đang dỗi

Thôi Âu Ninh thở dài "Hay là như vậy, chúng ta thương lượng một chút, ngài ít nhất cũng cho tôi một chút gợi ý, ví dụ như tức giận cái gì, vì sao lại tức giận, cùng với...có phải hay không ngài đang giận tôi?"

Lúc hỏi câu cuối cùng, Thôi Âu Ninh vẫn nhìn trộm sắc mặt Cố Chiết Phong, sợ càng hỏi người ta càng tức giận.

Cố Chiết Phong nói "Tôi không tức giận"

Thôi Âu Ninh từ bên ngoài với vào trong xe, ấn cái nút trong bộ điều khiển xe một cái lộ ra một cái gương nhỏ.

Thôi Âu Ninh chỉ vào trong gương "Nào, ngài nhìn vào gương lặp lại câu này lần nữa"

Cố Chiết Phong nói "Làm sao cậu biết chỗ này có gương"

Thôi Âu Ninh nghẹn một cái "Xe Lexus kiểu dáng này không phải bộ điều khuyển đều có chỗ mở gương sao?"

"Sao cậu biết xe Lexus kiểu dáng này bộ điều khuyển có gương?"

- "Cái này, Cố ảnh đế" Thôi Âu Ninh chống tay vào cửa sổ xe, tư thế trông thanh thản, thản nhiên nhưng trên thực tế là dở khóc dở cười "Chúng ta làm người không thể không nói lý như vậy, tôi dù nghèo nhưng cũng có chút danh tiếng, không đến mức lăn lội ở giới giải trí lâu như thế cũng không có bạn bè đi". Hắn nói lời này nghe vừa thảm lại vừa đáng thương.

Bán thảm cũng có chút tác dụng, sắc mặt Cố Chiết Phong vẫn không vui như cũ, nhưng cơ mặt cũng thả lỏng không ít.

Nhìn cảm xúc Cố Chiết Phong có chút hòa hoãn, Thôi Âu Ninh liền thừa thắng xông lên "Cố ảnh đế, ngài nói tôi làm sai chuyện gì, tôi nhất định sẽ sửa, được không? Muốn chết muốn sống thì nói thẳng một câu, ngài như thế lòng tôi khó chịu lắm"

"Khó chịu?" Cố Chiết Phong nghiêng đầu nhìn hắn "Thôi Âu Ninh, cậu cũng biết cái gì là khó chịu à?"

Thôi Âu Ninh không hiểu làm sao "Con người đều có thất tình lục dục, tôi đương nhiên có, tôi có phải thần tiên đâu!"

"Vậy cậu trả lời tôi một vấn đề, biết gì đều phải nói hết, không được che giấu"

Một câu thôi mà như sấm đánh ngang tai Thôi Âu Ninh.

Cố Chiết Phong hỏi "Vậy cậu nói cho tôi biết, câu là đến thân xác Thôi Âu Ninh này?" Trong lúc hỏi còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ

Thôi Âu Ninh có chút trầm mặc

Cố Chiết Phong nhìn vào mắt hắn, có chút tìm tòi nghiên cứu cũng có chút mong đợi chờ mong.

Cố Chiết Phong nói "Thôi Âu Ninh, cậu không phải là chủ nhân nguyên bản của thân thể này, là Thôi Âu Ninh mà tôi biết, có đúng hay không?"