Editor: Rùa An.
Beta: Arist.
Chạng vạng, cơn sốt của Ân Tranh giảm dần, trạng thái cũng khôi phục nhiều, từ bề ngoài nhìn vào không có gì khác thường, Sở Vân Thanh xuống lầu đưa y rời đi.
Việc Ân Tranh buổi sáng tới bái phỏng rất nhiều người đã thấy, nếu như trời tối mà không mau đi mới phiền phức.
Hết sốt Ân Tranh tựa hồ cuối cùng cũng tìm lại lý trí của mình, bày ra một bộ lạnh lùng xa cách, ngoài cười nhưng trong không cười mà hướng về phía Sở Vân Thanh, chỉ cần là người có mắt vừa nhìn liền biết bọn họ nói chuyện thất bại, quan hệ kém đến mức liền có thể đánh nhau tại chỗ.
"Ngày hôm nay quấy rầy Sở lão sư rồi, tạm biệt."
Ân Tranh có lệ mà phất phất tay, cũng không thèm nhìn Sở Vân Thanh một cái, tiến vào trong xe, đạp ga phóng đi, phun khói xe vào mặt Sở Vân Thanh.
Sở Vân Thanh cũng không thèm để ý phản ứng của Ân Tranh.
Lúc hắn chải chuốt cốt truyện gốc của tiểu thuyết, liền phân tích tổng thể về Ân Tranh.
Ân Tranh có ngoại hình sáng sủa đường hoàng, thuộc về loại vẻ đẹp có tính công kích, nhân khí cao, rất dễ khiến người khác ghi nhớ trong một lần, khó có thể quên được.
Mà đồng dạng tính cách của y cũng thẳng thắn tùy ý không kém, giống như mặt trời chói chang lóa mắt vào giữa trưa, bất kể đứng ở chỗ nào đều chói lóa nổi bật, thu hút ánh mắt, đúng là điển hình cho minh tinh có tài năng.
Ân Tranh mười sáu tuổi xuất đạo, một đêm liền bạo hồng, còn trẻ thành danh sức ảnh hưởng lớn của y khó có thể tưởng tượng được.
Một mặt, thiên phú y không tệ, mười năm này vẫn luôn được hàng triệu người hâm mộ tâng bốc, người đại diện dụ dỗ, dưỡng thành tính tình cao ngạo bốc đồng.
Về phương diện khác, chính vì y vào giới quá sớm, thành danh quá sớm, cho nên thời điểm y còn chưa trưởng thành tiếp xúc với bên trong vòng giải trí đủ loại hỗn loạn không sạch sẽ. Suy nghĩ trong lòng của thiếu niên vô cùng nhạy cảm, ở bên ngoài khi gặp phải công kích, theo bản năng dựng thẳng gai nhọn lên bảo vệ mình.
Bởi vậy, Ân Tranh làm cho ấn tượng của đại đa số người, đều là lạnh lùng cao ngạo, tính cách nóng nảy, thích đùa giỡn đại bài.
Nhưng đây chỉ là hình thức bên ngoài.
Từ sự thăm dò ngắn ngủi, cùng với sau khi phân tích cốt truyện, Sở Vân Thanh cho rằng Ân Tranh người này bên trong thật ra thì vẫn là một người mẫn cảm nhút nhát, lại có chút ngây thơ không sợ ai của thiếu niên.
Y được nâng rất cao, lần này ngã xuống, cũng đủ đau.
Nhưng Ân Tranh cũng không có vì vậy mà không gượng dậy nổi, ngược lại là chủ động tìm cách thay đổi, nội tâm của y được gọi là kiên định dũng cảm, so với rất nhiều thần tượng yếu đuối khác một đòn liền không chịu nổi mạnh hơn nhiều, quan trọng là, y tự biết mình.
Mà đối mặt với việc Sở Vân Thanh ngủ y này, Ân Tranh biểu hiện rất mâu thuẫn, vừa cường ngạnh vừa mềm yếu, còn vì biểu hiện ôn hòa của Sở Vân Thanh xen chút thần kinh mà dao động cùng nghi hoặc.
Điều này nói rõ y rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, có chút dao động đối với thiện ác của Sở Vân Thanh, nội tâm mang theo phần ngây thơ ngốc nghếch, nói theo cách khác, bị lừa bán còn giúp người ta đếm tiền.
