Nhưng Túc Huyền đã động tâm từ khi nào?
Tang Đại cũng không thể nhận ra.
Hai người đã quen biết nhau hơn trăm năm, những năm qua không ít lần giao tranh, mỗi lần gặp mặt là muốn bóp chết đối phương, mỗi lần đều đánh nhau không dưới mấy ngày. Việc tu vi của Tang Đại có thể tiến bộ vượt bậc, một phần cũng nhờ những lần thực chiến với Túc Huyền, nàng luôn coi hắn như một mục tiêu luyện kiếm rất tốt.
Dù sao Túc Huyền cũng chịu đòn giỏi, tu vi lại cao.
Lúc bị mang về đây, Tang Đại tưởng rằng mình sẽ chết dưới tay Túc Huyền, nàng chẳng còn gì, kiếm bản mệnh bị gãy, kim đan cũng nứt vỡ, kỳ tài kiếm đạo một thời hoàn toàn lụi tàn, đến Kiếm Tông cũng từ bỏ nàng.
Không ngờ lúc khốn cùng nhất, người duy nhất cứu nàng lại là kẻ từng là đối thủ một mất một còn với nàng.
Nếu không phải đột nhiên nghe được tiếng lòng của hắn, đánh chết Tang Đại cũng không dám tin Túc Huyền lại thích nàng.
Tang Đại khép mắt, khóe môi hơi nhếch lên, như tự giễu.
Nhưng hiện tại nàng không thể đáp lại tình ý của Túc Huyền.
"Đại Đại."
Đêm trước khi Ứng Hành phản bội, hắn ta từng đến tìm nàng.
Hoa rơi đầy sân, khi ấy Tang Đại chỉ mới mười tuổi, mặc một bộ y phục luyện công, đứng đó với thanh kiếm trên lưng.
Ứng Hành ngồi trên ghế đá trong sân, dáng người thấp bé của Tang Đại vừa tầm nhìn thẳng với hắn ta.
Hắn ta xoa đầu nàng, vẻ mặt vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng ánh mắt lại vô cùng phức tạp.
"Đại Đại, dù sau này ngươi gặp phải chuyện gì, nhất định phải nhớ kỹ, đi trên con đường của mình, đừng nghe, đừng nhìn, đừng dừng lại."
"Chúng ta đều không sai, sai là ở bọn họ."
Ngày hôm sau, chân tướng sự việc phá hủy linh mạch Quy Khư, tàn sát toàn bộ đạo quán Thương Ngô được tiết lộ, là do tiên quân Ứng Hành của Kiếm Tông gây ra.
Tiên Minh phán hắn ta có tội, Ứng Hành chủ động tiết lộ mình là người thức tỉnh linh căn cấp thiên, một mình phá vòng vây tứ giới, chạy trốn, rời xa Tang Đại.
Tứ giới truy sát hắn ta, bởi vì linh mạch Quy Khư bị phá hủy.
Toàn bộ linh mạch tu hành của tứ giới đều phát sinh từ linh mạch Quy Khư, Ứng Hành phá hủy linh mạch Quy Khư chẳng khác nào cắt đứt con đường tu hành của cả giới tu chân. Những năm qua, tứ giới luôn tìm cách sửa chữa linh mạch Quy Khư, nếu không, việc tứ giới diệt vong chỉ là vấn đề thời gian.
Sau đó, tin tức Ứng Hành chết trong Yêu Vực được truyền ra, lúc đó Tang Đại mười hai tuổi, một mình đến Yêu Vực để muốn thu hồi di thể của hắn ta.
Chỉ còn vài mảnh vải rách, chẳng còn gì nữa, ngay cả Minh Giới cũng không tìm thấy hồn phách của Ứng Hành, mọi người đều nói hắn đã hồn phi phách tán, về việc ai gϊếŧ hắn ta, cũng không ai biết.
Tứ giới ra lệnh truy sát, ai mà biết Ứng Hành bị ai gϊếŧ chứ?
Tang Đại vùi mặt vào trong chăn gấm.
Về chuyện Ứng Hành và linh mạch Quy Khư, trong cuốn sách này không hề viết, toàn bộ nội dung cốt truyện xoay quanh Thi Yểu và Thẩm Từ Ngọc, đều là những đoạn tình cảm yêu đương.
Nàng không tin vào những việc năm đó, Ứng Hành không thể phá hủy linh mạch Quy Khư, cũng không thể tàn sát đạo quán Thương Ngô.
Nhưng linh ấn lưu lại trong linh mạch Quy Khư là của Ứng Hành, trên xác chết ở đạo quán Thương Ngô cũng có linh ấn của Ứng Hành, người có thể tiến vào Tiên Cảnh Quy Khư, chạm tới linh mạch Quy Khư chỉ có thể là người thức tỉnh linh căn cấp thiên.
Mà Ứng Hành đã che giấu thân phận của mình là người thức tỉnh linh căn cấp thiên.
Vô số chứng cứ bày ra trước mắt, nói với thế nhân, cũng nói với nàng, Ứng Hành chính là hung thủ phá hủy linh mạch Quy Khư, tàn sát đạo quán Thương Ngô, là tội nhân của cả tứ giới.
Nhưng Ứng Hành làm sao có thể làm những chuyện như vậy?
Tang Đại từ lúc ba tuổi đã được giao cho Ứng Hành dạy dỗ, nhận thức của nàng đối với thế giới này phần lớn đều nhờ vào Ứng Hành, chính hắn ta đã dạy nàng rằng kiếm trong tay kiếm tu phải trở thành tấm khiên bảo vệ cho chúng sinh, dạy nàng yêu sinh linh, yêu chúng sinh, kiên định bước trên con đường của mình.
Hắn ta là một sư phụ rất tốt, rất dịu dàng, cũng rất bao dung, đối với nàng vô cùng chăm sóc, dạy dỗ cũng đặc biệt tận tâm, trong khi tất cả mọi người đều coi người thức tỉnh linh căn cấp thiên là một thanh kiếm sắc bén của tông môn, chỉ có Ứng Hành là ngầm cho phép nàng lười biếng, ngầm đồng ý cho nàng trốn xuống núi chơi.