Vân Thành đợi một lúc lâu, xác định Chung Yến Sinh không nói tiếp, gãi đầu: "Thiếu gia, ngài còn chưa nói cho ta biết, người ngài muốn tìm họ gì tên gì, dáng vẻ thế nào, ở đâu, thân phận là gì?"
Chung Yến Sinh bị hỏi liền á khẩu.
Y đều không biết gì cả.
Mọi thứ trong mơ đều mơ hồ, sau khi tỉnh lại y chỉ nhớ rõ phát triển đại khái, còn tin tức của vị Thiếu gia thật, có thể nói y hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng dù sao cũng không thể kêu Vân Thành đi mò kim đáy bể được.
Chung Yến Sinh mím chặt môi, vắt óc suy nghĩ một hồi, gian nan đào ra chút manh mối, khô khan nói: "Người kia, hiện đang ở trong một biệt viện ngoại ô kinh thành, đang bị bệnh, thân phận có hơi đặc thù, không tiện gặp người."
Vân Thành nhìn Chung Yến Sinh: "..."
Chung Yến Sinh chân thành nhìn Vân Thành: "..."
Chung Yến Sinh chột dạ trong ánh mắt Vân Thành một lát, chậm rì rì bổ sung thêm một câu: "Vị trí cụ thể, hẳn là phụ thân mẫu thân của ta biết."
Vân Thành rất khó hiểu: "Vậy tại sao ngài không hỏi thẳng Hầu gia và phu nhân?"
Chung Yến Sinh há miệng, cổ họng bỗng nhiên ngứa ngáy, y nắm tay che miệng, ho khan dữ dội, sắc mặt tái nhợt hiện lên vài phần ửng hồng bệnh tật, ngược lại môi trắng bệch, thật khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Vân Thành hoảng sợ, vội vàng đưa trà nóng cho Chung Yến Sinh, nhẹ nhàng vỗ lưng cho y thuận khí.
Vốn là giả vờ ho, sau đó Chung Yến Sinh thật sự ho đến khó chịu muốn chết, y ho đến hoa mắt chóng mặt, khó khăn lắm mới bình tĩnh thở ra một hơi, bưng chén trà nhuận giọng, giọng nói khàn khàn, khó khăn thốt ra từng tiếng vỡ vụn: "Không được hỏi, trước mặt họ, ngươi không được nói gì hết."
Nhìn y như vậy, Vân Thành nào dám có nghi vấn, hắn kinh hồn bạt vía bảo đảm: "Vâng vâng, Thiếu gia yên tâm đi, một chữ ta cũng không nói ra ngoài đâu!"
Chung Yến Sinh cảm thấy hơi hài lòng, liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thấy không còn sớm nữa, y uống cạn ngụm trà nóng cuối cùng trong ly liền đuổi người: "Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, ta khỏe rồi, đừng canh ta nữa.”
Vân Thành không đi ngay, hắn quan sát một lát, xác định Chung Yến Sinh thật sự không có chuyện gì mới cầm quyển sách kia lên: "Vậy Thiếu gia, có muốn đốt sách nữa không?"
"Không đốt nữa." Chung Yến Sinh quyết định rộng lượng một chút, tha cho quyển sách chó má kia một mạng: "Ta muốn yên tĩnh một mình, ngươi ra giường ngoài ngủ đi."
Đợi Vân Thành nghe lời vòng qua bình phong rời đi, Chung Yến Sinh bắt đầu suy nghĩ kỹ kế hoạch của mình.
Mọi thứ tạm thời vẫn có thể cứu được, nếu không tiện ra tay từ chỗ phụ thân mẫu thân, vậy thì ra tay từ vị Thiếu gia thật kia vậy.
Y định kết giao với vị Thiếu gia thật kia, hòa hoãn bầu không khí giữa hắn ta và Hầu phủ, thay đổi thái độ của phụ thân mẫu thân.