Điểm này cũng được nói rất rõ ràng trong cốt truyện gốc, Ân Tranh rất dễ tin tưởng người khác.
Dưới tình huống như vậy, Sở Vân Thanh nguyện ý nâng y lên, kéo y nổi lên, cũng chính là lợi dụng điểm ngây thơ ấy của y.
Hơn nữa Sở Vân Thanh biết, bất luận là Ân Tranh ngây thơ, hay là Ân Tranh sau khi hạ sốt lý trí chiếm thượng phong, kỳ thực cũng sẽ không từ chối sự giúp đỡ của hắn.
Bởi vì y muốn bò dậy, mà đây lại là cơ hội tốt nhất hiện giờ cho y.
Sau khi đưa Ân Tranh đi, Sở Vân Thanh tới thư phòng gọi điện cho vị đạo diễn kia.
Vị đạo diễn này họ Trương, tên là Trương Phi Phàm.
Vừa nghe Sở Vân Thanh bằng lòng nhận bộ kịch bản này, Trương đạo diễn lập tức mừng rỡ khôn xiết, cười vui vẻ nói: "Không thành vấn đề không thành vấn đề! Sở lão sư đã lâu không nhận đóng phim, tôi đây kỳ thực cũng không ôm hy vọng quá lớn, bây giờ nhất định là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, không phải là mang thêm người tiến tổ thôi sao, không thành vấn đề, người mới cũng được, đoàn phim của tôi phần lớn đều là người mới, vừa vặn cùng nhau dẫn dắt..."
"Không phải là người mới."
Sở Vân Thanh âm thanh trầm thấp mang theo ý cười, so với lúc đối mặt với Ân Tranh thì hoàn toàn bất đồng, "Ngài hẳn là cũng biết, Ân Tranh - người vừa chấm dứt hợp đồng với công ty Hàng Hải. Y và đạo sư của tôi quan hệ cũng không tệ, hôm nay tới tìm tôi, tôi thấy y cũng có thiên phú, liền muốn dẫn theo y."
Trương đạo diễn cả kinh: "Ân Tranh?"
Giọng nói ông có chút do dự: "Sở lão sư, không phải là tôi không nể mặt ngài, mà là thù lao của Ân Tranh chính là giá trên trời, cho dù y hiện tại bị dính vào scandal đi chăng nữa, đoàn phim của tôi mời được ngài, sợ là không mời nổi y..."
Sở Vân Thanh cười cười: "Trương đạo diễn đừng khẩn trương, tôi và Ân Tranh sẵn lòng đóng bộ phim này không nhận thù lao."
"Không nhận thù lao?!"
Sở Vân Thanh nói: "Đúng. Nhưng tôi hi vọng thời điểm quay chụp bộ phim này, Trương đạo có thể để thêm nhiều chút tâm tư lên người Ân Tranh, dạy dỗ y, mài dũa diễn xuất của y. Không lừa dối Trương đạo, tôi lựa chọn tiếp nhận bộ phim này, một là tôi rất thích kịch bản, hai chính là tôi nhìn trúng năng lực dạy dỗ diễn viên của Trương đạo. Chỉ cần Trương đạo không ngại những sự việc nọ mới đây..."
Trương đạo diễn cầm điện thoại di động, thiếu chút nữa cho là mình đang nằm mơ.
Trong lòng ông nhanh chóng cân nhắc lợi hại, nghiến răng một cái, đưa ra quyết định, cười nói: "Đây là Sở lão sư tín nhiệm tôi đó. Được, nếu là người Sở lão sư xem trọng, tôi nhất định mà hảo hảo mài dũa!"
Sở Vân Thanh: "Cảm tạ Trương đạo. Bất quá tôi mong chuyện này được bảo mật, để tránh đưa tới phiền toái không cần thiết."
"Không thành vấn đề, Sở lão sư, miệng tôi rất kín." Trương đạo diễn dứt khoát đồng ý.
Loại sự tình này tuôn ra là một mánh lợi quảng cáo, có thể thu hút sự quan tâm từ khắp nơi. Nhưng tổng thể mà nói hại nhiều hơn lợi, hơn nữa so với tinh phong huyết vũ*, Trương đạo diễn càng thích im lặng quay phim, nếu không nhiều năm như vậy vẫn không nóng không lạnh, vẫn thích áp dụng cách thức phong bế để quay phim, cắt đứt mọi quấy rối từ bên ngoài.
