Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tỉnh Lại Ta Nghe Được Suy Nghĩ Của Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 25: Tang Đại luôn tồn tại trong ký ức của hắn, tất cả những gì liên quan đến nàng, hắn chưa bao giờ quên.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tang Đại đã gầy đi.

Trong suốt hơn trăm năm qua, khi làm y phục theo ý của Túc Huyền, tất cả đều dựa theo hình dáng của Tang Đại trong ký ức.

Nhưng mười mấy năm trôi qua, nàng đã gầy đi, những bộ y phục trước kia nàng mặc đều không còn vừa nữa.

Liễu Ly Tuyết nhìn đại điện trống trải, lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.

Cũng đã mười mấy năm không gặp, hắn ta hoàn toàn không nhận ra Tang Đại đã gầy hay béo, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt, Túc Huyền liền phát hiện nàng đã gầy đi.

Rõ ràng nàng vẫn là dáng vẻ trước đây.

Cho dù là thay đổi nhỏ nhất, Túc Huyền cũng đều chú ý.

Bởi vì Tang Đại luôn tồn tại trong ký ức của hắn, tất cả những gì liên quan đến nàng, hắn chưa bao giờ quên.

Sau khi Tang Đại tỉnh dậy, trước mắt nàng là một tỳ nữ đang đứng.

Nàng chớp mắt, nhận ra đó là ai.

Là yêu tỳ hôm qua bị Túc Huyền mắng đuổi đi.

Thấy nàng tỉnh lại, tỳ nữ liền quỳ xuống hỏi: "Phu nhân, người muốn dậy không?"

Tang Đại xoa trán: "Đừng gọi ta là phu nhân nữa, các ngươi thật sự hiểu lầm rồi."

Tỳ nữ do dự: "Nhưng mà..."

"Nghe ta là được." Tang Đại ngồi dậy, cảm giác mệt mỏi trong cơ thể đã thuyên giảm nhiều: "Ngươi tên gì?"

Tỳ nữ kính cẩn đáp: "Nô tỳ tên Thúy Thược."

Tang Đại gật đầu: "Được, Thúy Thược, có thể lấy cho ta một bộ y phục không?"

"Dạ, phu... Tang cô nương."

Thúy Thược mang đến cho nàng một bộ y phục màu lam hồ, chế tác tinh xảo, chất liệu thượng hạng, đến cả lớp váy lụa bên ngoài cũng đặc biệt tỉ mỉ.

Khi nhận lấy, Tang Đại có chút ngẩn ngơ, không biết đã bao lâu rồi nàng không mặc y phục màu xanh lam. Từ khi Ứng Hành phản bội, Kiếm Tông thu nàng vào đệ tử đường để dạy dỗ, từ đó nàng luôn mặc y phục của đệ tử Kiếm Tông.

Màu trắng làm nền, trên đó được thêu những cành trúc xanh bằng chỉ bạc, là họa tiết của Kiếm Tông.

Nhưng Tang Đại lại thích màu xanh lam, tua kiếm của nàng, Tri Vũ Kiếm, cũng được chính tay nàng đan từ sợi chỉ lam.

Nhìn nàng đứng ngẩn ra, Thúy Thược nghĩ rằng nàng không biết cách mặc, liền vô thức tiến lên muốn giúp nàng: "Cô nương, để nô tỳ giúp người mặc y phục."

Tang Đại lùi lại: "Không cần, ta tự làm được, ngươi ra ngoài trước đi."

Thúy Thược lưỡng lự, nàng là người được Túc Huyền phái đến để chăm sóc vị cô nương này. Nếu để Tôn chủ biết cô nương phải tự mình mặc y phục, e rằng nàng sẽ bị phạt.

Nhưng Tang Đại lại nói: "Hắn sẽ không phạt ngươi đâu, có ta ở đây thì không sao, ngươi lui xuống đi."

Thúy Thược do dự rất lâu giữa Tang cô nương và Tôn chủ nhà mình, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo Tang cô nương, dù sao hôm qua cũng chính Tang cô nương đã bảo vệ nàng ta khỏi cái chết.

"Vâng, nô tỳ cáo lui."

Nàng ta rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Tang Đại thay bộ y phục trên người, mặc vào bộ y phục mà Thúy Thược mang đến.

Y phục này có chất liệu rất tốt, khác hẳn với bộ đồng phục cho đệ tử mà nàng thường mặc, cảm giác vô cùng thoải mái, mềm mại và mịn màng khi chạm vào da.

Chỉ có điều phần eo hơi rộng.

Nàng thắt chặt lại đai lưng, như vậy mới vừa vặn.

Khi Tang Đại mặc y phục ra ngoài, một bóng đen cao lớn liền xuất hiện trước mặt nàng.

Không cần nhìn cũng biết là con hồ ly nào đó, hắn luôn đi những bước dài, khí thế hùng hổ khiến người khác không dám chọc vào.

Thúy Thược tiến lên hành lễ: "Kính chào Tôn chủ."

"Ừm."

Tang Đại đứng im không nhúc nhích, mắt nhìn Túc Huyền đang tiến về phía nàng.

Tóc đen của kiếm tu được búi lên, trang sức trên trán tinh xảo, bộ y phục màu lam hồ khéo léo tôn lên dáng người mảnh mai, khác hẳn với hình ảnh kiếm tu cổ điển cứng nhắc trước kia.

Trước đây, Tang Đại luôn mặc bộ y phục trắng của kiếm tu, tóc đen được buộc cao thành đuôi ngựa, chỉ có một cây trâm gỗ làm trang sức.

Rõ ràng rất thích những cây trâm, thích màu xanh lam, tua kiếm luôn được thay đổi một cách tinh xảo, nhưng dù tua kiếm khác nhau nhưng chúng đều có cùng một màu lam.
« Chương TrướcChương Tiếp »