Tang Đại nghĩ rằng cuối cùng Túc Huyền cũng nhận ra sự không thỏa đáng, trong lòng cảm thấy an tâm đôi chút, đang định gọi hắn cùng ra ngoài.
[Thật muốn ngủ cùng Đại Đại.]
Tang Đại: "?"
Nàng luôn giữ vẻ điềm tĩnh, dù gặp phải chuyện gì kinh ngạc cũng không để lộ cảm xúc, nhưng lúc này đôi đồng tử cũng không kìm được mà co lại.
Túc Huyền mặt mày lạnh nhạt, nhưng thực ra trong ý thức của Tang Đại lại ồn ào không yên.
[Muốn hôn, muốn ôm, sắp đến kỳ động dục rồi, năm nay có thể cùng Đại Đại trải qua không?]
Tang Đại không biểu lộ cảm xúc: Không, không thể.
[Nhưng chưa hợp thể, không danh không phận... Đáng giận, khi nào mới có thể thành thân với Đại Đại, lễ phục thành hôn đã chuẩn bị xong…]
Khóe mắt Đại Đại giật giật, hắn thật sự rất sốt sắng.
[Không đúng, Đại Đại gầy rồi, lễ phục phải sửa lại... Sửa như thế nào đây, hiện tại yêu giới hình như không còn chuộng kiểu dáng này, không biết Đại Đại thích—]
Tang Đại nhắm mắt lại, cuối cùng không chịu nổi, phải giơ tay ngắt lời: "Túc Huyền."
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Túc Huyền chớp nhẹ đôi mi dài, mái tóc bạc buông xuống vai, tựa như có ánh trăng chảy trôi, tinh khiết như ngọc. Đôi mắt nhạt màu nhìn về phía Tang Đại, yết hầu khẽ chuyển động.
Tang Đại vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đang định mở miệng nói.
[Tay của Đại Đại thật nhỏ, thật trắng, muốn hôn, muốn cắn.]
Lại còn muốn cắn?
Dù có giáo dưỡng tốt đến đâu, Tang Đại cũng không nhịn được thở dài một hơi dài, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn tát hắn một cái để hắn tỉnh lại, nàng quyết đoán rút tay lại.
Nàng không nói một lời, như đang trốn chạy khỏi Túc Huyền, bước ra khỏi nội điện, vén màn châu lên, đi qua hành lang dài đến gian phòng dùng bữa.
Thuý Thược đứng ở cửa, nhìn thấy Tang Đại bước ra liền cúi người chào nàng: "Tiểu thư."
Giọng nói nàng ta như đang kìm nén cười.
Tang Đại trong lòng đã bực bội với Túc Huyền, giờ lại thấy Thuý Thược nhịn cười, dù có điềm tĩnh đến mấy cũng không kìm được mà mặt hơi đỏ lên.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, mang theo chút tức giận quay lại nhìn, liền đối diện với ánh mắt của Túc Huyền.
Đôi mắt lưu ly của hắn bình thản như nước, chiếc áo choàng đen kéo dài phía sau, bàn tay phải với khớp xương rõ ràng đang cầm thanh kiếm Tri Vũ của nàng.
Sau đó...
[Có bị sốt không, sao mặt lại đỏ lên?]
Tang Đại trong lòng bối rối, muốn chuyển chủ đề: "Ta hơi đói—"
[Nhưng vẫn thật đẹp, muốn hôn, muốn cắn một cái.]
Tang Đại: "……"
Không chịu nổi nữa rồi.
Tang Đại lập tức tiến lên đoạt lấy thanh kiếm của mình: "Túc Huyền, để lại kiếm của ta, ngươi có thể đi rồi."
Nàng đặt thanh Tri Vũ Kiếm lên bàn, quay lưng về phía Túc Huyền để tránh nghe thấy những tiếng nói trong lòng hắn.
Cả Thuý Thược và Túc Huyền đều không hiểu vì sao nàng đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy.
Thuý Thược thoáng bối rối nhìn về phía tôn chủ, nhưng lại phát hiện tôn chủ cũng tỏ vẻ mờ mịt không kém.
Túc Huyền thậm chí còn nhìn sang Thuý Thược, ánh mắt như muốn hỏi: "Nàng làm sao vậy?"
Thuý Thược nào dám trả lời.
Lo sợ tôn chủ sẽ trách phạt, nàng ta vội cúi đầu nói: "Đã đến giờ dùng bữa rồi, tôn chủ có muốn ở lại dùng bữa không?"
Tang Đại: "Hắn không cần—"
Túc Huyền: "Cũng được, bản tôn cũng đói rồi."
Lời nói của hai người gần như đồng thời vang lên.
Thuý Thược ngẩn người, bắt gặp ánh mắt của tôn chủ nhìn lại, liền vội gật đầu: "Vâng, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị ngay."
Tang Đại nhẹ nhàng cau mày nhìn sang, Túc Huyền đã yên vị bên cạnh nàng.
Không rõ là cố ý hay vô tình, trong bao nhiêu ghế hắn không ngồi, lại cố tình chọn chiếc ghế cạnh nàng.
Túc Huyền vốn là người sống xa hoa, dù chỉ là thường phục nhưng cũng vô cùng hoa mỹ và đắt tiền. Tấm áo choàng rộng lớn màu đen rủ xuống vừa đủ để chạm vào thân thể của Tang Đại, mang theo hương thơm đặc trưng của hắn, loại hương thơm lạnh lùng mà chỉ có riêng Túc Huyền mới có. Bao năm qua nàng chưa từng ngửi thấy hương thơm tương tự từ bất kỳ ai khác.
Tiểu Túc: Mỗi ngày tự nhủ, sao vợ mình lại đẹp thế này!! Cắn cắn một cái!
Tang Đại: Nhắm mắt, nhịn.