*Tinh phong huyết vũ: nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh. Trong trường hợp này là chỉ dạng được bàn tán, cãi vã.
Trương Phi Phàm có danh tiếng tốt trong ngành, không phải là một người dễ lật lọng, chuyện này coi như quyết định vậy đi.
Hai người lại hàn huyên vài câu, xác định một tuần lễ sau tiến tổ, mới cúp điện thoại.
Sau xác định việc này, Sở Vân Thanh tìm ra số của Ân Tranh, gửi cho y một tin nhắn, thông báo y một tiếng.
Đương nhiên Ân Tranh không trả lời.
Sở Vân Thanh cũng không thèm để ý, ăn xong cơm tối, liền ngồi tại bàn ăn, bắt đầu lật xem kịch bản hoàn chỉnh Trương Phi Phàm gửi tới.
Hắn quyết định tận dụng thời gian một tuần trước khi tiến tổ học tốt cách sử dụng buff kĩ năng diễn xuất trên người nguyên thân, tranh thủ đạt đến tiêu chuẩn tối thiểu.
Mặt khác, hắn kiểm tra khoản tiền gửi trong thẻ ngân hàng của nguyên thân, giữa làm diễn viên kiếm tiền và tiếp tục phát triển sự nghiệp y học, hắn do dự một chút, lựa chọn mở công ty gây dựng sự nghiệp.
Muốn thay đổi vận mệnh Ân Tranh, chỉ dạy Ân Tranh diễn xuất thôi thì chưa đủ.
Chu Tử Ngôn - tổng tài Chu thị thân phận đã định so với minh tinh bình thường cao hơn rất nhiều, kỹ năng diễn xuất, danh tiếng dưới sự công kích của đồng tiền và quyền thế, ngay cả một phút cũng không chống cự được.
Việc Sở Vân Thanh giúp Ân Tranh truyền ra, Chu Tử Ngôn nhất định sẽ giận chó đánh mèo.
Mặc kệ là vì Ân Tranh, hay vì chính mình, bản thân Sở Vân Thanh cũng phải có năng lực ứng phó Chu Tử Ngôn mới được.
Hơn nữa mở công ty gây dựng sự nghiệp, đối với Sở Vân Thanh - người đã từng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thích thực hiện một số phát minh sáng tạo mà nói, cũng không có khó khăn gì. Hắn kinh nghiệm phong phú, chỉ là làm lại từ đầu mà thôi, không tính là gì.
Nhớ lại một chút mình trước đây trong lúc rãnh rỗi làm một ít thí nghiệm phát minh, Sở Vân Thanh mở máy vi tính ra, gọi vài cuộc điện thoại.
Một tuần sau, Sở Vân Thanh hoàn toàn bận thành con quay, mở công ty, nộp đơn xin cấp bằng sáng chế, còn tranh thủ chạy một chuyến ra nước ngoài.
Trong khoảng thời gian này Ân Tranh cũng không tìm hắn, hắn cũng không rảnh đi liên lạc với Ân Tranh. Thẳng đến một ngày trước khi tiến tổ, ngồi ở trên máy bay, hai người mới mới gặp mặt nhau lần thứ hai.
Ân Tranh là một thân một mình.
Y vừa mới cùng công ty giải trí Hàng Hải giải ước, bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng lớn, người đại diện rời đi, trợ lý cũng không mời, liền như vậy xách một vali nhỏ mang bên mình lên máy bay, thừa dịp còn chưa cất cánh, ngồi ở cửa khởi hành cúi đầu chơi điện thoại.
Khi Sở Vân Thanh thấy y, người đại diện Viên Mông đi theo ngồi ở bên cạnh đang nhỏ giọng nói dông dài, giọng nói tràn đầy oán niệm: "Tôi nói này lão Sở, anh đây cũng quá tùy ý đi. Tôi biết có lúc anh vì diễn phim cái gì cũng không quan tâm, nhưng một việc lớn như vậy, không ngờ anh tùy tiện quyết định như thế, hai ta là bạn bè nhiều năm như vậy, cũng chỉ tôi là có thể chịu đựng anh..."
