Từ nhỏ Tiểu thế tử đã được nuôi dưỡng trong khuê phòng, tính tình thuần khiết, không rành thế sự, biết đâu là bị người ta lừa thì sao?
Vân Thành giãy dụa hồi lâu, với thân phận và địa vị của mình, hắn không tiện nói gì, chỉ có thể uyển chuyển khuyên nhủ: "Thiếu gia, ngài phải nhìn cho rõ người."
Nhìn cho rõ người gì chứ, chẳng lẽ y còn có thể tìm nhầm Thiếu gia thật sao?
Chung Yến Sinh khó hiểu ừm một tiếng: "Biết rồi, Vân Thành, sao hôm nay ngươi lại lắm lời vậy?"
Hôm nay hai người xuất phát sớm, đến Trường Liễu biệt viện cũng sớm hơn bình thường rất nhiều, sáng sớm Vân Thành đã bị lôi dậy, buồn ngủ đến mức hai mắt díp lại, hắn định ngủ bù trên xe ngựa đợi Chung Yến Sinh.
Nhân tiện ngồi đợi, xem lúc Chung Yến Sinh ra ngoài, là tiểu hồ ly tinh nào tiễn thế tử.
Chung Yến Sinh hoàn toàn không nhận ra Vân Thành lo lắng, lúc nào cũng sợ thế tử nhà mình bị yêu ma quỷ quái ăn thịt, y nhẹ nhàng bước đến trước cổng lớn Trường Liễu biệt viện, vừa giơ tay lên chưa kịp gõ, cửa đã mở.
Mở rất nhanh, giống như là gấp không chờ nổi vậy.
Chung Yến Sinh dừng tay giữa không trung, do dự chào hỏi: "Triển hộ viện...?"
Tối qua, sau khi nhìn thấy con dấu kia, tâm trạng Vương gia hình như khá hơn một chút, cuối cùng Triển Nhung cũng thành công thoát khỏi một trận đòn, sự kính trọng của hắn ta đối với Chung Yến Sinh lại tăng thêm ba phần: "Mời."
Không biết tại sao, Chung Yến Sinh luôn cảm thấy hôm nay Triển Nhung đối xử với y khá hòa nhã.
Tuy rằng mặt mày Triển Nhung vẫn không có biểu cảm.
Trường Liễu biệt viện vô cùng lớn, hôm nay y lại đi đến nơi khác với hai chỗ trước đây, dọc đường đi đình đài lầu các san sát, hoa xuân nở rộ, núi giả hồ nước, đẹp như tranh vẽ.
Nội tâm Chung Yến Sinh giật thót, cuối cùng không nhịn được bắt đầu lo lắng.
Có phải phụ thân y đã tham ô không, nếu không thì sao ông có thể có tư trạch quy mô như vậy? Lỡ như bị nhóm Ngự sử trong Đô Sát viện phát hiện, dâng một tờ tấu chương lên Hoàng thượng, chẳng phải Hầu phủ sẽ bị tịch biên gia sản sao?
... Không được, phải về khuyên nhủ Hoài An Hầu làm quan cho tốt, cần chính yêu dân, liêm khiết công minh mới được.
Nghĩ ngợi lung tung, Chung Yến Sinh theo Triển Nhung bước qua cửa vòm, vào phòng, y mới phát hiện đây là một thư phòng.
Triển Nhung dừng lại ngoài cửa như thường lệ, Chung Yến Sinh nghĩ đến trải nghiệm lần trước, da đầu hơi tê dại, cẩn thận đi vào phòng, tránh cho bị dọa sợ.
Tiêu Lộng chống cằm lên khuỷu tay, ngồi trước án thư bên cửa sổ xem văn thư mà thuộc hạ trình lên, hoàn toàn không để ý đến Chung Yến Sinh đang lén lút đi vào.
Ngũ quan của hắn sắc nét, đường nét thực ra rất lạnh lùng, nụ cười có vẻ thân thiện nơi khóe miệng biến mất, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên mặt hắn, lụa mỏng che khuất đôi mắt, nửa sáng nửa tối, trong bóng tối đan xen, càng khiến hắn toát lên vẻ tuấn mỹ lạnh lùng vô song.
Chung Yến Sinh lén nhìn hai cái, âm thầm phát hiện, ca ca hình như đang tức giận.
Dù sao vị ca ca Thiếu gia thật này lúc nào cũng thay đổi thất thường, tính tình nắng mưa bất chợt, Chung Yến Sinh cũng đã quen, thấy Tiêu Lộng hình như đang nghiêm túc xem văn thư, không nhận ra y đã đến, Chung Yến Sinh liền không lên tiếng quấy rầy, bắt đầu đánh giá cách bài trí trong phòng.
Nhìn một cái, y vô cùng kinh ngạc.
Mấy bức danh họa, thư pháp của các đại sư, nghiên mực gốm sứ xanh nhạt quý giá, phỉ thuý điêu khắc sơn thuỷ giá trị liên thành, san hô đỏ Đông Hải, ngọc bội Tây Vực, thậm chí cuốn sách được đặt tùy tiện trên giá sách kia, là cuốn sách mà trước đây phụ thân đã nói muốn có được, nhưng nghe đồn đã thất truyền từ lâu!
Phụ thân à, rốt cuộc phụ thân đã tham ô bao nhiêu vậy!
Chung Yến Sinh đột nhiên choáng váng, miễn cưỡng vịn vào giá sách ổn định tinh thần, lần lượt nhìn qua.
Ý định ban đầu của Tiêu Lộng là để Chung Yến Sinh đợi một lúc, đợi đến khi Chung Yến Sinh không chịu nổi, chắc chắn sẽ giống như trước đây, ngoan ngoãn đến làm nũng, nhân tiện giải thích xin lỗi vì hôm qua không đến đúng giờ.
Nào ngờ đợi hồi lâu, hắn cũng không đợi được Chung Yến Sinh mở miệng, Tiêu Lộng liếc mắt nhìn, trong tầm mắt, Chung Yến Sinh đang mở to mắt, nhìn tới nhìn lui trong thư phòng, dáng vẻ vô cùng khϊếp sợ.
Hắn nhướng mày, đặt bút xuống, lười biếng dựa lưng ra sau.
Vật nhỏ cũng biết xem hàng đấy.