Nhân lúc nàng nhắm mắt, Túc Huyền phẫn nộ trừng mắt nhìn kiếm tu vô lương tâm nào đó.
Tuy nhiên, lời nói ra vẫn cố gắng giữ thể diện.
"Ngươi đừng nghĩ nhiều, bản tôn giúp ngươi chẳng qua lo lắng ngươi chết giữa đường, không thể nào đòi được lợi ích từ Kiếm Tông, dù sao trên người ngươi cũng đã ném bao nhiêu tiên thảo linh đan."
Tang Đại nhắm mắt gật đầu: "Ừ ừ, ta biết rồi."
Túc Huyền: "..."
Cảm giác nàng không hề nghe lọt tai.
Hắn chỉnh lại y phục bị Tang Đại kéo rối, vén màn xuống giường, tiện tay treo màn lên.
Nhìn thấy Tang Đại vẫn nhắm mắt cuộn tròn trong chăn, gương mặt vì được đuôi hồ ly của hắn sưởi ấm mà hơi ửng hồng, cổ họng hắn đột nhiên khô khốc.
Dáng vẻ này thật giống như họ vừa làm gì đó, chồng dậy sửa soạn, vợ lười biếng nằm trên giường, vì không còn sức mà nhắm mắt dưỡng thần.
Suy nghĩ càng ngày càng lệch lạc, ngọn lửa bị hắn kiềm nén suốt đêm lại bùng lên, toàn thân hắn nóng bừng, tất cả nhiệt lượng dồn về một chỗ, đúng lúc này Tang Đại mở mắt ra.
Tang Đại chỉ nhìn thấy đuôi tóc bạc đang vẽ ra một đường cong đẹp mắt trong không trung, vừa lúc Túc Huyền quay lưng lại với nàng khi nàng mở mắt, nàng chỉ thấy được bóng lưng hắn.
Nàng ngồi dậy, nghi hoặc hỏi: "Túc Huyền, ngươi làm sao thế?"
Con hồ ly nào đó nghiến chặt răng hàm, "Tang Đại, không được cử động."
Cúi đầu nhìn một chút, nghe thấy âm thanh sột soạt từ phía sau, sợ nàng vòng qua nhìn thấy sự thất thố của hắn.
Tối qua nàng thần trí mơ hồ, hắn biến đổi cũng không lo lắng nàng thấy, dù sao nàng cũng chẳng nhớ gì.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn quá rõ ràng, áo choàng rộng cũng chẳng thể che giấu được.
Tang Đại như trăng trên mây, thanh lãnh sạch sẽ, hắn nào dám để nàng nhìn thấy bộ dạng dục niệm tràn ngập của mình.
Vai hắn run rẩy.
Tang Đại nhíu mày, bước xuống giường, đưa tay muốn chạm vào hắn.
"Túc Huyền, rốt cuộc ngươi làm sao?"
Túc Huyền lại tránh khỏi tay nàng, ổn định giọng nói hơi run, cố gắng tỏ ra lạnh lùng: "Bản tôn còn có việc, hôm nay Liễu Ly Tuyết sẽ chữa thương cho ngươi."
Nói xong hắn liền vội vã rời đi, từ đầu đến cuối không để Tang Đại thấy mặt.
Cửa phòng mở rồi khép lại, đại điện rộng lớn chỉ còn lại mình nàng.
Tang Đại nhìn chiếc gối bên cạnh, nơi đó còn vương vài sợi tóc bạc, hương cỏ cây của hắn vẫn còn thoang thoảng trong không khí, hòa quyện với hương thơm nhẹ nhàng của nàng. Trên gối còn in dấu vết bị đè ép, đêm qua nàng và hắn chung gối mà ngủ, hắn nằm ngay bên cạnh nàng.
Tang Đại xoa trán.
Cảm giác hắn có chút kỳ lạ, nhưng nàng không thể nghĩ ra mình đã đυ.ng phải chỗ nào của hắn, tại sao lại đột ngột nổi giận?
Nàng vừa nói gì sao?
Khi hạ tay xuống, một bóng xanh lướt qua,Tang Đại hoàn hồn, nhìn về phía cổ tay trái, nơi có sợi Phược Lăng đang quấn quanh.
Phược Lăng được tạo thành từ huyết dịch của Yêu Vương, kết tinh từ tu vi, là một loại vũ khí cấp Thiên. Dù chưa nhận nàng làm chủ, nhưng Phược Lăng dường như đã nhận lệnh của Túc Huyền, luôn rất nghe lời nàng, ngoan ngoãn thu nhỏ lại thành một sợi dây đeo tay nằm trên cổ tay nàng, nhìn từ xa chỉ giống như một món đồ trang sức tinh xảo. Ai mà ngờ được đây lại là một pháp khí cấp Thiên.
Nó vẫn luôn âm thầm dưỡng mạch cho nàng, đan điền và kinh mạch của Tang Đại tổn thương rất nặng, hoàn toàn dựa vào sợi Phược Lăng này dưỡng mạch, cộng với linh lực mà Túc Huyền thỉnh thoảng truyền cho để duy trì.
Nàng chạm nhẹ vào sợi Phược Lăng, nó hân hoan cọ vào đầu ngón tay nàng, tỏ ra vô cùng linh động.
Tang Đại khẽ hỏi: "Ngươi có tên không?"
Phược Lăng không đáp lại, có lẽ là do Túc Huyền chưa đặt tên cho nó.
Tang Đại cười: "Hắn thật là tùy tiện với một pháp khí cấp Thiên như ngươi, để ta bảo hắn đặt cho ngươi một cái tên, được không?"
Phược Lăng kích động cuộn quanh cổ tay nàng, lượn quanh cánh tayTang Đại một vòng, khiến nàng cười khanh khách, rồi lại ngoan ngoãn dừng lại, biến thành một sợi dây đeo tay, tiếp tục truyền linh lực dưỡng mạch cho nàng.
Tang Đại vuốt ve nó, nụ cười trên môi dần thu lại.