Chương 30

Con phố phía đông kinh thành phồn hoa náo nhiệt nhất, Cửu Hương Lâu nằm ở ngay cuối phố, dựa lưng vào hồ nước, vị trí rất đẹp.

Rõ ràng đám công tử bột này là khách quen của Cửu Hương Lâu, bọn họ vừa vào cửa đã có tiểu nhị ân cần ra đón, nở nụ cười rạng rỡ dẫn bọn họ lên phòng bao xa hoa nhất trên lầu. Phía sau rèm đã có cầm sư ca nữ đợi sẵn, trên bàn rượu ngon món ngon tỏa hương thơm, cửa sổ mở rộng, vòng qua bình phong liền thấy mái hiên đối diện san sát như rừng, trên hồ có không ít thuyền hoa qua lại.

Chung Yến Sinh tò mò nhìn về phía đó, nhận ra ánh mắt của y, có người đến gần: "Đang nhìn gì vậy?"

Trên đường đi, mọi người đã giới thiệu tên họ với Chung Yến Sinh, y nhớ người này tên là Mạnh Kỳ Bình, là Tam thiếu gia của phủ Bái quốc công.

Mạnh Kỳ Bình nhìn chằm chằm mặt Chung Yến Sinh, cười đầy ái muội: "Chung Tiểu thế tử muốn đến đó sao?"

Nghe vậy, có mấy người cũng mờ ám cười theo.

Chung Yến Sinh nhạy bén nhận ra người này không có ý tốt, nghiêng đầu: "Không được đến đó sao?"

Đôi mắt đen láy nhìn sang, ẩm ướt trong veo như nai con.

Ngực Mạnh Kỳ Bình xao động, còn chưa kịp mở miệng, đã bị người khác cảnh cáo: "Mạnh Tam, đừng dọa người ta."

Chung Yến Sinh là Tiểu thế tử của phủ Hoài An Hầu, ngoại tổ phụ là Tổng binh Thái Nguyên, phụ thân là Thiếu khanh Đại Lý tự, cho dù gia thế không bằng gã, nhưng cũng không phải là món đồ chơi có thể tùy tiện đùa giỡn.

"Được rồi." Mạnh Kỳ Bình nhún vai, hai mắt vẫn dán chặt vào mặt Chung Yến Sinh, nụ cười càng rạng rỡ hơn: "Đối diện là thanh lâu, nếu Chung Tiểu thế tử muốn đi xem, phải gọi ta đi cùng đấy, nơi đó rất nguy hiểm, nhất là với những người như Tiểu thế tử."

Chung Yến Sinh không lộ ra vẻ sợ hãi như gã mong đợi, y chán nản dời tầm mắt đi, lễ phép gật đầu: "Ồ, vậy ta không muốn đi nữa, cảm ơn."

"..."

Mạnh Kỳ Bình bị y quyến rũ đến mức cười trong vô thức, nội tâm ngứa ngáy không thôi. Hậu viện của gã nuôi một đám oanh oanh yến yến, không ít người ngoan ngoãn xinh đẹp, nhưng không ai trông giống Chung Yến Sinh.

Sinh ra đã có gương mặt diễm lệ tuyệt sắc, nhưng lại sạch sẽ hệt như tờ giấy trắng, giống như có thể để người khác tùy ý tô vẽ lên bất kỳ màu sắc nào, tạo ra dáng vẻ hoàn toàn thuộc về mình, dễ dàng khơi dậy du͙© vọиɠ xấu xa nhất trong lòng người khác.

Mạnh Kỳ Bình hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hơi thở của y cũng thấm vào ruột gan, ngón tay hưng phấn đến tê dại, gã tiến lại gần hơn, cười hì hì: "Lúc nào cũng gọi đệ là Chung Tiểu thế tử thì khách sáo quá, đệ có tên ở nhà không?"

Gã càng ngày càng tiến sát lại gần, giọng điệu lại cợt nhả, Chung Yến Sinh cảm thấy khó chịu, lùi lại về phía sau, lắc đầu.

Y vừa mới nói dối.

Điều Điều là tên thân mật chỉ người trong nhà mới biết, chỉ người thân thiết mới được gọi, Chung Yến Sinh không muốn bị những người này gọi như vậy.

"Vậy ta gọi đệ là Yến Yến có được không?" Mạnh Kỳ Bình hình như rất hài lòng, tự nói: "Sau này sẽ gọi đệ là Yến Yến."

Nội tâm Chung Yến Sinh không hề thừa nhận cái tên Yến Yến này, vì vậy cũng không quan tâm lắm, qua loa đáp: "Ừm ừm."

Cầm sư sau rèm bắt đầu tấu nhạc, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ, nâng chén trong tiếng đàn sáo, bắt đầu trò chuyện. Nói chuyện một hồi, bọn họ không khỏi nhắc đến Tiêu Văn Lan đã vội vàng rời đi, ai nấy đều lần lượt cảm thán: "Tiêu huynh thật đáng thương, có một đường huynh hung thần ác sát như vậy đè đầu."

"Haha, ngày thường Tiêu Văn Lan vênh váo lắm, kết quả nhìn thấy Định vương liền thành ra nhát gan."

"Đó chính là Định vương, đừng nói là Tiêu Văn Lan, mà vừa rồi cách xe ngựa nghe vị kia nói chuyện, ta cũng sợ đến chân mềm nhũn."

"Đúng vậy, ngươi cũng nhát gan, cứ run rẩy mãi."

"Ta run là vì cái tên Tiêu Văn Lan kia cứ lấy quạt chọc vào ta... Còn phải cảm ơn Chung Tiểu thế tử cứu mạng đấy."

Thanh niên áo xanh đỏ mặt cãi lại, chính là người vừa rồi bị Tiêu Văn Lan lấy quạt chọc liên tục, vừa nãy còn ngắt mấy lời nói thô tục của Mạnh Kỳ Bình, Chung Yến Sinh cảm thấy trong đám người này chỉ có đối phương là bình thường nhất, liền cười với hắn.

Những người khác lập tức ghen tị, suy nghĩ xem làm thế nào để thể hiện trước mặt Chung Yến Sinh.

Sau đó bọn họ liền nghe thấy Chung Yến Sinh tò mò hỏi: "Các ngươi có biết Định vương không? Hắn trông như thế nào?"