Tiêu Đằng không hiểu nổi lí lẽ của Mạc tổng nhà mình là gì nữa, lúc trước anh gọi Tôn tiểu thư là thiếu phu nhân thì mắng anh, bảo anh không được gọi, bây giờ anh gọi là Tôn tiểu thư thì chỉnh lại bắt anh gọi là thiếu phu nhân. Lại nói thiếu phu nhân của nhà họ Mạc hết lần này đến lần khác bắt anh phải gọi bằng họ của mình. Hai phu thê nhà này thích chơi trò làm khó người khác lắm thì phải.
Tiêu Đằng thở dài ủ rủ ra khỏi toilet, có muốn về thì cũng phải gọi Thẩm Nghiệp Thành tới bàn giao dự án đã chứ, mệt chết anh rồi.
Tiêu Đằng liên hệ với trợ lí của Thẩm Nghiệp Thành, rất nhanh ông ta đã có mặt tại IT.
Ở một tập đoàn bất động sản lớn như IT, một cổ đông giữ 5 phần trăm cổ phần không tính là nhỏ và cũng được xem là người có tiếng nói trong hội đồng quản trị nhưng từ khi Mạc Thiên Nhật Dạ lên nắm quyền ông ta chỉ được chào đón với tư cách là người nhà của Thẩm Quyên Ly. Bây giờ hắn không có mặt ở đây nên cũng chẳng có ai chào đón ông cả.
Thẩm Nghiệp Thành cùng trợ lí tự lên phòng làm việc của giám đốc, lúc Tiêu Đằng mở cửa, trông thấy Lịch Nhi ông ta có chút sững sờ.
Thẩm Nghiệp Thành cứ tưởng mình nhận dự án mới từ tay Tiêu Đằng, thật không ngờ lại gặp con nhỏ họ Tôn kia kênh kiệu ngồi trên ghế giám đốc nhìn ông bằng ánh mắt của kẻ có quyền thế. Thẩm Nghiệp Thành dừng lại thật lâu cũng không bước vào.
- Thẩm tổng có vấn đề gì sao?
Lịch Nhi biết trong đầu Thẩm Nghiệp Thành đang nghĩ tới cái gì, không phục lẫn xem thường là ánh mắt ông ta dành cho cô lúc này. Lịch Nhi phát hiện ra mình lại có một trò tiêu khiển mới đó chính là khiến bọn người thâm hiểm kia chán ghét khi nhìn thấy cô.
Thẩm Nghiệp Thành di chuyển gót giày bước vào giữa phòng, nụ cười khinh miệt lộ rõ trên miệng.
- Tôi tưởng Tôn tiểu thư đang bận ở Mạc gia, giúp Mạc phu nhân chọn tên để đặt cho con trai của Nhật Dạ và Quyên Ly rồi, không ngờ lại có thời gian đến đây.
Thẩm Nghiệp Thành định di chuyển tới bàn tiếp khách nhưng Tôn Lịch Nhi vẫn ngồi yên trên ghế của mình không có ý rời đi, vậy nên ông ta cũng phải đứng trước bàn làm việc không ngồi nữa. Một con nhóc ranh dám xem ông như nhân viên tới để giao nhiệm vụ, để xem nó còn kênh kiệu được bao lâu.
Lịch Nhi nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Nghiệp Thành rằng cô chỉ là kẻ ngu chấp nhận chia sẻ chồng cho người khác, còn để người khác sinh con cho chồng mình, cô cũng không gặp ông ta được mấy lần, vì đâu mà ông ta lại có thành kiến với cô như vậy, cô đã không nói thì thôi đi còn ngang tàn làm tới.
Lịch Nhi không tức giận chỉ nhàn nhạt cười, cô ngả lưng vào ghế vô cùng tự nhiên đáp lại.
- Tôi không đủ vinh hạnh để đặt tên cháu trai của hai nhà Mạc Thẩm, tôi chỉ có quyền ngồi đây điều hành tập đoàn bất động sản lớn nhất Châu Á thôi.
Muốn khoe mẽ với cô sao, cô cho ông ta toại nguyện, cái miệng kia cứ tiếp tục huênh hoang đi, đợi cô tìm được chứng cứ phạm tội của ông ta rồi, kiện tới chính phủ cô cũng kiện.
Thẩm Nghiệp Thành tức giận, tay chân không biết bấu víu vào đâu, một đứa ranh con lại dám khoe khang với ông sao?
Lịch Nhi với tư cách là người chiến thắng trong cuộc chiến khoe khoang nhàm chán vừa rồi thừa thắng xông lên.
- Có lẽ lúc nãy trợ lí Tiêu chưa nói với Thẩm tổng mục đích tôi gọi ông tới đây là gì, tôi cũng không có thời gian để vòng vo nên nói thẳng. Không biết hạng mục xây dựng khu vui chơi Liên Thanh, Thẩm tổng có muốn nhận không?
Thẩm Nghiệp Thành ngẩn người một lúc, không nghĩ ra tại sao Tôn Lịch Nhi lại giao hạng mục này cho mình. Khu vui chơi Liên Thanh được dự kiến sẽ là khu vui chơi tích hợp lớn nhất châu Á, chỉ cần xây dựng và bàn giao xong thì Dực Phong của ông sẽ đẻ thêm được mấy công ty con nữa. Tôn Lịch Nhi ghét ông như vậy, sao lại giao lại nó cho ông?
Lịch Nhi chăm chú nhìn biểu cảm phong phú trên mặt Thẩm Nghiệp Thành môi cong lên một đường tuyệt mĩ, thấy tiền thì mắt ai cũng phải sáng lên thôi. Cô sửa giọng nghiêm túc hỏi.
- Hình như Thẩm tổng không mặn mà lắm thì phải, vậy thì để tôi giao lại cho…
- Không không, tôi nhận, Tôn tiểu thư quả thật rất có năng lực, rất biết nhìn người. Chuyện này cứ giao lại cho Dực Phong bảo đảm sẽ không có sai sót gì.
Lịch Nhi nhẹ gật đầu, cô rủ hàng mi dài xem các móng tay của mình đã dài thêm được bao nhiêu và không nói gì thêm nữa làm Thẩm Nghiệp Thành sượng người đứng đó không biết phải làm gì. Từ một người khởi đầu châm chọc trước bây giờ ông ta lại trở lại kẻ dưới quyền Tôn Lịch Nhi, nếu không phải vì hạng mục béo bở này thì còn lâu ông mới đứng đây nhìn khuôn mặt kênh kiệu của cô ta. Tra nam tiện nữ, ở gần nhau lâu ngày đều đáng ghét giống nhau.