Trong phòng treo đầy dạ minh châu, sáng như ban ngày, ánh sáng trong suốt làm nổi bật thân hình cao lớn của người kia.
Túc Huyền chỉ mặc một bộ áo ngủ đen, càng tôn lên đôi vai rộng eo thon, mái tóc bạc lỏng lẻo rũ xuống trên vai, còn đọng lại vài giọt nước, hẳn là vừa mới tắm xong, dưới ánh sáng của dạ minh châu như có ánh bạc lấp lánh.
Hắn nghe thấy tiếng động quay đầu lại, nhạt nhẽo nhìn Tang Đại: “Bản tôn tối nay sẽ ở đây.”
Tang Đại: “... Yêu điện lớn như vậy.”
Túc Huyền: “Đây là chính điện của bản tôn, không được sao?”
Tang Đại hỏi: “Ngươi nói được sao?”
Túc Huyền gật đầu: “Bản tôn nói được.”
Tang Đại: "..."
Nàng quả quyết quay người: "Vậy ta đi nơi khác ở."
Cánh cửa nội điện lúc này bị đóng lại.
Túc Huyền: "Ngươi ở tại chủ điện của bản tôn, bản tôn sẽ đích thân trông coi ngươi."
Nhưng bên tai nàng lại nghe được: [Cùng Đại Đại ở chung một chỗ, Đại Đại thơm quá, mềm mại quá, ta thật thích, ta chỉ muốn lén hôn một cái thôi!]
Tang Đại: "..."
Nàng im lặng không nói gì, nhưng cũng biết Túc Huyền chỉ nghĩ thế, hắn sẽ không vượt quá giới hạn, trong chuyện này nàng rất yên tâm về hắn.
Túc Huyền dùng linh lực hong khô tóc mình, nhìn thấy sợi tóc của nàng vẫn còn nhỏ giọt nước, hắn đột nhiên tiến lên trước.
Bóng dáng cao lớn của hắn chắn trước mặt nàng, cổ áo trung y hơi mở ra, lộ rõ yết hầu và xương quai xanh cùng l*иg ngực rắn chắc, lớp áo mỏng manh bị ướt lúc nãy giờ dính sát vào người, ở khoảng cách gần thế này, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ bắp mượt mà và cơ bụng rõ ràng.
"Túc Huyền, ngươi làm gì?"
Tang Đại muốn lùi lại, nhưng bước chân vừa lùi một bước đã chạm vào giá treo áo phía sau, đúng ngay ở lưng nàng, khiến nàng không thể lui được nữa.
Túc Huyền tiến thêm một bước, khiến nàng bị kẹt giữa vòng tay hắn và giá treo áo phía sau.
Hình dáng nhỏ nhắn của nàng, so với dáng người cao lớn của yêu tộc, trông nàng giống như bị hắn hoàn toàn ôm gọn trong lòng.
"Túc Huyền?"
Tang Đại có chút không thoải mái, hai cánh tay giơ lên chắn trước ngực, vừa vặn đặt lên ngực Túc Huyền.
Thân nhiệt của yêu tộc cao hơn nhiều so với nhân tộc, hoàn toàn khác biệt với thân thể lạnh lẽo của nàng lúc này.
Túc Huyền đặt tay lên lưng nàng, linh lực ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền ra, tràn qua kinh mạch của nàng, lập tức xua tan cái lạnh đang ẩn náu trong cơ thể nàng, và mái tóc đen còn đang nhỏ giọt nước cũng dần được hong khô.
Kể từ khi bị kiếm tông hạ độc, không thể sử dụng linh lực, kinh mạch của nàng thường xuyên bị tổn thương nghiêm trọng.
Lúc thì sốt cao, lúc thì bị cảm lạnh.
Túc Huyền chống trước người nàng, đôi tay thon dài đặt trên lưng nàng, bàn tay rộng lớn dường như có thể nắm trọn vòng eo nhỏ nhắn của kiếm tu, linh lực từ lòng bàn tay hắn tràn ra, nàng không có ý muốn kháng cự.
Hắn vừa mới tắm xong, trên người thoang thoảng mùi hương thảo mộc, nàng vô thức hít thở sâu, sau đó mới chợt nhận ra hành động của mình có chút kỳ quái.
Tóc đã khô rồi, nàng quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Được rồi."
Rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng rơi vào tai Túc Huyền lại mang theo chút ý nghĩa khác.
Hắn chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, gân xanh trên trán nhảy lên, tay đặt trên eo nàng không kìm được mà siết chặt, kéo nàng sát vào lòng, khiến nàng gần như dán chặt vào ngực hắn, mũi chỉ cách xương quai xanh của hắn chưa đến một phân.
Thực sự quá khát khao nàng rồi.
Kiếm tu mà hắn mong nhớ bấy lâu giờ đang nằm trong lòng, cả hai người chỉ mặc trung y ngủ, lớp áo mỏng manh không thể ngăn cản được nhiệt độ cơ thể, thân nhiệt của Túc Huyền cao hơn nhiều so với nàng, thân thể mát lạnh của nàng trong lòng hắn, như được bao bọc trong một lò sưởi.
Nhưng chưa phải lúc, nàng vẫn chưa sẵn sàng.
Túc Huyền quay đầu lại, nhắm mắt, thở dài một hơi.
Khi mở mắt ra, du͙© vọиɠ trong mắt hắn đã bị đè nén, trở lại vẻ lạnh lùng như thường ngày.
"Đêm đã khuya, nghỉ ngơi thôi."
Khi hắn buông eo nàng ra,Tang Đại nhạy bén cảm nhận được một luồng linh lực ấm áp lại một lần nữa tràn vào tứ chi bách hải của mình.