Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tìm Nhầm Ca Ca Phản Diện

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm đó, y đi theo xe ngựa của phủ An Bình bá, ám vệ điều tra đã lén lẻn vào phủ An Bình bá dò la, điều tra ra An Bình bá quả thật có một dưỡng tử tên là "Điều Điều", người trong phủ nói, vị dưỡng tử này trời sinh diễm lệ hơn người, nhưng sức khỏe không tốt, rất ít khi lộ diện.

Mấy năm nay gia tộc phủ An Bình bá ngày càng sa sút, trong triều không ai có tiếng nói, lúc trước Tiêu Lộng về kinh, bọn họ đã vội vàng đưa đến mấy mỹ nhân, nhưng đều bị Triển Nhung đuổi về.

Có lẽ là nghe tên vương bát đản nào đó tung tin đồn nhảm nói Tiêu Lộng thích nam nhân, An Bình bá lại đưa dưỡng tử đến.

Tiểu đáng thương.

Ngón tay vô thức gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn, Tiêu Lộng nói: "Nhanh tay lên, giải quyết xong việc còn về sớm."

Triển Nhung theo Tiêu Lộng nhiều năm, Vương gia làm việc luôn dứt khoát, nào từng dặn dò mấy lời thừa thãi này, hắn ta giật giật tai, lanh lợi hỏi: "Chủ tử vội vàng trở về, là vì Tiểu công tử Điều Điều sao?"

Hình như cũng sắp đến giờ vị Tiểu công tử kia đến biệt viện rồi.

Tiêu Lộng cười lạnh: "Sao có thể chứ, lo đánh xe của ngươi đi."

Bị dội một gáo nước lạnh, Triển Nhung sờ mũi, cũng cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều.

Cũng đúng, sao có thể chứ.

Bên kia, xe ngựa của Tiêu Lộng vừa đi xa, đám người lập tức thở phào nhẹ nhõm, cả đám dìu nhau đứng dậy, lau mồ hôi trên trán.

Chân tay Tiêu Văn Lan cực kỳ mềm nhũn, sắc mặt hắn ta trắng bệch: "Xong rồi xong rồi, ta chết chắc rồi... Chư vị, hôm nay không uống rượu nữa, ta đi trước một bước!"

Những người khác rất thông cảm với Tiêu Văn Lan, tỏ vẻ thấu hiểu: "Mau về nhà đi, Tiêu huynh."

"Ôi chao, thật xui xẻo, vậy mà lại đυ.ng phải vị sát thần này."

"Tiêu gia cứ yên tâm về nhà đi, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho Chung Tiểu thế tử!"

Chung Yến Sinh thấy bọn họ nói chuyện rôm rả, liếc mắt thấy Vân Thành đang đánh xe ngựa ở góc đường đối diện, nhìn về bên này lại không dám đến gần, y cúi người chuẩn bị lén lút chuồn đi, nào ngờ vừa đi được hai bước, đã bị gọi tên.

Một đám người hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm y: "Tiểu thế tử muốn đi đâu vậy?"

"Đi đi đi, ta đã đặt chỗ ở Cửu Hương Lâu rồi, Chung Tiểu thế tử cũng đến uống một chén đi."

"Cũng may vì chuyện Chung Tiểu thế tử rơi xuống nước, Cảnh vương điện hạ bị phạt cấm túc, nếu không để ngài ấy đến đây, chúng ta lại không được nói chuyện với Chung tiểu công tử rồi."

"Haha, chẳng phải Cảnh vương điện hạ thường xuyên bị phạt cấm túc sao, qua một thời gian nữa là lại có thể ra ngoài vui chơi với chúng ta rồi."

Chung Yến Sinh: "..."

Thảo nào vẫn chưa thấy Cảnh vương xuất hiện, thì ra là bị phạt cấm túc.

Trong số những người này có mấy người khá quen mặt, y đã gặp khi Cảnh vương mời mình đi du ngoạn, bọn họ đều là con cháu của vương công quý tộc trong kinh thành, ngày thường được người nhà cưng chiều, tính tình kiêu ngạo ngang ngược, cực kỳ cao ngạo, bọn họ nhiệt tình mời y như vậy, nếu y từ chối, chính là đánh lên mặt bọn họ, đắc tội với bọn họ.

Hoài An Hầu rời kinh nhiều năm, mới trở về chưa đến một tháng, Chung Yến Sinh không muốn gây phiền phức cho Hầu phủ, đắc tội với người khác.

Đặc biệt là sau khi biết mình không phải là thế tử thật của Hầu phủ.

Hôm qua y nói với Thiếu gia thật là hôm nay sẽ mang điểm tâm đến, Thiếu gia thật vẫn chưa đồng ý, chắc hẳn cho dù y không đến, đối phương cũng sẽ không để tâm.

Đã nói là sẽ đến nhưng không đến cũng không tốt, như vậy là không giữ lời hứa, tuy chỉ là hứa hẹn từ một phía, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Chung Yến Sinh đấu tranh trong lòng một hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ lén lút vẫy tay với Vân Thành đang đứng đối diện, ra hiệu cho hắn đừng đến gần, sau đó mới quay đầu lại, nhỏ giọng đáp: "Được, nhưng ta không uống rượu."

Thiếu niên gần trong gang tấc, da trắng tóc đen, trời sinh đa tình, lúc nói chuyện còn mang theo chút giọng điệu mềm mại của Cô Tô, mọi người tâm thần xao động, chỉ muốn dỗ dành y đi cùng, liên tục gật đầu: "Được được được, uống trà là được, chúng ta cũng không uống rượu."

Cũng có người bất mãn: "Đến tửu lâu mà không uống rượu thì còn gì là thú vị?"

Tiêu Văn Lan đã ngoan ngoãn về nhà, đám người vây xung quanh Chung Yến Sinh, ầm ĩ đi về phía tửu lâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »