Chương 28

Y luôn cảm thấy người đánh xe phía trước rất quen mắt, chỉ là bị một đám người che khuất, lại không cao bằng bọn họ, nên nhìn không rõ.

Đúng rồi, huyết mạch nhà họ Tiêu chỉ còn lại hai người, người còn lại hình như tên là...

Chung Yến Sinh nhìn về phía Tiêu Văn Lan đang ngồi xổm dưới chân y, lấy quạt che mặt, cố gắng ẩn mình trong đám đông, im lặng.

Nhưng điều này cũng chẳng có tác dụng gì.

Xe ngựa của Định vương phủ chậm rãi dừng lại bên cạnh bọn họ.

Bao gồm cả Chung Yến Sinh, tất cả mọi người đều nín thở.

Chung Yến Sinh cùng những người khác đồng loạt cúi đầu quỳ xuống: "Tham kiến Định vương điện hạ."

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng trầm thấp truyền ra từ trong xe ngựa: "Tiêu Văn Lan."

Hai chân Tiêu Văn Lan run lên, hắn ta run rẩy, không đứng dậy nổi, hệt như con chim cút, mặt mày đưa đám, lắp bắp gọi: "Đường, đường huynh."

Huyết mạch duy nhất còn lại của nhà họ Tiêu, tên là Tiêu Văn Lan.

Mọi người liều mạng cúi gằm mặt, sợ bị chú ý, Chung Yến Sinh cũng cúi đầu, vì vậy y nhìn thấy rất rõ ràng, Tiêu Văn Lan run đến mức chiếc quạt liên tục chọc vào... giữa mông người phía trước.

Người phía trước bị chọc đến thảm, nhưng trước mặt Định vương cũng không dám lộn xộn.

Chung Yến Sinh nhìn một lúc, tốt bụng đưa tay ra, giữ chặt chiếc quạt, giải cứu vị nhân huynh phía trước.

Tiêu Văn Lan này, thật sự khác một trời một vực so với vị đường huynh vừa uy danh vừa hung danh của hắn ta.

Nhưng sao y lại cảm thấy giọng nói của vị Định vương điện hạ này... có chút quen tai nhỉ?

Chung Yến Sinh suy nghĩ miên man, cố gắng nhớ lại rốt cuộc mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu, cùng lúc đó, một tiếng động sột soạt vang lên, rèm xe ngựa hình như bị vén lên một góc, Định vương nhìn về phía Tiêu Văn Lan.

Tiêu Văn Lan càng run dữ dội hơn.

Vì quỳ ngay bên cạnh Tiêu Văn Lan, Chung Yến Sinh có thể cảm nhận rõ ràng, ánh mắt đó cũng lướt qua đầu y, như chuồn chuồn đạp nước, chỉ trong chốc lát liền lướt đi, cũng không để ý đến.

Chung Yến Sinh chớp mắt, đột nhiên không kìm được tò mò, không biết vị Diêm Vương sống trong truyền thuyết này trông như thế nào.

Cho dù phát hiện y lén nhìn, đối phương cũng không đến mức chém đầu y ngay giữa đường chứ?

Chung Yến Sinh cũng không biết tại sao mình đột nhiên lớn gan như vậy, y lén ngẩng mắt liếc lên.

Đáng tiếc do dự quá lâu lại chậm một bước, lúc y ngẩng mắt lên, chỉ nhìn thấy một bàn tay thon dài trắng nõn đang thu về.

Rèm cửa sổ xe ngựa lại được buông xuống, che kín người bên trong.

Có lẽ là có việc gấp cần xử lý, Định vương cũng không dừng lại lâu, đối phương lạnh lùng phun một câu "Cút về", xe ngựa liền chuyển động.

Chung Yến Sinh bừng tỉnh trong khoảnh khắc.

Tiếng "cút" của Định vương điện hạ, và vị ca ca tính tình không tốt lắm ở Trường Liễu biệt viện của y, thật sự rất giống nhau, chỉ là của Định vương điện hạ thì càng thiếu kiên nhẫn hơn, sát khí cũng nặng hơn một chút.

Hôm qua Chung Yến Sinh mới bị mắng "cút" thầm nghĩ, có lẽ nên giới thiệu hai người này để bọn họ làm quen với nhau.

...

Xe ngựa không nhanh không chậm di chuyển trên đường lớn, cách tấm rèm dày, Triển Nhung vẫn có thể cảm nhận được sự sốt ruột của người bên trong, tri kỷ hỏi: "Chủ tử, có cần thuộc hạ đi đánh Nhị thiếu gia một trận không?"

Trước đây cũng không phải là chưa từng đánh, chỉ là từ nhỏ Tiêu Văn Lan đã ham ăn lười biếng, lại bị người ta cố ý nuôi thành phế vật, bởi vậy đánh mãi cũng không chừa.

Tiêu Lộng xoa thái dương: "Sai người đi trông chừng hắn ta cho kỹ."

"Có cần dặn dò Nhị thiếu gia đừng gây chuyện không?"

Sắc mặt Tiêu Lộng lạnh lùng: "Có, dặn dò hắn ta đừng chọc giận ta."

"... Vâng."

Tiêu Lộng ngồi trên xe lăn được cố định chắc chắn, mắt đeo lụa mỏng, ngồi trên xe ngựa không thoải mái gì, hắn lười phải nghĩ đến tên phiền phức kia.

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh thiếu niên quỳ gối bên cạnh Tiêu Văn Lan trong đám công tử bột không học vấn không nghề nghiệp kia.

Mắt hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục, cách một lớp lụa mỏng mọi thứ đều trở nên mơ hồ, ở khoảng cách xa lại càng nhìn không rõ, hắn chỉ cảm thấy mái tóc của thiếu niên kia hơi rối, dáng vẻ đặc biệt mềm mại ngoan ngoãn, khiến hắn nhớ đến con chim sẻ nhỏ bay vào Trường Liễu biệt viện mấy ngày nay.

Tối qua, báo cáo về con chim sẻ nhỏ kia đã được đặt lên bàn sách của Tiêu Lộng.