Viên Mông căm giận mắng, một bụng hoả khí.
Từ góc độ của người đại diện mà nói, hắn căn bản không bằng lòng để Sở Vân Thanh dính vào vũng nước đυ.c Ân Tranh này, đóng vai chính cho một bộ phim sản xuất nhỏ không thù lao, chỉ cầu đạo diễn chỉ bảo Ân Tranh. Hơn nữa tin tức Ân Tranh dùng quy tắc ngầm với trợ lý, mang danh đồng tính luyến ái, tin tức này truyền đi sẽ biến thành cái dạng gì, Viên Mông thực sự hiểu rõ.
Nhưng từ góc độ bạn bè, Viên Mông nhìn qua kịch bản, khổng thể không thừa nhận, cái vai nam chính này quả thực so với vai diễn của Sở Vân Thanh trước đây hoàn toàn không giống, là cơ hội để tìm kiếm sự đột phá trong kỹ năng diễn xuất.
Mà kỹ năng diễn xuất phát triển lên, cọ sát, vẫn luôn là điều chấp niệm của Sở Vân Thanh.
Tuy rằng với địa vị Sở Vân Thanh, có rất nhiều nhân vật tốt, mặc sức chọn, nhưng ảnh đế Sở Vân Thanh này cũng có khuyết điểm. Hầu hết các vai diễn đều là nhân vật phản diện bề ngoài ôn nhuận nhưng tâm lý không bình thường lắm, còn những vai khác thì không phải là không diễn, nhưng đoạt giải và tương đối nổi bật, đều là loại nhân vật này.
Hình tượng trên màn ảnh của hắn được củng cố phần nào, phần lớn đạo diễn cũng càng hy vọng hắn tiếp tục diễn loại nhân vật này, cho nên kịch bản gửi tới đa số là loại này.
Sở Vân Thanh muốn phá vỡ tình huống này, tìm kiếm sự đổi mới, rất là bình thường.
Hơn nữa Sở Vân Thanh quyết định, không phải là thứ mà anh ta có thể dễ dàng thay đổi..
Viên Mông nhận mệnh mà thở dài, tìm được chỗ ngồi, đang muốn ngồi xuống tiếp tục nói, vừa quay đầu, đã nhìn thấy Sở Vân Thanh vậy mà lướt qua ghế ngồi, đi lên phía trước.
Sở Vân Thanh đứng ở phía sau Ân Tranh, quét mắt qua màn hình trên tay Ân Tranh.
Ân Tranh đang lướt Weibo.
Trên mạng gần như có xu hướng nghiêng về một phía, toàn bộ dân mạng và thủy quân đều đang điên cuồng mắng Ân Tranh, các loại ngôn ngữ ác độc chiếm hết màn hình.
Các tài khoản tiếp thị và một số tiểu minh tinh tuyến mười tám cũng đang chuyển tiếp, nói bóng gió Ân Tranh có nhân phẩm tệ, lén lút quấy rối nam minh tinh, ai cũng đạp lên Ân Tranh một cước, tỏ vẻ bản thân trong sạch, do thiết lập nhân vật.
Ân Tranh cúi đầu nhìn bình luận này, ngón tay lướt trên màn hình vì tức giận mà run lên.
"Không muốn đọc thì đừng đọc."
Sở Vân Thanh cầm lấy điện thoại trên tay Ân Tranh, quyết đoán tắt máy, lấy sim điện thoại ra, ném cho Ân Tranh: "Sim trả cho cậu, điện thoại để tôi giữ."
Ân Tranh tựa hồ không nghĩ tới Sở Vân Thanh sẽ cùng mình chung một chuyến bay, bị đoạt điện thoại, ngẩn người ra chốc lát, mới phản ứng được, quét mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý, mới đè nén cơn giận nói: "Mắc mớ gì tới ai! Đưa điện thoại cho tôi, anh đang xâm phạm quyền riêng tư đấy biết không?"
Nói xong, y liền vươn tay đoạt.
Sở Vân Thanh cầm điện thoại nhét vào trong túi, bắt cái tay kia của Ân Tranh, giọng nói bình thản thêm một phần nghiêm khắc: "Sắp tiến tổ, chuyên tâm diễn xuất. Đừng để ý tới những thứ này. Cậu không có người đại diện và trợ lý, mấy ngày này có chuyện tìm Viên Mông."
