Hiện tại nàng không thể sử dụng linh lực, nếu ngã xuống thì đúng là ngã thật, Tang Đại cũng không sợ đau, cùng lắm thì đứng dậy lại.
Trước mắt bỗng nhiên có một bóng đen lướt qua, hương thơm mát lạnh phả vào mũi, vòng eo bị người nào đó ôm lấy, mặt nàng áp vào hoa văn vàng trên ngực hắn, có thể nghe thấy nhịp tim dồn dập như sấm.
"Túc Huyền?"
"Câm miệng."
Tang Đại lập tức im lặng.
Hắn vòng tay qua gối nàng, bế ngang lên, như thể ôm một con mèo nhỏ, nhẹ nhàng không chút khó khăn.
Một lọn tóc của hắn buông xuống, vừa vặn lướt qua má Tang Đại, mượt mà mềm mại, mang theo mùi hương đặc trưng của Túc Huyền.
Tang Đại nghe được tiếng tim đập của Túc Huyền, rất nhanh, rất rất nhanh.
Nhưng lúc này lại không nghe thấy giọng nói xuất hiện trong đầu nàng trước đó.
Chẳng lẽ thực sự là nàng nghe nhầm rồi sao.
Nàng được hắn đặt trên giường, Túc Huyền ngồi xổm trước mặt nàng, tự tay nâng cổ chân nàng lên.
Tang Đại nhận ra hắn muốn làm gì, toàn thân dựng đứng lên, người luôn bình tĩnh như nàng cũng khó lòng kiểm soát được sự tỉnh táo.
"Túc Huyền!"
Dưới tình thế cấp bách, nàng giữ tay hắn lại.
Đôi tay nhỏ nhắn, trắng nõn của nàng đè lên bàn tay to lớn, mạnh mẽ của hắn, Tang Đại cảm nhận được gân xanh trên mu bàn tay của Túc Huyền đang nhảy lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, ở độ cao này, ánh mắt của hắn vừa vặn đối diện với nàng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức nàng có thể đếm được từng sợi lông mi của Túc Huyền, nhìn thấy những hoa văn trong mắt hắn như đang phát sáng.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt không có chút sóng gió, môi mím chặt, như thể đang tức giận.
Nhưng trong đầu Tang Đại chỉ toàn là giọng nói của hắn.
[Đại Đại chạm vào ta rồi, Đại Đại chạm vào ta rồi!]
[Tay của Đại Đại thật mềm, thật trắng, thật muốn hôn!]
[Phược Lăng thật đẹp, là do bổn tôn tự tay làm, vốn dĩ định tặng nàng ấy trong đêm tân hôn, không ngờ lại phải tặng trước!]
[Phải làm sao đây, muốn nắm tay Đại Đại, thật muốn nắm tay nàng ấy, thật sự rất muốn nắm tay nàng ấy!]
[Lén nắm một cái được không nhỉ, chắc Đại Đại sẽ không phát hiện đâu, ta chỉ lén nắm một cái thôi.]
Tang Đại: "…"
Túc Huyền cử động, cúi đầu xuống, một tay khác định kéo tay Tang Đại đặt trên mu bàn tay hắn, nếu không nghe được những lời đó, có lẽ nàng thực sự nghĩ rằng hắn muốn đánh bay tay nàng ra.
Ngay trước khi Túc Huyền chạm vào nàng, Tang Đại nhanh tay rụt lại.
Tay hắn đưa ra liền dừng lại giữa không trung.
Hắn lại ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tang Đại.
[Ta còn chưa nắm được tay mà!!!]
Được rồi, nàng có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn rồi.
Khóe mắt Tang Đại giật giật, ý nghĩ hoang đường trong đầu nàng giờ cũng đã thành sự thật.
Không phải truyền âm, cũng không phải nàng nghe nhầm, mà nàng có thể nghe được tiếng lòng của Túc Huyền.
Tang Đại chằm chằm nhìn vào mắt Túc Huyền, đôi mắt màu lưu ly ấy thật đẹp, khi ở trạng thái tấn công, màu sắc sẽ trở nên đậm hơn, con ngươi cũng mở rộng. Nhưng những lúc như vậy với Túc Huyền rất hiếm hoi, trong Tứ Giới này, những người có thể khiến hắn ra tay đếm trên đầu ngón tay, mà Tang Đại lại là một trong số đó, cũng là người đấu với hắn nhiều nhất.
Nàng hoàn toàn không để ý đến hành động của mình có hợp lý hay không, chỉ đơn giản muốn xác nhận phỏng đoán của mình, rằng liệu nàng có thật sự nghe được tiếng lòng của Túc Huyền hay không.
Túc Huyền bị nàng nhìn chằm chằm, tim hắn đập càng ngày càng nhanh, yết hầu không ngừng chuyển động, máu trong người như đang sôi sục.
[Đại Đại, Đại Đại nhìn ta làm gì... Gần quá, lông mi của Đại Đại dài thật... Muốn hôn quá.]
Tang Đại: "... Túc Huyền, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Túc Huyền bừng tỉnh, con ngươi hơi co lại.
Nhưng hắn nhanh chóng chuyển trạng thái, lạnh lùng nói: "Bổn tôn nghĩ gì thì liên quan gì đến ngươi, đừng quên người chỉ là một kẻ tù binh."
Thực ra trong lòng hắn lại là: [Đại Đại sao lại hỏi vậy, nàng đang quan tâm ta sao?]
Nghĩ đến đây, một con hồ ly nào đó tai ửng đỏ, quay đầu đi không nhìn nàng nữa: [Đại Đại &%¥&*]