“... Rốt cuộc vị Định Vương điện hạ này có mưu đồ gì đây?"
Nếp nhăn giữa mày Hoài An Hầu lại sâu hơn một chút: "Phu nhân, ta rất lo lắng."
Sắc mặt Hoài An Hầu phu nhân cũng mang theo vẻ lo lắng, ở góc không ai dò xét này, bà im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Định Vương không họ Bùi."
Vị Vương gia khác họ duy nhất của Đại Ung, Định Vương quyền thế ngập trời, không họ Bùi.
Mà Hoàng thất hiện nay của thiên hạ lại mang họ Bùi.
Mấy vị Thân vương minh tranh ám đấu thì thôi đi, dù sao cũng là huyết mạch Hoàng thất.
Định Vương là Vương gia khác họ, vào lúc Hoàng đế cáo ốm một tháng không thượng triều lại hồi kinh, nếu có mưu đồ gì… chỉ e thiên hạ sẽ đại loạn.
Hoài An Hầu thở dài một hơi: "Phu nhân, ta luôn cảm thấy, lần hồi kinh này, không nên xảy ra."
Lúc Hoài An Hầu đang lo lắng không yên, Vân Thành đã ôm tin tức nóng hổi nghe lén được, hưng phấn trở về Xuân Vu viện.
Chung Yến Sinh uể oải tựa vào đầu giường, khuấy bát cháo cá còn thừa phân nửa, y không có khẩu vị gì, nha hoàn bên cạnh nhẹ giọng dỗ dành: "Là cá biển Đông Hải mà Hầu gia đặc biệt kêu người đi tìm để bồi bổ thân thể cho ngài, ngài ăn thêm một miếng có được không?"
Chung Yến Sinh nắm chặt muỗng sứ.
Trước kia y không cảm thấy gì, bây giờ chỉ cảm thấy... nhận mà hổ thẹn.
Gương mặt Tiểu Thế tử trời sinh cực kỳ thanh tú xinh đẹp, đôi mắt đào hoa ẩn tình khi cụp xuống không nhìn ai, đuôi mắt đen nhánh, lông mi như cánh bướm, đặc biệt khiến người ta yêu thương.
Đối mặt với sự tấn công như vậy, ý chí của nha hoàn cũng lung lay sắp đổ: "Nếu, nếu ngài thật sự không muốn..."
Đúng lúc này, Vân Thành xông vào phòng: "Thiếu gia!"
Nghe ra sự khác thường trong giọng nói của Vân Thành, tinh thần Chung Yến Sinh trở nên phấn chấn, y gạt bỏ những suy nghĩ lung tung lộn xộn, liếc mắt nhìn Vân Thành, húp soàn soạt mấy miếng cháo còn lại, nhận lấy khăn lau miệng: "Ta ăn xong rồi, ngươi đi xuống đi."
Nha hoàn được Hoài An Hầu phu nhân phái đến giám sát Chung Yến Sinh ăn cơm uống thuốc đột nhiên hoàn hồn, đỏ mặt, lén nhìn khuôn mặt thanh tú của tiểu Thế tử thêm một cái, mới lặng lẽ thu dọn bát đĩa lui ra ngoài.
Người vừa đi, Chung Yến Sinh đã sốt ruột nhảy xuống giường, mái tóc dài xõa tung, đi chân trần, hai mắt sáng lấp lánh: "Vân Thành, ngươi đã hỏi thăm được rồi sao? Nhanh vậy?"
Tiểu tổ tông vừa mới khỏi bệnh đã đi chân trần trên mặt đất, Vân Thành đau đầu, ấn y ngồi xuống, xoay người đi tìm giày vớ: "Đúng lúc thôi! Lúc ta rời khỏi chủ viện, vừa hay nghe thấy Hầu gia và phu nhân đang thảo luận, Thiếu gia, ta liều mạng nghe lén giùm ngài đấy!"
"Vất vả rồi, tháng này tăng thêm tiền tiêu vặt cho ngươi!"
Chung Yến Sinh kiên nhẫn tò mò ngồi trên ghế, hai mắt xoay tới xoay lui theo Vân Thành: "Vậy người đó ở đâu, ngươi có nghe thấy không?”
"Ta nghe Hầu gia nói, chỗ đó gọi là biệt viện Trường Liễu, cũng nghe được phương hướng đại khái."
Nói xong, Vân Thành cầm đôi vớ mềm mại đến.
Đôi khi cũng không thể trách Hoài An Hầu phu nhân quá nuông chiều Tiểu Thế tử được, da thịt Chung Yến Sinh nhạy cảm, chỉ có thể mặc đồ dệt bằng lụa, nếu chất liệu hơi thô ráp một chút, y mặc một lát cũng có thể bị nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy đau đớn.
Ngay cả Hầu gia cũng sẽ không nói gì về mấy chuyện này, Hầu gia chỉ dám nói hai câu nghiêm khắc ngoài miệng với Tiểu Thế tử.
Chung Yến Sinh lắc bàn chân trắng nõn như tuyết, nhịn không được khen ngợi: "Vân Thành, ngươi thật sự quá đáng tin cậy, quá lợi hại!"
Vân Thành gãi đầu, đỏ mặt cười ngây ngô.
Hỏi thăm được nơi ở, Chung Yến Sinh có hơi không thể ngồi yên được, y rất muốn lập tức ra khỏi thành đi tìm người.
Nhưng vẫn chưa đúng lúc.
Hoài An Hầu và Hoài An Hầu phu nhân không muốn y chạm mặt với vị Thiếu gia thật, y phải hành động thật lặng lẽ mới được.