Ân Tranh quả thực nhìn không thấu trong đầu Sở Vân Thanh có chứa thứ gì.
Y cảm thấy mình đυ.ng phải người này liền giống như quả bom, muốn bạo tạc.
"Anh có bệnh à?"
Ân Tranh thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi: "Anh dựa vào cái gì quản tôi? Đừng tưởng rằng tôi đồng ý đến đoàn phim chính là thỏa hiệp với anh, anh nếu như còn dám làm cái gì với tôi, tôi liền..."
"Ừ, cậu liền thiến tôi."
Sở Vân Thanh vỗ vỗ đầu Ân Tranh, "Vành mắt rất thâm, ngủ một giấc đi."
Nói xong, không để ý tới phản ứng Ân Tranh chút nào, xoay người rời đi, ngồi về vị trí của mình.
Sau khi ngồi xuống, Sở Vân Thanh nghiêng đầu cùng Viên Mông nói mấy câu, cúi đầu lật xem kịch bản, bộ dáng như thường. Viên Mông liếc nhìn thăm dò, ánh mắt là lạ.
Ân Tranh nhìn phía sau, tức giận đến mức suýt nữa muốn nhảy dựng lên, đánh chết Sở Vân Thanh.
Nhưng y không nhúc nhích.
Y cừng đờ ở chỗ ngồi mấy phút, phát hiện Sở Vân Thanh không nhìn mình nữa, mới chậm rãi thả lỏng cơ thể dựa lên trên ghế ngồi, thần sắc phức tạp mà phát ngốc một lúc, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Bị vu hãm, bị tuyết tàng, gièm pha, giải ước...
Người đại diện rời đi, công ty vứt bỏ, truyền thông hắt nước bẩn.
Trong khoảng thời gian này, Ân Tranh lâm vào vực sâu từ trước tới nay chưa từng gặp, mọi thứ trong cuộc sống dường như đều đầy ác ý đối với y.
Y không dám nghĩ đến những việc này, vì sợ rằng sức lực mình vất vả tích lũy được cuối cùng sẽ sụp đổ hoàn toàn dưới những loại đả kích kia. Y đã mất ngủ rất lâu rồi, không ai quản y, chỉ có một người sẵn lòng ra tay giúp đỡ y, lại là một tên biếи ŧɦái.
Ân Tranh mơ màng nghĩ, nghiêng đầu ngủ thϊếp đi.
Sau khi máy bay cất khánh không lâu.
Sở Vân Thanh chú ý tới Ân Tranh yên tĩnh, suy nghĩ một chút, bỏ kịch bản xuống đi tới, quả nhiên thấy Ân Tranh cau mày, đang ngủ mà cũng không yên ổn.
Y so với một tuần trước gầy đi rất nhiều, trong dáng vẻ mảnh khảnh khá tiều tụy.
Sở Vân Thanh lấy chăn ở bên cạnh mở ra, đắp lên trên người y, thấp giọng gọi tiếp viên hàng không muốn một cốc sữa nóng, đặt ở trên bàn Ân Tranh, chờ y tỉnh lại sẽ uống, vừa đủ ấm.
Sở Vân Thanh không hiểu nhiều loại cảm xúc đau lòng này.
Nhưng bộ dáng này của Ân Tranh, lại làm cho hắn có chút mất hứng.
Viên Mông ở phía sau mắt thấy một loạt hành động của hắn, ngạc nhiên nghi ngờ: "Lão Sở, anh độc thân đến bây giờ, anh chẳng lẽ thực sự..."
"Đừng suy nghĩ linh tinh."
Sở Vân Thanh nhàn nhạt liếc mắt qua hắn, lại không giải thích thêm.
Viên Mông tuy rằng cùng nguyên thân là bạn bè lâu năm, mà Viên Mông đối với nguyên thân coi như hiểu biết nhiều, ít nhất về mặt tinh thần của vị ảnh đế này, Viên Mông không rõ lắm.
