Bộ dạng làm nũng nũng nịu đó, giống hệt lúc nhỏ chơi xấu không muốn uống thuốc, Hoài An Hầu nhìn thấy, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị: "Ta nghe nói hôm nay con đi uống rượu với Tam thiếu gia phủ Bái quốc công?"
Một đám người lôi lôi kéo kéo giữa phố xá náo nhiệt, mấy người kia vẫn luôn nổi tiếng ở kinh thành, chuyện này đến tai Hoài An Hầu cũng là bình thường.
Chung Yến Sinh giơ tay thề: "Phụ thân, con không uống rượu, phụ thân không tin thì ngửi xem, trên người con không có mùi rượu."
Trên người y quả thật không có mùi rượu, nhưng hiển nhiên Hoài An Hầu không quan tâm đến cái này, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày rất sâu: "Ta biết con ở Hầu phủ một mình buồn chán, muốn kết giao bằng hữu, nhưng kết giao bằng hữu cũng phải phân biệt tốt xấu, Tam thiếu gia của phủ Bái quốc công..."
Hoài An Hầu không nói tiếp.
Ngoài dự đoán, giọng điệu của ông rất nghiêm túc, nhưng nặng nề trách móc Chung Yến Sinh về muộn lại không nhiều.
Cảm giác căng thẳng vì bị bắt quả tang của Chung Yến Sinh giảm bớt, y nghe ra ý tứ của ông, suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn gật đầu: "Phụ thân muốn con tránh xa Mạnh Kỳ Bình sao? Phụ thân yên tâm, con không thích gã, cũng sẽ không kết giao bằng hữu với gã đâu."
Trước giờ Chung Yến Sinh rất ngoan ngoãn, nghe vậy sắc mặt Hoài An Hầu mới dịu đi, ông ừm một tiếng: "Hôm nay bỏ qua, lần sau không được về muộn như thế nữa."
Chung Yến Sinh vui vẻ gật đầu: "Phụ thân là tốt nhất!"
Sắc mặt Hoài An Hầu vẫn nghiêm túc, dáng vẻ không định nói thêm gì, ông nhấc chân định rời đi.
Chung Yến Sinh thấy ông sắp đi, vội vàng lấy hộp gỗ đàn hương từ trong tay áo ra, đưa qua như đang hiến vật quý: "Quà cho phụ thân!"
Hoài An Hầu sững sờ, thấy đôi mắt sáng long lanh của y, ông đưa tay nhận lấy, mở hộp ra nhìn con dấu bên trong. Trời quá tối, không nhìn rõ chi tiết, nhưng dưới ánh sáng mờ ảo, Hoài An Hầu vẫn có thể thấy được chất liệu tinh tế bóng loáng.
Chung Yến Sinh rất mong nhận được hồi đáp, y tha thiết nhìn ông: "Phụ thân, phụ thân có thích không?"
Hoài An Hầu nổi tiếng là nghiêm nghị lạnh lùng, ít khi nói cười, nhưng lúc hai tay cầm lấy món quà mà tiểu nhi tử đột nhiên tặng, ông cũng nhịn không được lộ ra ý cười, sau đó nhanh chóng khôi phục sắc mặt như thường, mím môi ho khan một tiếng: "Cũng được."
Biết Hoài An Hầu nghĩ một đằng nói một nẻo, nói cũng được là đã rất thích rồi, Chung Yến Sinh cười đến hai mắt cong lên, trong lòng đắc ý, cảm thấy y đã làm chuyện này rất tốt.
Chắc ca ca ở Trường Liễu biệt viện cũng đã nhìn thấy con dấu rồi, không biết đối phương sẽ khắc chữ gì nữa.
Đêm nay xem như vô sự bình an trôi qua.
Chung Yến Sinh rút kinh nghiệm xương máu, quyết định đi sớm về sớm, nhân tiện sớm đến tìm vị kia ở Trường Liễu biệt viện để xin lỗi, hôm sau y dậy rất sớm, buồn ngủ đến mức mơ màng, nhưng vẫn kiên cường kéo Vân Thành ra ngoài.
Thấy Tiểu thế tử đi đường còn lảo đảo, lúc lên xe ngựa loạng choạng, suýt nữa còn dẫm hụt ngã xuống, vậy mà vẫn kiên trì ra khỏi thành đến Trường Liễu biệt viện, Vân Thành muốn nói lại thôi một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Thiếu gia, người mà ngài gặp ở biệt viện, thật sự là họ hàng của Hầu gia sao?"
Chung Yến Sinh đang dựa vào xe ngựa ngủ gật, đột nhiên nghe thấy câu này, y ngẩng phắt đầu lên, đầu đập mạnh vào thành xe, đau đến mức hít hà, lại không dám kêu lên, y lén xoa trán, mặt mày nhăn nhó: "Đương nhiên rồi."
Sao Thiếu gia thật lại không phải họ hàng chứ.
Giọng y vì đau mà hơi run rẩy, lọt vào tai Vân Thành lại thành ra chột dạ, Vân Thành càng thêm nghi ngờ.
Bình thường Tiểu thế tử không thích vận động, làm việc cũng chậm rì rì, thích nhất là lười biếng nằm trên xích đu ở trong sân, phơi nắng ngủ gật, cũng chưa từng giấu giếm người nhà làm chuyện gì.
Điều này quá bất thường.
Vân Thành suy nghĩ miên man, nội tâm bỗng giật thót.
Chẳng lẽ, người trong biệt viện kia hoàn toàn không phải là họ hàng gì, mà là một yêu nữ nào đó, ngày nào Tiểu thế tử cũng chạy ra ngoài hẹn hò với người ta sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này là chính xác.
Ngày nào cũng bất thường dậy sớm ra khỏi thành, ân cần chuẩn bị quà cáp, hôm qua đã muộn như vậy rồi, thế mà ngài ấy vẫn mạo hiểm không vào được thành, chạy đến tặng đồ cho người ta...
Quan trọng nhất là, còn không cho hắn nói với Hầu gia và phu nhân.
Chẳng lẽ, thân phận của nữ tử kia có vấn đề?