Trước khi máy bay hạ cánh, Ân Tranh liền tỉnh, thấy chăn cùng sữa vừa đủ độ ấm tựa hồ cũng không nghĩ nhiều, uống sữa, xong liền thành thật ngồi, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Bộ phim của Trương Phi Phàm tên là 《 Thiên Thanh Sát 》 *, lấy bối cảnh ở những năm kháng Nhật thời Dân quốc.
Đoàn phim chọn địa điểm quay chụp chủ yếu ở một thành nhỏ phía nam, kiến trúc Dân quốc được bảo tồn tướng đối hoàn hảo, còn có phủ đệ của một vị quân phiệt, mang đậm dấu ấn thời đại.
Nội dung bộ phim chủ yếu là quay ở Thượng Hải, nhưng Thượng Hải bây giờ dồn ép, đoàn làm phim lại vô cùng nghèo sợ rằng họ không thể đến được, cho nên tiếp đó họ chỉ có thể lùi lại trở về, chịu đựng đi đến cái thành nhỏ này.
Mặc dù kiến trúc cái thành nhỏ này không nổi tiếng bằng Thượng Hải, nhưng quang cảnh không tệ, du khách cũng không nhiều, gần đó còn có một tiệm ảnh nhỏ chuyên cung cấp các đoạn phim về Dân quốc, đối với Trương Phi Phàm mà nói, hàng đẹp giá rẻ chính là lựa chọn hoàn mỹ.
Thời điểm Sở Vân Thanh và Ân Tranh đến, nhân viên đoàn phim hầu như đã tới đông đủ.
Đoàn phim sẽ bắt đầu khởi máy vào năm ngày sau, sở dĩ Sở Vân Thanh chọn tiến tổ lúc này, là vì muốn đưa Ân Tranh tham gia buổi hội thảo kịch bản vào những ngày này, nắm chắc thời gian khiến Trương Phi Phàm giảng giải cho Ân Tranh, hắn cũng vừa hay khẽ meo meo nghe trộm một chút.
Nguyên thân dù sao cũng là ảnh đế, trong đầu cũng đầy đủ ký ức, mấy ngày này Sở Vân Thanh đối với diễn xuất có chút tự tin rồi.
Nhưng tưởng tượng cùng thực tế bất đồng, huống hồ, nguyên thân cũng chưa từng thử qua loại nhân vật này, cho nên Sở Vân Thanh tuyệt đối không thể xem thường.
Nếu hạ quyết tâm làm chuyện gì đó, thế thì nhất định phải toàn lực ứng phó. Sở Vân Thanh từ trước đến nay luôn là một người có tính cách như vậy.
Cái nghèo bức đoàn phim 《Thiên Thanh Sát 》 phải thuê nhà dân trọ dài hạn, kinh tế hạn hẹp, ban đầu chỉ để trong một phòng trống riêng cho Sở Vân Thanh, nhưng bây giờ Ân Tranh cũng tới, không có phòng thừa, ngay cả đạo diễn Trương Phi Phàm còn cùng biên kịch chen chúc ở một chỗ.
Vì vậy Trương đạo diễn quyết định, đem giường lớn trong phòng Sở Vân Thanh đổi thành hai giường đơn, nhét Ân Tranh vào ở.
Trong phòng ngủ, Ân Tranh nhìn hai cái giường cách nhau không đến một mét, giường đơn tồi tàn, mặt trầm như nước.
Sở Vân Thanh đi ra ngoài tiễn Viên Mông.
Viên Mông chỉ đến gặp mặt đoàn phim một lần, an bài trợ lý cho Sở Vân Thanh, sẽ không lưu lại.
Sở Vân Thanh trước khi rời phòng liếc nhìn một thân tiều tụy của Ân Tranh, nói: "Cậu tắm trước đi."
Chợt ngừng nói, nhớ tới bản thân hơi chút khiết phích, lại dặn dò thêm một câu, "Tắm sạch sẽ chút."
Sau đó kéo cửa phòng, đóng lại.
Ân Tranh quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa vừa đóng, gương mặt trong nháy mắt liền đỏ lên rồi lại xanh mét, hết xanh rồi hồng, giống như đèn giao thông hình người.
Mấy phút sau.
Ân Tranh cởϊ áσ khoác vén tay áo lên, hì hục kéo giường đơn vào trong phòng khách nhỏ — — ai mẹ nó muốn cùng người làm cúc mình sưng ở chung một phòng?